Edit by meomeocute
“……Hả?”
Bị mắng vô cớ, thuộc hạ có phần sững sờ.
Nhưng dù có ngốc đến đâu, hắn cũng đại khái đoán ra được là mình đã nịnh không đúng chỗ.
Nhưng mà…
Hắn gãi gãi đầu, hơi khó hiểu, vắt óc suy nghĩ xem mình đã nói sai chỗ nào.
Nói ra thì xấu hổ, lúc trước Thời Cố mất kiểm soát trong bí cảnh, vị tu sĩ này lại vô cùng may mắn, cũng được Thời Cố “rèn luyện” cho một trận ra trò.
Cũng chính vì từng thân thân trải nghiệm, hắn mới càng hiểu rõ sự khủng khiếp của Thời Cố.
Đây là một tu sĩ kỳ Đại Thừa! Toàn bộ đại lục Tứ Hư chỉ có một người đạt tới kỳ Đại Thừa!
Một vị minh sư như thế, vì sao tôn thượng lại quở trách?
Có lẽ nghi hoặc đều đã viết hết lên mặt, Úc Chiêm âm trầm nhìn hắn một lúc, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có huyết thống Ma tộc à?”
Thuộc hạ ngẩn ra, lập tức cười nịnh nọt: “Tôn thượng thật tinh mắt, thuộc hạ quả thực có một nửa huyết thống Ma tộc.”
Úc Chiêm lạnh nhạt: “Ồ.”
Trong lòng lại thầm nói: Chẳng trách đầu óc tệ như vậy.
Cứ như thể đã quên mình cũng có huyết thống Ma tộc.
Sư phụ thì cứ là sư phụ thôi, dẫu sao mục đích của Úc Chiêm cũng chỉ là để đám thuộc hạ này ý thức được tầm quan trọng của Thời Cố đối với hắn, ý đã truyền đạt rồi, những thứ còn lại đều không đáng bận tâm.
Tự an ủi mình như thế, sắc mặt Úc Chiêm lại nghiến răng nghiến lợi.
Người ta nói tiến một bước biển rộng trời cao, lùi một bước lại càng nghĩ càng giận.
Trong nửa canh giờ tiếp theo, Úc Chiêm vẫn luôn giữ gương mặt lạnh lùng, sát khí lan tỏa khắp người, dặn dò mọi người một vài việc hậu sự, các thuộc hạ thì căng thẳng run rẩy, ngồi như trên đống lửa nghe hắn nói hết cả quá trình, mãi đến khi Úc Chiêm rời đi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia khi còn theo Úc Mục, tuy đối phương bá đạo, nhưng thật ra lại khá dễ đoán, cũng thân thiết với người dưới, nên mọi người cũng không quá sợ hãi y.
Nhưng Úc Chiêm thì khác, dù thời gian bọn họ làm việc dưới trướng hắn không lâu, nhưng nỗi sợ trong lòng đã cắm rễ thật sâu.
Tên Úc Chiêm này, quả thực là ma quỷ.
Hắn và sự bá đạo của cha mình giống nhau như đúc, thậm chí còn có phần vượt xa, tâm tư thì sâu sắc hơn nhiều, lại nói một không hai, không hề thông tình đạt lý, từ sau khi tiếp quản Thiên Huyền, mọi người liền bước vào ác mộng.
Lúc còn theo Úc Mục, có khi vài năm cũng chẳng có nổi một nhiệm vụ, còn khi Úc Chiêm ra tay, cơ bản mỗi ngày đều nhận được bốn năm cái truyền tin, bận rộn đến nỗi tay chân không ngừng nghỉ, lại còn phải cẩn thận không để người khác phát hiện.
Oái oăm thay, Úc Chiêm lại ngày nào cũng bày trò.
Mới đầu, mọi người thấy hắn còn trẻ, ít nhiều có phần coi thường, hơn nữa đôi khi mệnh lệnh của Úc Chiêm vô cùng kỳ lạ, khiến người ta căn bản không đoán được mục đích của hắn, cho nên không mấy ai muốn phối hợp, chỉ là lúc đó Úc Mục còn tại vị, nên không dám nói gì.
Nhưng sau đó, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, rất nhiều bố cục của Úc Chiêm vậy mà liên kết chặt chẽ, vừa khiến bốn đại Hư loạn thành một nồi cháo, vừa gieo mầm đủ sức lay động gốc rễ trong vô số thế lực.
Điều này, tên nội gián của Thanh Hòa Tông và Tả Ngọc cảm nhận sâu sắc nhất.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới mâu thuẫn giữa Diệp Tuần và Thương Vân Tông.
Ai ai cũng biết, Diệp Tuần đã sớm oán hận Thương Vân Tông, mâu thuẫn sâu sắc, từ mấy trăm năm trước đã liên tục va chạm.
Cũng vì thế, y mới tức giận mà dẫn theo Trạch Bân cùng đệ tử dưới đỉnh của họ tập thể đào tẩu.
Nhưng trong đó vẫn tồn tại một điểm nghi vấn: nếu đã nhẫn nhịn được mấy trăm năm, vì sao sáu năm trước lại đột nhiên trở mặt, nói đi là đi?
