Edit by meomeocute
Ngày hôm sau vừa hửng sáng, Úc Chiêm đã đến chỗ Thời Cố, định gọi hắn dậy.
Chỉ là vừa vào phòng, hắn liền phát hiện Thời Cố đã ngồi sẵn trước bàn, y phục chỉnh tề, dáng vẻ như đã đợi từ lâu.
Một lúc, Úc Chiêm thậm chí không phân biệt nổi rốt cuộc là Thời Cố dậy sớm, hay là suốt cả đêm qua hắn không hề chợp mắt.
Khẽ nhíu mày, Úc Chiêm vô thức quan sát sắc mặt Thời Cố trước, thấy không có gì bất thường mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đêm qua... xem ra không để lại ảnh hưởng gì lớn cho Thời Cố.
Tâm trạng lo lắng cả đêm cuối cùng cũng được buông xuống, song ngay sau đó, trong lòng Úc Chiêm lại dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó hiểu, cực kỳ khó chịu.
Hừ-
Bị cảm xúc rối ren của chính mình giày vò đến nửa chừng, Úc Chiêm âm thầm khinh bỉ bản thân, cảm thấy có lẽ mình thật sự có bệnh.
Thế nhưng Thời Cố dường như không phát hiện ra sự khác thường trong tâm trạng của hắn, thấy hắn đến, lập tức nhào tới, dính lấy hắn mà ôm chặt một cái, khiến Úc Chiêm thoáng khựng lại.
Dạo gần đây trạng thái của Thời Cố đã ổn định hơn nhiều, thực ra đã rất lâu rồi hắn không còn thân thiết với Úc Chiêm như trước nữa, phần lớn thời gian, đến cả nắm tay cũng là Úc Chiêm chủ động.
Cảm giác hụt hẫng khi nãy lập tức tan biến, Úc Chiêm cúi đầu, khẽ cười nhìn Thời Cố: "Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng à?"
Thời Cố lắc đầu, rúc vào hõm vai Úc Chiêm một lúc lâu rồi mới buông hắn ra, nói: "Không phải nói hôm nay muốn dẫn ta ra ngoài à? Ta muốn uống canh cam thảo tuyết lạnh dưới chân núi."
"Hôm nay không ăn cái đó." Úc Chiêm giơ tay xoa đầu Thời Cố một cái, nói: "Hôm nay dẫn ngươi đi cảm nhận một chút đặc sắc của Ma tộc."
Thời Cố khựng lại một thoáng.
Khoảng cách giữa Thương Diễm Hư và Thương Vân Tông, nếu là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, sợ rằng cưỡi kiếm bay ít nhất cũng phải mất một hai tháng mới đến nơi.
Nhưng với một người đã đến Đại Thừa kỳ, và một người sau khi giải phong có thể đạt đến Hợp Thể Đại viên mãn như Thời Cố và Úc Chiêm, quãng đường này, đại khái chỉ mất bốn đến năm canh giờ cưỡi kiếm là đủ.
Miệng thì nói không cho Thời Cố uống canh cam thảo tuyết lạnh, thế mà vừa xuống núi, Úc Chiêm vẫn dẫn Thời Cố đi ăn một bát đầy. Không chỉ vậy, mỗi lần đi ngang qua một nơi nào đó, ánh mắt Thời Cố luôn vô thức dừng lại, hễ thấy vậy, Úc Chiêm chẳng cần nghĩ ngợi đã kéo hắn đi ăn khắp nơi.
Thế là hai người vừa đi vừa ăn, hành trình lập tức kéo dài gấp mấy lần.
Nhìn tình hình này, không có hai ba ngày, bọn họ thật sự khó mà đến được lối vào Thương Diễm Hư.
Lại đến một trấn nhỏ, Thời Cố ngồi trước bàn ăn, chờ tiểu nhị mang thức ăn lên, đồng thời hơi ngập ngừng nhìn về phía Úc Chiêm.
Hắn biết dạo gần đây đối phương bận rộn nhiều việc, mà hắn không muốn vì mình mà làm lỡ chuyện của Úc Chiêm.
