ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Ma tộc là một chủng tộc hào sảng, điều này thể hiện ở mọi phương diện.
Ví như những kiến trúc của họ, tuy bề ngoài đơn giản nhưng thể tích thì cực kỳ to lớn; lại như những món vũ khí tràn đầy sát khí, nặng như ngàn cân.
Đối với Ma tộc, “to” và “nặng” dường như luôn là mục tiêu mà họ theo đuổi.
Cũng vì vậy mà lúc này, cái chảo mà Úc Chiêm quật lên mặt người áo trắng kia lớn đến mức sau khi quật xuống, tro bếp tung tóe, trực tiếp phủ kín nửa thân trên của người nọ.
Thế nhưng đối phương lại không hề xuất hiện bất kỳ phản ứng tức giận nào như người thường khi bị đánh, mà chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Một tiếng vang như tiếng kim loại va chạm vang lên, Úc Chiêm chỉ cảm thấy cảm giác dưới tay cứng ngắc, tựa như đáy chảo vừa rồi đập trúng một cái người giả vậy.
“Úc công tử, Thiên Tôn mời ngài.”
Âm thanh bình tĩnh không chút gợn sóng lại vang lên lần nữa, sắc mặt của người nói, giọng điệu, thậm chí đến nhịp điệu trong lời nói đều không có chút biến hóa nào.
Úc Chiêm cũng chẳng lấy làm lạ.
Thật ra, đây không phải lần đầu tiên Úc Chiêm nhìn thấy thuộc hạ của Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Hắn thậm chí còn biết, nếu lật tấm mạng che mặt của người này ra, bên dưới là một khuôn mặt không có ngũ quan.
Chuyện này là mẫu thân của Úc Chiêm từng kể cho hắn nghe từ thuở nhỏ: Thuộc hạ của Cửu Thịnh Thiên Tôn tuy rất nhiều, nhưng thật ra đều là người giả được hắn nặn ra mà thôi. Trong mắt vị Thiên Tôn tu hành Vô Tình đạo kia, chúng sinh đều là kiến hôi, mà đã là kiến hôi thì vốn không xứng sống cùng một mảnh đất với hắn.
Đối với quan niệm này, ngoài bốn chữ “nực cười hết mức”, Úc Chiêm không có gì để bình luận thêm.
Cửu Thịnh Thiên Tôn đã đích thân tìm tới cửa, nếu Úc Chiêm không đi, chỉ khiến đối phương càng thêm nghi ngờ. Nghĩ vậy, hắn âm thầm che giấu cảm xúc, khẽ vẫy tay gọi một gia nhân đang quét dọn bên cạnh, bảo người nọ thông báo với Thời Cố là mình có việc, cần tạm thời rời đi mấy ngày, rồi lạnh nhạt nói với người giả: “Dẫn đường đi.”
…
Nơi tọa lạc của Cửu Quang điện, nói chính xác, không thuộc về bất kỳ một “Hư” nào trong Tứ Hư đại lục.
Nó là một không gian tách biệt khỏi Tứ Hư đại lục, có vài phần tương tự với Cửu Thiên bí cảnh của Úc Chiêm. Khác biệt là, mỗi lần mở ra, lối vào của Cửu Thiên bí cảnh đều phân bố ngẫu nhiên khắp nơi trên thế giới, còn lối vào của Cửu Quang điện thì luôn cố định ở một chỗ.
Cửu Thịnh Thiên Tôn đối đãi với người giả rất không tệ, thậm chí còn ban cho một món pháp khí phi hành có thể gọi là tuyệt phẩm. Bề ngoài pháp khí là một chiếc thuyền ngọc toàn thân trắng như tuyết. Trên thuyền, một lớp sa mỏng bán trong suốt màu trắng che khuất phần lớn hình bóng người bên trong, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy vài bóng dáng mơ hồ sau tấm sa, nhìn từ xa, khí tức thần bí khó lường lan tỏa khắp nơi, quả thật là món thần khí chuyên dùng để "làm màu".
Tốc độ của thuyền ngọc cực nhanh, so với khi Úc Chiêm dùng thực lực thật sự để ngự kiếm phi hành thì cũng không chênh lệch bao nhiêu. Sau bốn năm canh giờ, Úc Chiêm đã cùng người giả đến dưới chân Cửu Quang điện.
Giữa trưa, nắng gắt như thiêu, nhưng giữa cái nóng oi ả của ngày hè, lúc này lại có vô số thân ảnh đang quỳ rạp dưới đất.
Trong số những người này, có kẻ mạnh kẻ yếu, có lớn có nhỏ, có tu sĩ cũng có người thường, nhưng mục đích của việc họ quỳ ở đây chỉ có một — cầu xin Cửu Thịnh Thiên Tôn ra tay.
Bọn họ cũng không rõ mình đã quỳ bao lâu, ai nấy đều vàng vọt tiều tụy, thần sắc mỏi mệt. Úc Chiêm trông thấy bên cạnh không ít người là một khoảng đất trống, nhưng lại lưu lại hai dấu vết đen xám nhạt, nếu không đoán sai thì hẳn là dấu tích người từng quỳ ở đó.
