Edit by meomeocute
Ánh mắt của Úc Chiêm xưa nay vốn không phải là thứ người thường có thể chịu đựng nổi.
Bình thường khi không biểu cảm gì, ánh mắt hắn đã khiến người ta cảm thấy như lúc nào cũng có thể xông lên túm lấy người khác mà đánh một trận tơi bời, huống chi là lúc này — chỉ là trên tay không có dao, nếu mà có một thanh, Cảnh An hoàn toàn không nghi ngờ gì việc Úc Chiêm sẽ chặt hắn thành thịt băm ngay lập tức.
Kết hợp với cuộc đối thoại giữa hắn và Thời Cố vừa rồi, Cảnh An nhìn sư đồ hai người kia, bỗng dưng hiểu ra điều gì đó.
Là người mà ngay cả khi ở cạnh kẻ cặn bã như Cảnh Tú cũng có thể khiến danh tiếng lan xa khắp thiên hạ, con mắt của Cảnh An đương nhiên chẳng phải tầm thường. Hắn lập tức viện cớ cáo lui, lập tức căn phòng trở nên trống trải hẳn.
Và ngay sau khi hắn rời đi, Úc Chiêm liền lập tức lúng túng muốn mở miệng hỏi.
Chỉ tiếc là người này lại không chịu nói thẳng, quanh co lòng vòng cả nửa ngày cũng không chạm được vào trọng tâm, chẳng biết là đang giữ kẽ cái gì. Thời Cố thì lại là kẻ không hiểu phong tình, hoàn toàn không nghe ra ám chỉ của Úc Chiêm, cuối cùng, Úc Chiêm đành phải nói thẳng ra, giọng chua loét: “Hắn đến làm gì?”
“Cảnh An đến tìm ta đánh cờ.”
Thời Cố thì lại thẳng thắn, vừa nghe hắn hỏi liền mở miệng trả lời không chút do dự, vừa giải thích vừa đưa tay kéo gương mặt đang xụ xuống của Úc Chiêm lên.
“Cảnh An là khách, ngươi như vậy là không được.”
Trên mặt hiện lên vẻ không đồng tình, Thời Cố nghiêm túc mở miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười cho Úc Chiêm.
Khi còn nhỏ, mẹ từng dạy Thời Cố rằng, đối với khách phải lễ phép và kiên nhẫn.
Tuy rằng, lúc nhỏ cũng chưa từng có ai đến làm khách.
Làn da dưới tay mềm mịn vô cùng, Thời Cố không nhịn được lại nhẹ nhàng bóp một cái.
Nói ra cũng lạ, đừng nhìn Úc Chiêm bề ngoài cao lớn hung dữ như vậy, nhưng khắp người hắn lại trắng trẻo tinh tế, chỉ xét riêng về làn da thôi thì nói là “da thịt như ngọc” cũng không hề quá lời.
Tất nhiên, Thời Cố cũng chẳng thua kém gì.
Khách đến chơi lúc nửa đêm?
Nắm lấy bàn tay không an phận của Thời Cố trong lòng bàn tay mình, Úc Chiêm khịt mũi khinh thường, trong lúc nâng cao cảnh giác với Cảnh An thì trong lòng còn giận dữ trách móc Phạm Hoằng Dận vô dụng, theo đuổi người ta cũng không xong, giờ còn đến v* v*n người nhà hắn.
Nhưng hắn không nói ra lời. Đối với Thời Cố hiện tại, có một người bạn đôi khi có thể nói chuyện cũng là một chuyện tốt. Ít nhất Thời Cố bây giờ, so với trước kia đã rõ ràng là hoạt bát hơn một chút.
Chỉ là…
“Hắn không phải ngày nào cũng đến đấy chứ?”
Nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng Úc Chiêm nghe thế nào cũng chẳng thân thiện gì cho cam.
“Hai ba ngày đến một lần.”
Cảm giác khi nãy biến mất, Thời Cố ngoan ngoãn để Úc Chiêm nắm tay mình, vừa lẩm bẩm trả lời vấn đề của hắn, có chút lơ đãng.
“Đến thường như vậy? Chỉ để đánh mấy ván cờ nhảm nhí?”
Úc Chiêm hơi khinh bỉ, kéo Thời Cố ngồi xuống, đồng thời phẩy tay một cái, lập tức thu hết bàn cờ trên bàn về, vừa lòng gật đầu, sau đó mở túi trữ vật ra, lấy từng món từng món ra ngoài, chẳng mấy chốc đã chất đầy cả mặt bàn.
Mắt Thời Cố sáng lên, nhìn thấy trên bàn bày đầy những thứ cậu thích ăn.
Kẹo hồ lô, cao vải, bánh hoa quế, ô mai, thậm chí còn có cả bò hầm nước tương và xiên lưỡi cừu.
Thấy vậy, trong mắt Úc Chiêm lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
Đánh cờ thì có là gì, hiểu được sở thích của người ta mới là đạo lý chính xác.
