Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 81

Edit by meomeocute

 

Xem xong cảnh tượng ở những nơi khác trong Thương Diễm Hư, ban đầu Thời Cố vốn nghĩ Ma Đô phương Bắc chắc cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam.

 

Nhưng ngoài dự đoán, nơi này vậy mà lại được xây dựng rất hoa lệ.

 

Chỉ xét về vẻ bề ngoài, kiến trúc của Ma Đô phương Bắc thực ra cũng không khác biệt gì nhiều so với trấn nhỏ dưới chân Thương Vân Tông, cũng có hoa có cỏ, có cây có viện, nếu nhất định phải nói thì có lẽ thẩm mỹ không được tốt cho lắm, nhà cửa trông có phần qua loa.

 

Nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, nơi này bất kể là ngói gạch hay gỗ dùng đều tinh xảo hơn hẳn các trấn bình thường mà Thời Cố từng đi qua.

 

Chỉ là… người thì hơi ít.

 

Thời Cố nhìn lướt qua, một viện thì cơ bản cũng chỉ có vài người cư ngụ.

 

“Hai mươi năm trước, Cửu Thịnh Thiên Tôn đến Thương Diễm Hư, diệt gần một nửa Ma tộc, nơi đầu tiên bị tấn công chính là Ma Đô phương Bắc.”

 

Phía trước, Úc Chiêm không quay đầu lại, vừa giải thích vừa nhẹ nhàng siết tay Thời Cố một cái, mang theo chút an ủi.

 

“Hiện tại còn sống đa số đều là những người khi đó không có mặt ở Ma Đô, hoặc là được Tả Ngọc và Chúc Hối bảo vệ.”

 

Úc Chiêm vừa nói vừa kéo Thời Cố đi sâu vào bên trong.

 

Thời Cố lặng lẽ lắng nghe, trong lòng bàn tay cũng âm thầm siết lại đáp trả.

 

Úc Chiêm khựng lại, quay đầu mỉm cười với y.

 

Vào trong cổng thành, Úc Chiêm phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ tản đi hết, hắn muốn cùng Thời Cố đi dạo riêng.

 

Đám thuộc hạ lập tức hiểu ý, nhanh chóng ai nấy quay về công việc của mình.

 

Họ dường như đã quen với việc mỗi khi Úc Chiêm trở về là lại giải tán mọi người, ngoại trừ mấy người lúc rời đi còn hiếu kỳ liếc nhìn Thời Cố vài lần thì phần lớn đều không có phản ứng gì khác.

 

Còn việc Úc Chiêm trở về cũng không gây ra náo động như Thời Cố tưởng tượng, y nhìn đám dân Ma tộc trong thành, cảm thấy bọn họ dường như hoàn toàn không nhận ra Úc Chiêm.

 

Thời Cố có chút nghi hoặc, nhưng Úc Chiêm không giải thích, chỉ vỗ vai y, nói: “Đi, ta đưa ngươi đến chỗ ta lớn lên.”

 

Gió mát lướt qua ngọn cây mang theo từng chiếc lá rơi, hai người sóng vai đi giữa tiếng ồn ào và tiếng rao văng vẳng từ xa, họ đi qua con sông nhỏ trong thành, đi ngang vài cửa hàng binh khí bán đại đao, lại bước qua mấy đài tỷ võ.

 

Thời Cố phát hiện, người Ma tộc dường như rất thích đánh nhau.

 

“Ta cũng vậy.”

 

Úc Chiêm nói, rồi chỉ về một võ đài đang đánh nhau kịch liệt, bảo: “Lần đầu ta lên đài tỷ võ là ở cái đài kia, khi đó ta chỉ mới hơn bốn tuổi.”

 

“Lúc đó nhà ta còn chưa xảy ra chuyện, phụ thân ta đương nhiên cũng chưa truyền tu vi cho ta, toàn bộ đều là dựa vào thực lực của chính ta đánh lên.”

 

Khi nói những lời này, trong mắt Úc Chiêm mang theo chút kiêu ngạo và hoài niệm, hơi ngẩng đầu lên một cách dè dặt, như đang đợi Thời Cố hỏi tiếp.

