Edit by meomeocute
Gió trong núi lúc nào cũng rất mạnh, huống chi lúc này cửa sổ vẫn chưa được đóng, một trận gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài xõa ra của Thời Cố, cũng thổi mở phần cổ áo hơi lỏng của y.
Bên trong, làn da trắng nõn gần như chói mắt đến kinh tâm động phách.
Như bị ma xui quỷ khiến, Úc Chiêm cứ thế nhìn thẳng vào nơi ấy, môi bắt đầu khô khốc.
Tuy nhiên, cũng chỉ là trong chớp mắt, chớp mắt sau y như bị điện giật, lập tức bật dậy mở to mắt, cuống quýt quay đầu, trong lòng giận dữ mắng chửi chính mình.
Thời Cố thật sự quá mức đẹp đẽ, đẹp đến mức bất kỳ ý nghĩ đê tiện nào cũng giống như đang mạo phạm y vậy.
Dù là nói như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, Úc Chiêm đã giống như một con sói đói khát hơn hai mươi năm chưa từng thấy mùi thịt, dưới sự dụ hoặc chí mạng, lại không thể khống chế mà từng chút từng chút đưa ánh mắt quay về phía Thời Cố.
Thời Cố là người thích sạch sẽ.
Y mặc đồ dính bẩn, cần thay cũng là chuyện bình thường.
Ta chỉ là... chỉ là giúp y thay quần áo mà thôi.
Một tia lý trí còn sót lại khiến Úc Chiêm không do dự mà vứt luôn túi trữ vật có chứa 006 của Thời Cố ra ngoài. Y nuốt nước bọt, cố gắng tự thuyết phục mình.
Thế nhưng bàn tay đang cẩn thận nâng lên kia lại như bị đổ chì, cứng đờ tiến gần cổ áo của Thời Cố, nhìn kỹ còn run run.
Gió nhẹ thổi qua, chẳng biết làm rối lòng ai.
Dù nói đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng thực ra từ lúc Thời Cố phát hiện có chuyện, rồi phá trận ảo cảnh, tập hợp thuộc hạ, trở về Thương Vân tông, lúc này mới chỉ vừa đến giờ Dần.
Nếu quy đổi theo thời gian thế giới của Thời Cố thì khoảng chừng là ba bốn giờ sáng.
Ba bốn giờ sáng, chính là thời điểm bóng tối dày đặc nhất.
Tiếng suối chảy róc rách trong núi, tiếng ve xa xa ngoài cửa sổ, cùng tiếng thở nhẹ nhàng của Thời Cố, mấy thứ âm thanh trộn lẫn vào nhau, đều không thể át nổi tiếng tim đập loạn nhịp trong ngực Úc Chiêm.
Úc Chiêm cảm thấy, dù trước kia trải qua vô số lần lâm nguy, cũng chưa từng có lúc nào như bây giờ, vừa căng thẳng đến tột độ vừa hoảng loạn khôn cùng.
Cùng với tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau hơn hai trăm nhịp tim, cuối cùng Úc Chiêm cũng với đến được tà áo.
Tiếng vải ma sát vang nhẹ, lần đầu tiên Úc Chiêm nhận ra, hóa ra âm thanh này lại chói tai đến thế.
Đêm nay không có trăng, ánh sao trở thành nguồn sáng duy nhất, gương mặt trắng nõn của Thời Cố trong ánh sáng mờ ảo trông thật bình yên và tĩnh lặng.
Thời Cố đẹp, Úc Chiêm luôn biết điều đó.
Dưới ánh sao nhạt nhòa, khuôn mặt này đẹp đến mức khiến Úc Chiêm nín thở.
Một tia mê đắm sâu sắc lóe lên trong mắt Úc Chiêm, y chưa từng nghĩ, có ngày mình lại thích một người đến mức thấm sâu vào tận xương tủy.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc.
Thời Cố vẫn chưa hiểu gì về tình yêu, trải qua quá khứ khiến y gần như không chạm tới những thứ đó.
Còn mình...
Úc Chiêm nắm chặt vai Thời Cố mà không hay biết lực đạo ngày càng mạnh hơn, nhưng y không nhận ra điều này.
Còn mình... còn có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành.
Cửu Thịnh Tiên Tôn mạnh đến mức nào, Úc Chiêm hiểu rõ hơn ai hết, nên từ đầu y đã chuẩn bị tâm lý chết cùng một chỗ, từng kế hoạch đều hướng đến kết cục ấy.
Nhưng giờ đây, Úc Chiêm đột nhiên có chút hối hận.
Hối hận vì lúc trước không để lại nhiều đường lui hơn.
Càng hối hận hơn vì mấy lần trước trong lúc cảm xúc nhất thời, lại dễ dàng hôn Thời Cố như vậy.
Hôm nay y không thể hiện quan hệ với Thời Cố trước mặt thuộc hạ, có lẽ cũng là chuyện tốt, quá khứ của Thời Cố đã đủ bi thương, Úc Chiêm không dám tưởng tượng, nếu mình trong hoàn cảnh này lại làm phiền y, đến lúc bản thân có chuyện gì không hay, Thời Cố sẽ cô đơn biết sống sao.