Còn vì sao vết tích vẫn còn mà người thì đã biến mất, ý tứ trong đó thật dễ suy đoán.
Hoặc là quỳ quá lâu, giữa chừng từ bỏ; hoặc là người quỳ đã không còn tin tưởng người mình cầu xin có thể thực hiện được nguyện vọng.
Ánh mắt lóe lên, Úc Chiêm đã hiểu rõ trong lòng.
Khó trách vị “ngoại công” chưa từng hỏi han hắn lại đột nhiên tìm tới, nếu hắn đoán không sai, thì vị ngoại công tốt bụng kia lúc này hẳn đã bắt đầu hoảng loạn rồi.
Và điều này cũng vừa hay chứng minh rằng, phương hướng mà Úc Chiêm thử nghiệm là đúng.
Một phần sức mạnh của Cửu Thịnh Thiên Tôn, quả nhiên đến từ tín ngưỡng lực!
Khái niệm về tín ngưỡng lực này, lúc đầu là do Úc Mục đọc được trong một quyển cổ tịch.
Thế nhưng khi đó Úc Mục chỉ coi đó là một kiến thức bình thường để giảng dạy cho Úc Chiêm, bản thân cũng không để tâm lắm. Dù sao thì thứ gọi là tín ngưỡng lực cũng quá hư vô mờ mịt, ngay cả trong cổ tịch cũng chỉ có lý luận, chưa từng ghi chép ví dụ cụ thể.
Thế nhưng khi đó Úc Chiêm vẫn còn là thiếu niên, lại là người đầu tiên phát hiện ra điểm bất thường.
Lý do rất đơn giản, Cửu Thịnh Thiên Tôn này, danh tiếng... quá tốt.
Hắn dường như chẳng có chút vết nhơ nào, ngoại trừ chuyện năm xưa đồ sát nửa tộc Ma — dĩ nhiên, đối với nhân tộc mà nói, chuyện này hoàn toàn không tính là vết nhơ.
Nhưng con người sống một đời, đặc biệt là loại người như Cửu Thịnh Thiên Tôn, sống không biết bao nhiêu ngàn năm, làm sao có thể khiến tất cả mọi người đều hài lòng, hoàn toàn không có chút phản đối nào?
Sự việc bất thường tất có ẩn tình, mang theo nghi vấn này, Úc Chiêm đã tra xét rất lâu.
Rất may, hắn thực sự đã tra ra được manh mối.
Ngồi trên thuyền ngọc, Úc Chiêm cúi mắt nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Sự xuất hiện của hắn và người giả gây nên không ít xôn xao, cộng thêm lớp sa mỏng che khuất dung mạo của cả hai, khiến nhiều người lầm tưởng là Thiên Tôn hiển linh, kích động đến mức dập đầu liên tục. Tiếc là, thứ họ nhận được, định sẵn chỉ là im lặng.
Đằng xa, Cửu Quang miếu dùng để tế bái Cửu Thịnh Thiên Tôn đang lặng lẽ đứng sừng sững, như đang giễu cợt sự ngu xuẩn của đám người kia.
Thứ gọi là “Cửu Quang miếu” này, là từ sau khi vị Cửu Thịnh Thiên Tôn đương nhiệm đăng vị thì mới dần dần được xây dựng, phát triển đến nay đã trở thành một sự tồn tại mà nhà nhà đều thờ phụng. Dù là thành trì phồn hoa như Khâu Văn Thành, hay thôn xóm heo hút nơi biên cương, đều không thể thiếu miếu thờ Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Thậm chí, ngay cả Thiên Phượng Hư, Thương Diễm Hư và Thập Phương Hư cũng có không ít người thờ phụng Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Mà Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng là người sống duy nhất trong toàn bộ Tứ Hư đại lục có miếu thờ riêng.
Úc Chiêm chợt nhớ đến lời mà năm xưa Lam Thư từng nói với hắn.
Lam Thư thật ra rất ít nhắc đến phụ thân của nàng, nhưng không chịu nổi hồi nhỏ Úc Chiêm quá lắm lời, ngày ngày bám theo hỏi, hỏi nhiều rồi thì nàng cũng đành kể một chút.
Trong lời của Lam Thư, Cửu Thịnh Thiên Tôn là một người rất “độc”.
Những năm qua, Úc Chiêm cũng từng tiếp xúc đủ loại người, trong đó người “độc” nhất thì Thời Cố cũng tính là một.
Nhưng so với Thời Cố, Cửu Thịnh Thiên Tôn trong lời Lam Thư còn có phần vượt trội hơn.
Thời Cố tuy phần lớn thời gian đều tự thu mình vào một góc, sống trong thế giới của chính mình, nhưng ít ra còn có cái sở thích là thích đi dạo phố. Cửu Thịnh Thiên Tôn thì hoàn toàn không phải thế.