 

Thời Cố rất phối hợp, hỏi: “Khi đó ngươi tu vi gì?”

 

Úc Chiêm cười đáp: “Vừa mới Trúc Cơ. Phụ thân ta là người đặc biệt ngang ngược, con nhà người ta đều năm tuổi mới bắt đầu tu luyện, ông ta lại cho rằng tu luyện phải tranh thủ sớm, từ lúc ta còn nằm trong tã đã ngày ngày dạy ta cách thổ nạp linh lực, sau khi học đi rồi thì nặn cả đống người đất to cỡ bằng ta, ngày nào cũng bắt ta tỷ thí cùng chúng.”

 

Có điều hắn lược bớt không nói một đoạn, thật ra chủ yếu là vì từ nhỏ hắn đã nghịch ngợm, không làm chuyện đứng đắn, Úc Mục sợ hắn sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, bắt hắn tu luyện sớm cũng là để khi chạy trốn thì chạy được nhanh hơn.

 

Nghĩ đến đây, nụ cười của Úc Chiêm dần phai nhạt.

 

Đó vốn chỉ là một câu nói đùa của Úc Mục năm xưa, nhưng ai mà ngờ cuối cùng lại trở thành sự thật.

 

Nếu không phải nhờ hắn tu luyện sớm, thêm nữa khi đó đám thuộc hạ và tùy tùng của Cửu Thịnh Thiên Tôn thấy hắn tuổi còn nhỏ mà khinh thường, thì e rằng hai mươi năm trước hắn đã sớm mất mạng.

 

Tay bị nắm khẽ siết lại, là Thời Cố cảm nhận được cảm xúc của hắn.

 

Có điều Thời Cố không giỏi an ủi người khác, nghẹn một hồi mới nói được một câu: “Ngươi là thiên tài.”

 

Ngừng một chút, có lẽ cảm thấy lời tán dương của mình chưa đủ chân thành, lại bổ sung thêm: “Rất lợi hại.”

 

— Đây là câu mà Úc Chiêm hay dùng khi khen Thời Cố trước đây, y học hỏi rất nhanh, giờ thì dùng lại để an ủi Úc Chiêm, mà Úc Chiêm lại rất dễ chịu với kiểu này, nhéo má y một cái, tâm trạng lại vui vẻ trở lại.

 

Rất nhanh, hai người đến trước một phủ đệ.

 

Phủ đệ rất lớn, được dựng toàn bộ bằng gỗ mun, đen kịt, thoạt nhìn thì không có gì khác biệt với mấy tòa kiến trúc khác.

 

Nhưng quan sát kỹ sẽ thấy, so với những ngôi nhà thô ráp và có phần xấu xí xung quanh, nơi này rõ ràng tinh tế hơn nhiều.

 

Vài người có vẻ là nô bộc đang dọn dẹp bên trong, trông đều đã có tuổi, Úc Chiêm nhìn họ, nhẹ giọng nói: “Đây là nhà ta.”

 

“Nơi này?” Thời Cố hơi ngạc nhiên, “Ta còn tưởng ngươi sẽ ở trong cung điện gì đó cơ.”

 

“Đúng là có một ma điện, nhưng phụ thân ta thấy ở đó chán lắm, trống rỗng, cho nên từ nhỏ đến lớn, cả nhà ta đều sống trong căn nhà cũ của phụ thân, ông ấy chỉ ban ngày mới đến ma điện để xử lý một số chuyện thường ngày.”

 

Giọng Úc Chiêm hơi trầm, như đang đè nén điều gì, Thời Cố thấy hắn im lặng nhìn chăm chú vào cánh cửa hồi lâu, rồi mới hơi do dự giơ tay lên, gõ nhẹ.

 

Người trong nhà nghe tiếng quay đầu lại, Thời Cố nhìn thấy liền ngẩn ra.

 

Những người này… đều là nhân tộc.

 

Họ nhìn Úc Chiêm, mặt đối mặt lặng lẽ một lúc lâu, rồi mới có người cẩn trọng hỏi: “Vị công tử này, có việc gì sao?”

 

Tay đang nắm lấy tay Thời Cố bỗng siết chặt.