Nhưng Úc Chiêm lại bảo, mấy ngày này y không có việc gì, có thể ở bên Thời Cố suốt.
- Quy tắc lớn nhất, mạnh nhất của Cửu Thịnh Thiên Tôn đã bị xé nát, đám người Ma tộc kia tự nhiên cũng không còn bao nhiêu giá trị lợi dụng. Đã vậy, y còn phải dốc lòng dốc sức làm việc cho Cừu Y làm gì?
Thái độ không giống đang giả vờ, lúc này Thời Cố mới yên tâm, chuyên tâm thưởng thức mỹ vị.
Thậm chí để có thể ăn được nhiều hơn, hắn còn tự mày mò học cách dùng linh lực thúc hóa thức ăn đã nuốt vào, quả thực như một cái hố không đáy, ăn mãi cũng không thấy no.
Úc Chiêm ngồi cạnh Thời Cố từ đầu tới cuối, trong mắt là ý cười, càng nhìn càng thấy Thời Cố làm gì cũng nghiêm túc đáng yêu, sao nhìn cũng không chán nổi.
Nếu là nửa năm trước, e rằng Úc Chiêm thế nào cũng không ngờ được mình lại có một ngày như thế này.
Thời Cố nhét cho y một miếng bánh gạo nếp.
Nơi này là một trấn nhỏ hơi hẻo lánh, trấn có phần xập xệ, quán ăn duy nhất chính là căn nhà nhỏ bên cạnh Miếu Cửu Quang này, bàn ghế đầy bụi bặm và vết bẩn.
Theo lẽ thường, những nơi như thế này lẽ ra rất ít người lai vãng, thế nhưng tiểu nhị trong quán lại nói với Thời Cố, dạo gần đây có rất nhiều người từ nơi khác đến.
Mà những người đó, đều là từ các thành phố được đại môn phái bảo hộ bỏ trốn ra.
Nói ra cũng kỳ lạ, lý ra Ma tộc xâm lấn, đối tượng dễ gặp nạn nhất hẳn phải là những người bình thường không có tu vi gì, thế nhưng thực tế lại là, đám Ma tộc ấy chẳng hiểu sao như đã hẹn trước, toàn bộ tập trung nhắm vào các môn phái tu chân, còn người dân gần khu vực chiến trường cũng như thể đã được báo trước, sự việc vừa xảy ra là ngay lập tức rời đi hàng loạt.
Thời Cố từng hỏi Phạm Hoành Dận về vấn đề này, Phạm Hoành Dận nói với hắn rằng, thực ra ban đầu, không ít Ma tộc cũng từng nhắm vào dân thường.
Nhưng Úc Chiêm đã sớm có chuẩn bị, từ sớm đã phái người theo dõi tình hình này, chỉ cần phát hiện liền lập tức giết một răn trăm, thuộc hạ đều bị chấn nhiếp, nhất thời không dám manh động.
Mà đến khi bọn họ hồi thần lại, định ra tay lần nữa thì phần lớn bách tính cũng đã vì lời đồn kh*ng b* mà Úc Chiêm cố tình tung ra, đồng loạt bắt đầu di cư.
Thời Cố đánh giá Úc Chiêm.
Y phát hiện, người này tuy trông có vẻ hung dữ, nhưng bản chất bên trong lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những kẻ âm thầm giở trò sau lưng kia.
Úc Chiêm lúc này đang bị bánh gạo nếp trong miệng làm nghẹn đến khó chịu, nhưng nghĩ đến việc là Thời Cố đút cho nên lại không nỡ nhả ra, chỉ có thể liên tục uống rượu, hy vọng áp chế vị ngọt trong miệng, thấy vậy liền túm lấy Thời Cố kéo lại gần, giả vờ hung ác nói: "Ngươi cố ý đúng không?"
Đừng nói, người này sắc mặt thay đổi một cái, nhìn qua quả thật có chút dọa người, nhưng Thời Cố liền nắm lấy mặt hắn, phá hỏng vẻ hung dữ của Úc Chiêm.