Thế nhưng Thời Cố lại không lập tức động đũa, mà khẽ điểm một cái lên người Úc Chiêm, sau đó, một dòng linh lực tinh tế từ đầu ngón tay cậu chảy ra, lập tức hong khô quần áo đang ẩm ướt của Úc Chiêm.
Khẽ nhướng mày đầy ngạc nhiên, Úc Chiêm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo chút kinh ngạc và mong chờ của Thời Cố.
Úc Chiêm không phụ sự kỳ vọng của Thời Cố, xoa đầu cậu, khen ngợi: “Rất giỏi.”
Thời Cố cong cong mắt.
Đừng thấy đây chỉ là một pháp thuật đơn giản, nhưng đối với Thời Cố – người có linh lực trong cơ thể dồi dào đến mức sắp bộc phát – thì việc chỉ hong khô quần áo mà không xé cả người lẫn y phục của Úc Chiêm thành mảnh vụn, thật sự là chuyện vô cùng không dễ dàng.
Chính vì thế, thời gian gần đây, ngoài việc bận rộn chuyện riêng, hễ có chút thời gian rảnh là Úc Chiêm lại dạy Thời Cố vài kỹ xảo và pháp thuật. Thời Cố rất thông minh, học rất nhanh, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, mức độ nắm bắt linh lực đã gần như đạt đến trình độ của tu sĩ giai đoạn Phân Thần bình thường.
Thật ra đối với một tu sĩ kỳ Đại Thừa mà nói, chỉ với sự khống chế cấp bậc Phân Thần thì vẫn còn chưa đủ, nhưng ít nhất, hiện tại Thời Cố đã không còn giống như khi tham gia đại tỷ thí của tông môn trước kia, chỉ một chiêu Ngưng Thủy Quyết đơn giản đã có thể đánh đối thủ đến mức ngũ tạng lệch vị trí, suýt mất mạng.
Ngoài ra, còn một tin tốt nữa là, *ảo thính ảo thị của Thời Cố đã cải thiện không ít, chỉ cần không có ai cầm dao đâm thẳng vào cậu ngay trước mặt, thì hầu như sẽ không phát bệnh.
*Ảo giác hình ảnh và giọng nói tự phát của bệnh nhân tâm thần
Mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Úc Chiêm xoa đầu Thời Cố, nói: “Ngày mai đưa ngươi ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài?”
Thời Cố chớp chớp mắt, vẻ mặt mang theo vài phần mơ hồ.
Chuyện của Úc Chiêm đã giải quyết xong rồi sao?
“Ban đầu... ta định đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi mới đưa ngươi đến đó.” Úc Chiêm chống cằm, chuyên chú nhìn dáng vẻ Thời Cố đang ăn kẹo hồ lô, lớp đường óng ánh dính nơi khóe môi cậu, trông lấp lánh, như thể rất ngọt ngào.
“Vậy vì sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?”
Thời Cố nghiêng đầu hỏi y.
Úc Chiêm rõ ràng dừng lại một chút.
Đồ ăn trên bàn dần vơi đi, Thời Cố không thúc giục y, vẫn chậm rãi nhưng không ngừng nghỉ ăn tiếp.
Nhưng Úc Chiêm mãi không trả lời, mà đổi giọng hỏi: “Ta nhớ lúc ngươi còn nhỏ, lượng cơm ăn không khác người bình thường là mấy, sao bây giờ lớn thế rồi?”
Thời Cố vẫn ăn không ngừng, miệng nói lúng búng: “Cũng không có gì.”
Cậu theo thói quen hơi thò đầu ra, Úc Chiêm hiểu ý, lấy khăn tay lau miệng cho cậu.
Đây là thói quen hình thành sau mấy tháng sống chung, Úc Chiêm thích cái cảm giác chăm sóc Thời Cố thế này, còn Thời Cố đón nhận cũng vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Úc Chiêm thoáng hiện ý cười.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Thời Cố lại khiến nụ cười ấy đông cứng.
“Lúc trước làm thí nghiệm, bọn họ phát hiện sức sống của ta rất mạnh, nên muốn thử xem ta có thể chịu được bao lâu không ăn cơm.” Thời Cố nói những lời này mà nét mặt chẳng có bao nhiêu biến hóa cảm xúc, dường như hiện tại, cậu đã có thể bình thản đối mặt với những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Chỉ là, khi nhắc đến cha mẹ, vẫn sẽ vô thức né tránh và kháng cự.
Nhưng Úc Chiêm rõ ràng không thể bình tĩnh như cậu, nắm tay đặt trên bàn siết chặt lại.
Thời Cố là tu sĩ kỳ Đại Thừa, điều này có nghĩa là cho dù cậu không ăn cả đời, ngoài việc sẽ đói đến phát điên, thì cũng không có gì nghiêm trọng khác.
Úc Chiêm không dám tưởng tượng, trong tình huống đó, Thời Cố đã bị bỏ đói bao lâu.
Mu bàn tay truyền đến một luồng nhiệt ấm — là Thời Cố đặt tay lên. Úc Chiêm cúi mắt liếc nhìn bàn tay hai người chồng lên nhau, vừa định nói gì đó, thì khoảnh khắc tiếp theo, Thời Cố bất ngờ nghiêng người tới.