 

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe câu nói này, Úc Chiêm vẫn cảm thấy bị đâm một nhát.

 

Gắng gượng đè nén cảm xúc, Úc Chiêm cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, một lúc lâu sau mới nhìn người phụ nữ trung niên đứng phía trước, chậm rãi nói: “Dì Từ, là ta đây.”

 

“Choang.”

 

Trong sự im lặng như tờ, tiếng cây chổi rơi xuống đất nghe đặc biệt rõ ràng.

 

“Tiểu… tiểu điện hạ?!”

 

Giọng người phụ nữ trung niên ban đầu là nghi hoặc, sau là chấn động, cuối cùng biến thành mừng rỡ như điên và không thể tin nổi, bà ta đột ngột quay người lại, hét lớn vào trong phủ: “Là tiểu điện hạ! Tiểu điện hạ trở về rồi!”

 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngay khi lời bà ta vừa dứt, dì Từ vội vàng nói: “Nhanh, nhanh vào đi!”

 

Vừa nói, nàng lập tức định bước tới nắm lấy tay Úc Chiêm, nhưng đúng lúc ấy lại chợt nhìn thấy Thời Cố đang đứng yên lặng một bên.

 

“Vị này là?”

 

Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Úc Chiêm, trên mặt dì Từ lộ ra chút do dự.

 

Úc Chiêm khựng lại.

 

Hắn theo bản năng liếc nhìn Thời Cố, như đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, nhưng Thời Cố lại kịp lên tiếng trước hắn, khẽ cười nói với dì Từ: “Người yêu.”

 

Úc Chiêm đột ngột quay đầu lại, từ “sư phụ” suýt bật ra khỏi miệng liền bị nghẹn lại trong cổ họng.

 

Thời Cố thì lại chớp mắt nhìn hắn, ra vẻ như chẳng biết gì cả, khiến Úc Chiêm bị nghẹn lời, giả vờ bình tĩnh quay mặt đi, khẽ gật đầu với dì Từ.

 

Dì Từ càng thêm vui mừng, một tay kéo một người, dẫn cả hai vào trong viện.

 

Lúc còn ở ngoài không chú ý, nhưng vừa bước vào viện mới phát hiện nơi này treo đầy vải trắng, thoạt nhìn chẳng khác nào hiện trường tang lễ, nhưng nếu không nhớ nhầm, thì chuyện xảy ra với hai người đó cũng đã hai mươi năm rồi.

 

Úc Chiêm cũng nhìn thấy cách bài trí trong phủ, môi mím chặt lại.

 

Mà Thời Cố không biết rằng, ngoài những tấm vải trắng này, toàn bộ cách bày trí trong phủ, thậm chí cả các bồn hoa ở góc sân, đều không thay đổi chút nào.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, Úc Chiêm như trở về thời thơ ấu, một quãng đời vô ưu vô lo.

 

Nhưng rốt cuộc cảnh còn người mất, rất nhiều thứ đã không thể quay lại nữa.

 

Có lẽ nhận ra cảm xúc của Úc Chiêm thay đổi, dì Từ giải thích: “Những tấm vải trắng này là nô tỳ tự quyết định giữ lại, không cho người dọn đi.”

 

“Nghe nói người chết rồi thì linh hồn sẽ quay về linh đường, báo mộng cho người quen. Nhưng suốt bao năm nay, tiểu thư chưa từng hiện trong mộng của nô tỳ, đèn hồn trong viện cũng không hề có phản ứng, nên nô tỳ nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư đi lạc đường, nhất thời chưa thể quay về đây.”

 

“Thế nên nô tỳ cứ chờ mãi, không cho ai dọn mấy tấm vải trắng này đi, lâu dần, chúng liền được giữ lại như vậy.”

 

Giọng nữ khàn khàn, nghẹn ngào, Úc Chiêm và Thời Cố đều không lên tiếng.

 

“Làm tiểu điện hạ chê cười rồi, nô tỳ chỉ là... chỉ là…”

 

Chỉ là gì, dì Từ nức nở, hồi lâu cũng chẳng thể nói ra lời.

 

Cuối cùng, bà dẫn hai người tới linh đường, rồi lặng lẽ lui xuống.