Vấn đề này từng khiến không ít người nghi ngờ, đáng tiếc cả Thương Vân Tông lẫn Diệp Tuần đều giữ kín như bưng.
Thế nhưng họ không nói, Tả Ngọc – kẻ vẫn luôn ẩn mình trong Thương Vân Tông – lại biết rõ mồn một.
Ngòi nổ của chuyện này là một món pháp khí cực phẩm.
Và chủ nhân ban đầu của pháp khí ấy, là Úc Chiêm.
Úc Chiêm đoán trúng lòng tham của Diệp Tuần, cũng nhìn ra Viên Sách và mấy người kia chán ghét hắn thế nào. Thường ngày không có bao nhiêu lợi ích ràng buộc thì còn có thể giữ mặt mũi hòa thuận, nhưng chỉ cần một món pháp khí cực phẩm xuất hiện, mâu thuẫn sâu xa sẽ lập tức lộ rõ.
Sau đó, Úc Chiêm còn rất “chu đáo” để thuộc hạ nằm vùng Thanh Hòa Tông làm cầu nối giữa hắn và Thanh Hòa Tông, thế là, mới có màn bỏ trốn sau này của Diệp Tuần.
Nhưng hắn vừa chạy, liền trúng kế của Úc Chiêm.
Diệp Tuần biết Thương Vân Tông có một bí cảnh, hơn nữa trong những năm ở Thương Vân Tông, hắn không ít lần kiểm tra và duy tu các cấm chế trận pháp xung quanh bí cảnh.
Cũng vì vậy, theo logic của hắn, bí cảnh kia hắn có phần.
Nhưng Thương Vân Tông hiển nhiên không nghĩ vậy. Sau khi phát hiện bí cảnh sắp mở ra, liền giữ kín tin tức, không để Diệp Tuần phát hiện chút nào.
Đây cũng là lý do ban đầu Diệp Tuần lại dễ dàng hợp tác với Úc Chiêm đến thế, sau khi Úc Chiêm nói cho hắn chuyện bí cảnh.
Nghĩ đến đây, nội gián của Thanh Hòa Tông vừa nhặt nhạnh những mảnh tàn chi của Diệp Tuần, vừa không ngừng lắc đầu, trong lòng cảm khái: tự làm tự chịu.
Từ đầu tới cuối, Úc Chiêm chỉ bỏ ra một món pháp khí cực phẩm và một bí cảnh sắp mở.
Còn Diệp Tuần, nhảy tới nhảy lui giày vò mấy năm, cuối cùng pháp khí không lấy được, bí cảnh cũng không chiếm được, còn chọc giận sát thần Thời Cố, sắp thân bại danh liệt.
À cũng không hẳn là không có thu hoạch, ít ra cũng đã khiến Thương Vân Tông bị hại thảm.
Nghĩ đến đây, nội gián Thanh Hòa Tông không khỏi rùng mình một cái.
Theo hắn biết, những chuyện thất đức như gièm pha ly gián, châm ngòi thổi gió thế này, Úc Chiêm đã làm không biết bao nhiêu lần.
Hắn không khỏi có chút may mắn vì kẻ chuyên gây chuyện đó lại là chủ tử nhà mình.
Chỉ tiếc là, tôn thượng hiện giờ tuy giỏi, nhưng tính khí thì thật sự không tốt chút nào.
“Gần đây tính tình của tôn thượng thật sự càng lúc càng khó đoán.”
Tựa như đoán được suy nghĩ của nội gián Thanh Hòa Tông, một nam tử trung niên lắc đầu, trong lòng cảm khái.
Câu vừa dứt, mấy người bên cạnh lập tức gật đầu tán đồng.
Vừa rồi dáng vẻ của Úc Chiêm, nếu không biết, còn tưởng hắn muốn giết sạch bọn họ tại chỗ.
“Ngươi thì biết gì?”
Một giọng nói không hòa nhã bỗng vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói thân hình cao ráo, một thân hắc bào âm trầm cũng không che nổi khí tức mị hoặc mơ hồ phát ra từ hắn – chính là một người nhiều năm ẩn mình trong Hợp Hoan Tông.
Người này tên là Túc Trình. Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn qua, hắn hơi ngẩng đầu, làm ra vẻ thần bí: “Các ngươi có nhìn thấy không? Diện mạo lúc nãy của tôn thượng ấy?”
Mọi người lắc đầu, tỏ vẻ không thấy.
Đùa gì chứ, bọn họ còn không dám ngẩng đầu tùy tiện.
Câu trả lời này vốn cũng không ngoài dự liệu của Túc Trình, hắn lập tức mỉm cười, trong mắt thoáng hiện một tia huyền bí.
“Môi thâm tím, giữa mày âm u, dưới mắt xanh nhạt, ánh mắt tán loạn… nếu ta đoán không nhầm, tôn thượng hẳn là…”
Hắn nắm tay, nhẹ nhàng gõ một cái lên lòng bàn tay kia: “… dục cầu bất mãn.”
Không khí lập tức rơi vào yên lặng trong chốc lát.
Sau đó, liền ồ lên một trận.