— Gần như cả người dán sát lại, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt, khiến Úc Chiêm toàn thân cứng ngắc, bất giác bắt đầu căng thẳng.
“Cảnh An nói với ta, người yêu là người sẽ bên nhau cả đời.”
Thời Cố nghiêm túc mở miệng, trong đôi mắt đen thẳm phản chiếu bóng dáng của Úc Chiêm, như thể đã chứa trọn y vào trong, đầy ắp không dư chỗ trống cho bất kỳ ai khác.
“Ta muốn ở bên ngươi mãi mãi, chúng ta làm người yêu có được không?”
Ầm —!
Lời vừa dứt, sấm vang chấn động, không rõ là do cơn mưa trước chưa dứt, hay trời cao đang lên tiếng phản đối.
Nhưng Thời Cố không để ý đến tiếng sấm đó, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt.
Úc Chiêm tựa như ngây ra, rất lâu sau mới hé môi:
“……”
Thời Cố: “Ngươi nói gì cơ?”
“Ngươi biết... ‘người yêu’ có nghĩa là gì không?”
Thời Cố khựng lại một chút.
Cậu thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó, rồi sau một hồi lâu nghiền ngẫm, Thời Cố nói: “Là người sẽ sống bên nhau suốt đời.”
Mùi hương nhàn nhạt hòa vào trong gió, rất thanh mát, lại mang theo chút đắng nhẹ.
Đó là hương trầm mà một thời gian trước Úc Chiêm thường hay mang theo, Thời Cố rất thích mùi này, chỉ là về sau vì phải thường xuyên dùng Diêm La Hương để trợ giấc, sợ dược tính xung khắc nên Úc Chiêm mới ngưng không dùng nữa.
Hiện giờ Thời Cố không còn gặp ác mộng nữa, hương trầm đó lại được sử dụng lại.
Quá sớm rồi.
Úc Chiêm nghĩ vậy.
Bây giờ y căn bản không dám chắc mình có thể bên nhau trọn đời hay không.
“Nếu như,” mang theo chút thử thăm dò, Úc Chiêm nhẹ giọng mở miệng:
“Nếu như có một ngày, ta rời đi thì sao?”
“Vậy ngươi có quay lại không?”
Sấm chớp lóe lên, chiếu sáng gương mặt của hai người đang ngồi sóng vai, cũng phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của Thời Cố, khiến cậu lúc này trông càng thêm khó đoán.
“……Nếu như không quay lại thì sao?”
Cuồng phong gào thét nổi lên, phá vỡ sự tĩnh lặng như chết.
Hai người đối diện nhau rất lâu, vẫn không ai mở miệng thêm lời nào.
Úc Chiêm đột nhiên đứng dậy.
Mưa lại một lần nữa trút xuống, đập vào căn nhà gỗ vang lên từng tiếng lách tách, Úc Chiêm lặng lẽ bế Thời Cố lên, rồi cẩn thận đặt ngươi xuống giường.
“Đêm nay mưa to, đắp chăn cho kỹ, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mái tóc dài rủ xuống bên ngoài giường, Úc Chiêm nhẹ nhàng gom gọn lại, rồi cẩn thận đắp kín chăn cho Thời Cố từ trong ra ngoài, sau đó mới quay người, chuẩn bị dầm mưa rời đi.
Chỉ là vừa bước vào màn mưa, một luồng linh lực vô hình đã hiện ra trên đỉnh đầu Úc Chiêm, ngăn lại toàn bộ mưa rơi xuống.
Bước chân khựng lại, bùn nước theo động tác ấy loang ra thành từng vòng gợn, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không quay đầu lại, cứ như vậy bước vào căn nhà trúc nhỏ thuộc về riêng hắn ở cách đó không xa.
Trước khi đi, vẫn không quên đóng cửa giúp Thời Cố.
Thời Cố ôm chăn, lặng lẽ thu tay lại sau khi施術, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Úc Chiêm, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cũng không có ý định thu hồi ánh nhìn.
Một khoảng thời gian rất dài trôi qua, trong nhà ngoài sự yên tĩnh ra, không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
Cuối cùng, không rõ là sau bao lâu, Thời Cố mới hơi hơi cử động.
“Nếu có một ngày, ngươi rời đi……” Thì thầm lặp lại câu hỏi vừa rồi của Úc Chiêm, Thời Cố siết chặt tấm chăn mỏng trong tay.
“Vậy thì ta sẽ đi tìm kẻ khiến ngươi phải rời đi.”
Ánh nến bị gió thổi lay động bất định, Thời Cố cúi thấp mắt, trong ánh nhìn, một cảm xúc mơ hồ khó lường dần dần lan tỏa ra – lạnh lẽo, cố chấp, điên cuồng, khí lạnh tràn ngập.
“Tìm được hắn, rồi thì……”
“Băm hắn ra.”
Sấm sét vang trời, cuồng phong mưa bão.
Mà Thời Cố lúc này, trông còn khiến người ta khiếp sợ hơn bất kỳ trận cuồng phong nào.