May mà, Thời Cố có vẻ vẫn chưa hiểu ra gì, mọi chuyện còn kịp.
Nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn.
Úc Chiêm tự nhủ như vậy.
Chờ xong chuyện với Cửu Thịnh Tiên Tôn, dù Thời Cố có chống đối, y cũng nhất định sẽ giữ chặt người này.
Tâm trí rối loạn, Úc Chiêm nghĩ đến mức mất hồn, không biết rằng lúc nào, dưới bàn tay nắm vai hơi mạnh của y, Thời Cố chậm rãi mở mắt.
Khi phát hiện ra, Thời Cố đang mở mắt, nửa tỉnh nửa mê nhìn xuống phần eo bụng mình.
- Tay Úc Chiêm đang thò vào trong áo y.
Úc Chiêm: "..."
Quả thực là cảnh tượng khá khó xử, tóc rối bù, áo quần lộn xộn, Úc Chiêm một tay giữ vai Thời Cố, một tay gần như ôm cả vòng eo nhỏ nhắn của y vào lòng.
Dù nhìn thế nào cũng giống hệt một kẻ lãng tử trăng hoa lợi dụng lúc người khác khó khăn.
Đặc biệt khi nhìn nét mặt kinh ngạc bị bắt quả tang của Úc Chiêm, thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó mà giải thích được.
"Ta..."
Úc Chiêm vốn sát nhân như chẻ tre, luôn điềm tĩnh, trước sóng gió lớn cũng không chớp mắt, giờ lại lần đầu tiên vấp váp nói lắp.
Không chỉ nói lắp, y còn nói đảo lộn cả câu.
"Ta ta ta, ta chỉ là thay quần áo, cái kia bẩn, không thể ngủ, không phải, ta là cái kia, ngươi..."
Thời Cố: "?"
Y bị Úc Chiêm cố ý đánh thức, vì bị phá giấc ngủ một cách cưỡng ép, ý thức còn hơi mơ màng.
Nhưng trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Thời Cố nghĩ một lúc, kỳ lạ là lại hiểu được ý của Úc Chiêm, vội vã gật đầu đại khái, thậm chí không quên nói một tiếng cảm ơn.
Úc Chiêm thở dài một hơi.
Chỉ là hơi thở còn chưa kịp xả ra hết, hành động tiếp theo của Thời Cố suýt chút nữa làm Úc Chiêm muốn "chết tại chỗ".
Thời Cố trực tiếp ngay trước mặt Úc Chiêm c** q**n áo.
Và sau khi cởi ra mới phát hiện áo trong cũng bị thấm máu, y liền cởi luôn cả áo trong.
Nếu lúc nãy Úc Chiêm còn nói lắp ngọng nghịu, thì giờ đây y sợ đến mức không dám mở miệng.
Điều đáng sợ hơn là, có những yếu tố không kiểm soát được âm thầm đứng lên, dù cố gắng cũng không thể kìm chế.
Thời Cố hoàn toàn không nhận ra, lại đẩy cửa bước ra ngoài.
Úc Chiêm gần như phát điên, vội vàng bước nhanh tới, chặn đường Thời Cố lại.
"Ngươi định làm gì?"
Thời Cố chớp mắt, không hiểu vì sao Úc Chiêm lại nhắm mắt, còn đứng nghiêng người như vậy.
Nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Đi tắm."
Phía sau rừng trúc đỉnh Thập Lục có một suối nước nóng tự nhiên.
Úc Chiêm suýt nữa hét lên.
"Ngươi cứ thế mà đi ra à?!"
Y hơi nóng nảy, giọng nói không tự chủ lớn dần, khiến Thời Cố giật mình, giấc ngủ lập tức tan biến nhiều.
"Bên ngoài không có người."
- Vì tu vi cao, linh lực nhẹ nhàng dò tìm đã có thể cảm nhận được.
Giải thích nhỏ nhẹ, Thời Cố có chút mơ hồ, thậm chí hơi ấm ức không rõ lý do.
May mà cảm xúc đó rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả Thời Cố cũng không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn Úc Chiêm, không hiểu phản ứng của y.
Úc Chiêm rõ ràng cũng không nhận ra điều khác thường ở Thời Cố, thực ra toàn bộ sức lực của y đều dùng để kiềm chế những yếu tố không kiểm soát, nghe Thời Cố trả lời xong, y rất muốn hỏi: "Ngươi không phải người sao?"
Nhưng cuối cùng Úc Chiêm không hỏi ra câu đó, dù sao từ một góc nhìn nào đó, đối xử đặc biệt với Thời Cố cũng khiến y cảm thấy hài lòng.
Chỉ là, hình như không xem y như một người đàn ông bình thường.
"Không được đi!"
Giọng nói cứng ngắc pha chút khàn khàn kỳ quái, Úc Chiêm không suy nghĩ liền nói lớn.
Thời Cố cuối cùng cũng cảm thấy có điều không ổn.
Úc Chiêm... có phải không khỏe không?
Mang theo nghi ngờ và lo lắng, Thời Cố nhẹ nhàng tiến lại gần.