Hợp Hoan Tông không giống các tông môn khác, chuyện nam nữ đối với bọn họ gần như không bao giờ đoán sai.
Mà nói thật, lời này… nghe cũng có chút đạo lý.
Dù sao thì, việc Úc Chiêm vẫn là xử nam – chuyện này sớm đã là bí mật mà ai ai cũng ngầm thừa nhận.
“Bảo sao tôn thượng luôn bốc hỏa đến thế.”
Tựa như có cánh cửa vừa được mở ra, có người chợt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó là thì thầm to nhỏ.
“Người trẻ ấy mà, luôn không biết chú ý đến thân thể mình, đến lúc cần phát tiết thì vẫn nên phát tiết một chút.”
“Tôn thượng bận trăm công nghìn việc, có lẽ là không rút được thời gian để yêu đương?”
“Cũng chưa chắc. Với điều kiện của tôn thượng, nếu thật sự muốn thì không biết có bao nhiêu người tranh nhau mà dâng tới, sao lại đến nỗi nén đến mức như thế?”
Người kia dừng một chút rồi nói tiếp: “Mọi người nói xem, tôn thượng có khi nào có nỗi khổ khó nói không?”
Đám người lại lặng ngắt.
Sau đó, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ đã hiểu rõ và đầy đồng cảm.
…
Úc Chiêm – người đang dục cầu bất mãn – hoàn toàn không biết danh tiếng của mình đã bị tổn hại, hiện tại đang ôm Thời Cố, thong thả đi trên đường trở về đỉnh Thập Lục.
Cuộc chiến giữa Ma tộc và Nhân tộc đã kết thúc, phía Cừu Y tuy giành được chiến thắng nhờ ưu thế nhỏ, nhưng thương vong cũng không ít. Dọc đường trở về, Úc Chiêm nhìn thấy không ít Ma tộc trọng thương ngã xuống đất, trong đó có vài kẻ vừa nhìn thấy hắn liền lập tức quay đầu bỏ chạy, không đoán sai thì chắc là chạy đi báo tin cho Cừu Y.
Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao khi cảm nhận được Thời Cố xảy ra chuyện, Úc Chiêm giữa chiến trường nói bỏ là bỏ, Cừu Y chỉ e tức đến phát điên.
Nhưng hiện tại Úc Chiêm chẳng buồn để ý đến hắn ta, chỉ muốn mau chóng về đến đỉnh Thập Lục, để Thời Cố có thể yên ổn ngủ một giấc.
Những khúc mắc trong lòng Thời Cố không biết đã đè nén bao lâu, đến lúc được gỡ bỏ, thả lỏng ra thì cả người như trút được gánh nặng. Úc Chiêm thì vừa phải dặn dò thuộc hạ đủ chuyện, lại vừa vội vã vất vả suốt dọc đường, thế mà Thời Cố lại chẳng có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, vẫn ngủ say sưa.
Rõ ràng trong ảo cảnh đó, Thời Cố ngủ cực kỳ nhẹ, chỉ một chút gió lay cỏ động là đủ đánh thức y.
Nghĩ tới đây, Úc Chiêm lại thấy xót xa.
Nhưng hắn không biết, việc Thời Cố ngủ say thế này thật ra chẳng liên quan gì đến việc giải được khúc mắc trong lòng.
Chỉ là vì đang nằm ngủ trong lòng Úc Chiêm nên y mới cảm thấy an tâm hơn người thường.
Đỉnh Thập Lục thoắt cái đã đến nơi.
Do hôm nay nhân tộc tấn công, đám thuộc hạ Ma tộc vốn đóng quân trên núi đều đã xuống nghênh chiến, hiện tại đỉnh Thập Lục không còn lấy một bóng người.
Mà khi không còn đám người lộn xộn rườm rà kia, Úc Chiêm chợt có cảm giác như quay về vài tháng trước, khoảng thời gian hắn và Thời Cố ở trên đỉnh này.
Tuy khi đó phải đối mặt với đủ loại ánh mắt phức tạp, hoặc chán ghét hoặc khinh bỉ, nhưng thực ra, ấy đã là khoảng thời gian yên ổn hiếm hoi nhất kể từ sau khi mẫu thân hắn gặp chuyện.
Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng Úc Chiêm dâng lên một cảm giác như là… có nhà.
Úc Chiêm ôm Thời Cố vào phòng y.
Thế nhưng, lúc đặt Thời Cố lên giường, Úc Chiêm lại do dự.
— Trước đó vì bị 006 cắt ngang, hắn chưa kịp thay bộ quần áo dính đầy máu cho Thời Cố, sau đó lại bận giao phó nhiệm vụ nên quên khuấy mất chuyện này.
Cứ thế mà ngủ thì chắc chắn không được, ít nhất cũng phải thay đồ trước đã.
Lúc ở Tu Trân Các, khắp nơi là máu me và thịt vụn, Úc Chiêm chẳng thấy có gì không ổn.
Nhưng bây giờ, nửa đêm, phòng ngủ, chỉ có hai người nam nhân đơn độc…
Úc Chiêm bỗng nhiên cảm thấy… có chỗ nào đó không được thích hợp.