Hai người ngồi nơi khuất tầm mắt, lại ở gần cửa sổ, không ai phát hiện ra hành động kỳ quặc của hai nam tử bên này, còn Thời Cố thì ôm lấy mặt Úc Chiêm, khoảng cách giữa họ rất rất gần.
Úc Chiêm nín thở.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy... Thời Cố hình như cố tình khiêu khích hắn.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra liền lập tức bị Úc Chiêm phủ định. Theo hắn thấy, Thời Cố đứa nhỏ này quả thật đơn thuần đến mức không thể hơn được nữa, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Thời Cố: "Muốn ta hâm rượu cho ngươi không?"
Úc Chiêm: "......"
Tiếng ho vang lên như sấm dậy đất trời, Úc Chiêm đột nhiên buông Thời Cố ra, suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.
"Ta đã hỏi Cảnh An rồi, rượu không phải hâm như vậy."
Thờ ơ nhìn Úc Chiêm, Thời Cố mặt không cảm xúc vạch trần lời nói dối trước kia của đối phương, còn lạnh lùng lên án: "Lừa đảo."
Không thể phản bác, Úc Chiêm quay người đi, giả vờ như bỗng nhiên mất thính lực.
Đây quả thật là lúc hiếm hoi Úc Chiêm bị dập ngược, ánh mắt Thời Cố hơi cong, lén lút vui vẻ.
Thương Diễm Hư cuối cùng cũng đã đến.
Mất đi pháp tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn, nơi này biến thành khu tự do có thể tự do ra vào, có điều dường như phần lớn mọi người vẫn chưa phát hiện điều này, toàn bộ ranh giới vắng tanh không một bóng người.
Vẻ mặt của Úc Chiêm khi đến nơi này trở nên căng thẳng hơn đôi chút, dẫn Thời Cố tiếp tục tiến về phía trước, lập tức có hai luồng lưu quang từ trên không trung xẹt qua, lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức như ảo giác.
Thời Cố đạp lên Văn Trúc Kiếm, rũ mắt nhìn mọi thứ bên dưới chân.
Thương Diễm Hư rất phù hợp với cái tên của nó, toàn bộ đất đai đều là màu đỏ, khiến nơi này nhìn từ xa như một ngọn lửa cháy rừng rực.
Chỉ là... Thương Diễm Hư rất khác với tưởng tượng của Thời Cố.
Không, phải nói là, toàn bộ Tứ Hư đại lục nằm ngoài phạm vi quản lý của các đại môn phái, đều không giống với những gì hắn tưởng tượng.
Mỗi người nơi đây dường như đều ăn mặc cũ kỹ, mỗi nơi đều có vẻ tàn tạ nghèo nàn, Thời Cố không thấy cảnh áo gấm châu báu đầy đường như ở Khâu Văn Thành, thỉnh thoảng đụng phải mấy tán tu, y phục của họ cũng không hơn gì người thường.
"Cảm nhận được chưa? Linh lực nơi này."
Cơn cuồng phong do tốc độ cực cao mang đến rít gào bên tai hai người, giọng Úc Chiêm nghe có chút phiêu đãng.
Thời Cố nghe vậy, cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó liền có chút kinh ngạc nhìn Úc Chiêm.
"Linh lực nơi này... rất nhạt."
Hắn vừa nói vừa đột nhiên nhắm mắt lại, đồng thời, Úc Chiêm phát hiện linh lực xung quanh bắt đầu chảy động.
Thời Cố: "Linh lực nơi này là bị người cố tình rút đi."
Lúc hắn nói câu này vô cùng chắc chắn, khiến Úc Chiêm hơi kinh ngạc.
Quả thật là bị cố tình rút đi, có điều, đây là lần đầu tiên có người dễ dàng nhìn ra điều đó như vậy.
Ngay cả Úc Chiêm, cũng là trải qua vô số lần thử nghiệm và quan sát, mới có được kết luận này.
Đây chính là thực lực của kỳ Đại Thừa sao?
"Linh lực nơi đây đều bị Cửu Thịnh Thiên Tôn điều đi rồi."