Tu vi của y vốn cao hơn Úc Chiêm, đặc biệt hiện tại Úc Chiêm chưa mở phong ấn, tối đa cũng chỉ có thực lực hợp thể sơ kỳ, so với Thời Cố đẳng cấp đại thành, còn cách khá xa.
Do đó, chỉ cần Thời Cố muốn, Úc Chiêm nhắm mắt cũng hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tiếp cận của y.
Thời Cố cẩn thận quan sát Úc Chiêm một hồi.
Vì ánh sáng quá tối, Úc Chiêm vẫn chưa chịu nói chuyện, Thời Cố tìm kiếm một lúc lâu.
May mà cuối cùng y cũng tìm ra được vấn đề ở chỗ.
"Chỗ này của ngươi hình như sưng lên rồi."
Giọng Thời Cố mang theo chút lo lắng khi dò vào một yếu tố không kiểm soát được.
Thật trùng hợp, vì mãi không thấy Thời Cố nói gì, Úc Chiêm cũng lạ lùng mở mắt ra vào lúc này.
Úc Chiêm: "..."
Úc Chiêm không thể diễn tả cảm giác dễ chịu trong khoảnh khắc đó.
Y chỉ biết rằng, vào giây phút ấy, y gần như bật dậy khỏi mặt phẳng.
Chỉ là cú bật dậy của y khiến bàn phía sau, những đồ trang trí trên bàn, cùng Thời Cố vội vàng muốn kéo lại y đều cùng ngã xuống đất.
Lạch cạch, leng keng, loảng xoảng.
Đống đồ hỗn độn rơi vãi khắp nơi, hiện trường thực sự lộn xộn, dưới đống lộn xộn ấy, Thời Cố toàn thân đè lên Úc Chiêm.
Úc Chiêm gần như cứng đơ thành một cây gỗ người.
Còn là một cây gỗ bị kẹp chân.
Còn Thời Cố hoàn toàn không hay biết vội nâng người lên, ánh mắt là sự ngây ngô và trong sáng đầy tuyệt vọng, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Úc Chiêm: "..."
"Có chuyện."
Nhìn Thời Cố trên người mình, Úc Chiêm vừa muốn nói lại thôi, rồi lại thôi.
Cuối cùng, y nghiến răng một cái, thò tay trong túi chứa đồ lấy ra một chiếc chăn, quấn Thời Cố kỹ càng.
"Không được ra ngoài! Ở đây đợi!"
Nói xong, Úc Chiêm đóng cửa rồi bỏ đi, để lại Thời Cố ngồi ngẩn người tại chỗ, suy nghĩ mãi không hiểu sao Úc Chiêm lại mang theo chăn bên mình.
...
Đêm đó trôi qua như thế nào, Úc Chiêm không muốn nhớ lại.
Y chỉ biết sau đêm ấy, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác sưng đau ở eo là như thế nào.
Mà y còn phải mang cái bụng sưng như vậy, suốt đêm giúp Thời Cố đi lấy nước tắm suối.
Cuối cùng phục vụ xong, Úc Chiêm khó nhọc từ chối lời mời ngủ cùng của Thời Cố, chỉ để Thời Cố tiếp tục ngủ lại khi đã tỉnh táo, còn mình mang theo mệt mỏi tràn đầy, chạy đến dưới thác nước, tắm suốt hơn nửa giờ mới tạm thời tiêu trừ được cái lửa tà trong bụng.
Nhưng đến giờ, trời đã sáng hẳn.
Úc Chiêm nằm trên giường phòng mình, nhìn trần nhà một cách vô cảm, bỗng nhiên rất muốn ngay lập tức chạy đến Cửu Quang điện.
Không cần biết sống chết ra sao, trước tiên giải quyết xong chuyện của Cửu Thịnh Thiên Tôn đã.
Nếu còn chịu đựng thế này, y sẽ phát điên mất.
Kết quả không ngờ, phiền toái còn ở phía sau.
Ngày hôm đó, Úc Chiêm trước tiên trải qua một trận đại chiến với kiếm trận khổng lồ của người tộc.
Rồi lại xuất hồn, đấu trí với trận ảo ảnh của Thời Cố đủ sức làm khó hợp thể cảnh.
Tiếp đó, y phải lần lượt phân công nhiệm vụ cho hơn năm mươi tay sai gián điệp.
Cuối cùng lại bị Thời Cố k*ch th*ch mạnh như vậy.
Thật lòng mà nói, dù về thể xác hay tinh thần, Úc Chiêm đều đã mệt mỏi đến không thể hơn.
Nhưng trong trạng thái mệt mỏi như vậy, y vẫn không thể ngủ ngon một giấc.
Khi nghe tin Cừu Y tìm đến, cơn cáu giận khi thức dậy của Úc Chiêm lên đến mức chưa từng có.
Cừu Y kinh ngạc nhìn Úc Chiêm một cú đấm đánh bay cả ngọn núi bên cạnh, đầy thắc mắc.
Đây là... sao vậy?
Bất chợt y nghĩ đến tin đồn nhỏ mới nghe gần đây.
Chà.
Người không thỏa mãn d*c v*ng, đúng là đáng sợ.