 

Linh đường rất lớn, lớn đến mức có chút trống trải.

 

Úc Chiêm kéo Thời Cố dâng hương, lạy ba lạy, sau đó quỳ trên bồ đoàn, lặng lẽ nhìn bài vị trước mặt, như đang nói gì đó trong lòng, giới thiệu ai đó.

 

Mãi đến khi hắn đứng dậy, một lực mạnh bất ngờ ập tới, ngay sau đó, Thời Cố bị Úc Chiêm ôm chặt vào lòng.

 

Thời Cố nhẹ nhàng ôm lại.

 

Trước đây, mỗi khi Thời Cố bất ổn, Úc Chiêm luôn ôm y vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

 

Mà lúc này, vẫn là cái ôm quen thuộc ấy, nhưng người cần được an ủi lại đổi thành Úc Chiêm.

 

“Đây là lần đầu tiên ta về nhà sau hai mươi năm.”

 

Giọng Úc Chiêm nghẹn ngào, “Thực ra ta từng có rất nhiều cơ hội trở về đây, nhưng ta vẫn luôn không dám.”

 

Thời Cố vỗ nhẹ lên lưng hắn, không nói gì.

 

Y biết, với Úc Chiêm lúc này, so với an ủi, điều hắn cần hơn là một người để giãi bày.

 

“Dì Từ và mấy người hầu trong nhà là những kẻ ăn xin mà mẫu thân ta cứu được trên đường trước khi xuất giá, sau đó trở thành hạ nhân của mẫu thân.”

 

“Mẫu thân ta ấy, nhìn thì dịu dàng nho nhã, thực ra lại rất đơn thuần, còn ham chơi, căn bản không biết chăm con, nên sau khi ta sinh ra, hầu hết đều do dì Từ chăm sóc.”

 

“Ta biết những năm qua dì Từ vẫn luôn chờ ta trở về, nhưng… nhưng ta không dám.”

 

“Thi thể của mẫu thân đến giờ vẫn chưa tìm được, di nguyện của phụ thân ta cũng chưa thực hiện được, kẻ gây hại cho thế gian, giết cha mẹ ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta không dám về, cũng… không có mặt mũi về.”

 

“Vậy tại sao bây giờ lại trở về?” Thời Cố khẽ hỏi hắn.

 

Úc Chiêm trầm mặc hồi lâu.

 

“Vì… muốn dẫn ngươi đến cho họ thấy.”

 

Úc Chiêm giơ tay lên, như thở dài, đặt lên sau đầu Thời Cố.

 

Thời Cố vùi đầu vào hõm vai hắn.

 

Từ sau khi xem qua quá khứ của Thời Cố, trong tiềm thức Úc Chiêm vẫn quen xem y như một bệnh nhân mơ hồ không hiểu chuyện.

 

Thế nhưng Thời Cố thật sự, lại chẳng hề ngây thơ như tưởng tượng.

 

Hàng mi dài che khuất cảm xúc, nhưng bàn tay đang nắm lấy vạt áo Úc Chiêm lại âm thầm vò nát cả một mảng vải.

 

Muốn đưa y về, hoàn toàn có thể chờ sau khi báo thù xong.

 

Nhưng Úc Chiêm lại gấp gáp như vậy, cứ như thể… nếu không đến lần này, sau này sẽ không còn cơ hội.

 

Thời Cố chợt nhớ tới lời Phạm Hoành Dận từng nói.

 

Phạm Hoành Dận nói, Úc Chiêm không thể thành công, còn bảo y đến phút cuối nhớ nhặt xác Úc Chiêm.

 

Thời Cố bất chợt bật cười.

 

Ánh nắng xuyên qua bậu cửa, rơi xuống bài vị, nhưng lại không thể chiếu tới hai người đang ôm nhau lúc này.

 

Không ai nhìn thấy nụ cười chợt lóe lên của Thời Cố, cũng không ai thấy ánh mắt y đang dần trở nên nhạt màu.

 

Lại càng không ai thấy, cánh tay phải đang ôm lấy Úc Chiêm của Thời Cố, lặng lẽ nhấn một cái lên nút trên chiếc vòng tay bên trái.

Bình Luận (0)
Comment