Lạnh nhạt mở miệng, Úc Chiêm sắc mặt không đổi, ánh mắt lại rơi trên người Thời Cố.
Gió lạnh rít qua thân thể Thời Cố, gương mặt hắn mang theo chút nghi hoặc.
"Vậy người Ma tộc tu luyện bằng cách nào?"
Câu hỏi này nhắm trúng điểm then chốt.
Úc Chiêm làm một động tác tay với Thời Cố, ra hiệu giảm tốc, sau đó hai người phiêu xuống trên không một thôn làng của Ma tộc.
Kỳ lạ là, đến nơi này, linh lực lại khôi phục bình thường.
"Người kia rất thông minh, chỉ rút linh lực ở những nơi không người, đây cũng là lý do vì sao bao nhiêu năm nay, vẫn không có mấy người phát hiện ra điểm bất thường."
Thời Cố hình như đã hiểu: "Đây cũng là một loại pháp tắc sao?"
Úc Chiêm gật đầu.
Mà những pháp tắc tương tự như thế này, còn xa mới chỉ có một chỗ như vậy.
Thương Diễm Hư vì khoảng cách xa, bàn tay của Cửu Thịnh Thiên Tôn còn chưa vươn tới được, mà nơi thực sự chịu ảnh hưởng lớn nhất, thực ra là Cửu Thịnh Hư.
Ấy vậy mà đám tu sĩ Nhân tộc kia lại chẳng chút cảm thấy có gì bất ổn, còn nâng Cửu Thịnh Thiên Tôn lên tận mây xanh, tán tụng như thần linh độc nhất vô nhị dưới trời đất.
Úc Chiêm cười khinh bỉ.
Thời Cố lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.
Hắn nhận ra, Cửu Thịnh Thiên Tôn còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.
Điều đó khiến hắn trở nên trầm mặc suốt chặng đường kế tiếp, thấy vậy, Úc Chiêm bóp nhẹ tay hắn, tựa như đang trấn an.
"Nghịch thiên mà đi, sớm muộn gì cũng phải chịu phản phệ."
Để lại một câu như vậy, hai người lại tiếp tục rời đi, mà lần này, bọn họ đến một tòa thành rất lớn.
Đó là một tòa thành khiến người ta có cảm giác áp lực cực lớn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cổng thành cao lớn lộng lẫy, mang theo vẻ hoang dã ngang tàng và khí thế rộng rãi, mà bên trong cổng thành, núi non trùng điệp liên miên bao bọc quanh thành thị, trở thành tầng phòng hộ thiên nhiên kiên cố nhất.
Thời Cố ngẩng đầu, nhìn lên phía trên cổng thành, nơi ấy, bốn chữ "Bắc Phương Ma Đô" viết bằng lối cuồng thảo treo lơ lửng ngạo nghễ, cách một khoảng xa cũng có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ người viết.
"Đó là do phụ thân ta viết." Úc Chiêm khẽ nói, nắm lấy tay Thời Cố, hai người chậm rãi hạ xuống.
Thuộc hạ đã sớm nhận được thông báo từ trước chậm rãi mở cổng thành, vô số ma quân mặc trang phục đồng nhất cũng đồng loạt tuôn ra.
Khí thế của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, từng động tác đều gọn gàng dứt khoát, đội hình chỉnh tề ngay ngắn, rất nhanh liền chiếm lấy hai bên con đường, quỳ một gối xuống, giọng nói vang dội hữu lực: "Cung nghênh Chủ thượng!"
Âm thanh vang rền ấy khiến tai Thời Cố đau nhói.
Hắn chú ý thấy trên cổ tay những ma quân này đều buộc một dải vải trắng, giữa bộ giáp đen tuyền khiến cho điểm trắng ấy có vẻ hơi lạc lõng.
Một suy đoán bất chợt dâng lên.
Quả nhiên, ngay sau đó Úc Chiêm đưa tay ra, giọng nói mang theo chút bất an không rõ nguyên cớ.
"Hôm nay... là ngày giỗ của cha mẹ ta."
"Ngươi có nguyện ý cùng ta đi thăm họ không?"