Người này dường như cực kỳ bài xích với mọi sinh vật sống. Toàn bộ Cửu Quang điện, trừ hắn và Lam Thư ra, không có một sinh vật sống nào. Mà kể cả là Lam Thư, cũng rất ít khi có cơ hội nhìn thấy phụ thân ruột của mình. Phần lớn thời gian, người đó đều ở lì trong cung điện của bản thân, từ chối tiếp xúc với mọi việc bên ngoài.
Mà việc duy nhất người kia làm trong cung điện, chính là tu luyện.
Người này đối với chuyện trở nên mạnh mẽ, dường như có một loại chấp niệm khiến người ta hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Bất luận là hắn áp chế phong ấn pháp tắc chân chính của Thiên đạo, dùng pháp tắc của bản thân che trời, hấp thụ linh lực của thế giới, hay là hắn vì tẩy não bách tính mà không từ thủ đoạn, thu thập lực tín ngưỡng, thì mục đích căn bản chỉ có một: trở nên mạnh hơn.
Úc Chiêm suy đoán, điều này đại khái có liên quan đến con đường Vô Tình đạo mà hắn ta tu luyện.
Một trong hai hộ pháp dưới trướng hắn – Tả Ngọc, tức Bùi Tử Mặc – cũng tu luyện Vô Tình đạo, thường ngày luôn mang bộ dạng chẳng quan tâm gì ngoài việc mạnh lên, khiến người ta nhìn mà tức muốn điên.
Tuy nhiên, Vô Tình đạo cũng chia làm hai loại, Tả Ngọc tu luyện là loại tương đối ôn hòa, nên ngoài việc vẻ ngoài có chút băng lạnh, cảm xúc nhạt nhẽo, tính cách cứng nhắc, thì phần lớn thời gian vẫn trông giống một con người.
Còn Cửu Thịnh Thiên Tôn...
Có một khoảng thời gian rất dài, Úc Chiêm vẫn cho rằng Cửu Thịnh Thiên Tôn tu luyện loại Vô Tình đạo còn lại.
Loại Vô Tình đạo đó còn có một tên gọi châm biếm, gọi là Tuyệt Tình đạo – giết vợ, giết con, giết cha, giết mẹ để chứng đạo đều là chuyện thường tình. Đối với hạng người này, mọi ràng buộc tình cảm và nhân quả đều là trở ngại trong việc tu hành, cho nên để chứng đại đạo, đương nhiên phải giết thân nhân tế trời.
Nhưng suy đoán này cuối cùng bị Úc Chiêm phủ định.
Không có lý do gì khác, nếu Cửu Thịnh Thiên Tôn thực sự tu luyện Tuyệt Tình đạo, thì Úc Chiêm căn bản không thể sống đến bây giờ, đã nên bị hắn ta giết từ hai mươi năm trước.
Thế nhưng sự thật là, vào lúc Úc Chiêm tận mắt chứng kiến cha mẹ gặp tai nạn, Cửu Thịnh Thiên Tôn chỉ từ xa liếc nhìn hắn một cái, sau đó để lại mệnh lệnh ném Úc Chiêm mới sáu tuổi vào Thập Phương Hư, rồi xoay người rời đi.
Thu lại suy nghĩ, Úc Chiêm ngẩng đầu, nhìn về phía cửa điện Cửu Quang điện lơ lửng giữa không trung.
Hai năm rưỡi trước, Úc Chiêm từng đến đây một lần.
Năm đó, Cửu Thịnh Thiên Tôn phái Úc Chiêm đến Thập Phương Hư, tuy rằng luôn không hỏi không han, nhưng một khi Úc Chiêm rời khỏi nơi đó, thì trong thời gian ngắn còn tạm ổn, để lâu sẽ khó mà giấu được cảm ứng của đối phương. Vì vậy, nếu hắn muốn ở lại Cửu Thịnh Hư lâu dài, vẫn cần sự cho phép của Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Thế là Úc Chiêm rời khỏi Thập Phương Hư, việc đầu tiên khi đến Cửu Thịnh Hư chính là đến bái kiến người ông ngoại này của hắn.
Thế nhưng, Cửu Thịnh Thiên Tôn không gặp hắn.
Hoặc có thể nói, là ngăn cách bởi một tấm rèm, từ xa liếc hắn một cái.
Úc Chiêm vĩnh viễn không quên được cảnh tượng hôm đó – hắn quỳ bên ngoài Cửu Quang điện, tự ép mình nói ra mấy câu hạ mình chỉ vì muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái Thập Phương Hư đó. Còn kẻ đã giết cả nhà hắn – người ông ngoại gọi là thế – chỉ dùng ánh mắt nhìn chúng sinh từ trên cao, nói với hắn hai chữ:
“Năm năm.”
Không đầu không đuôi, nhưng một cách kỳ lạ, Úc Chiêm lập tức hiểu ý câu này là: ngươi có thể đến Cửu Thịnh Hư, nhưng chỉ được sống năm năm.
Úc Chiêm suýt nữa tức cười vì cái kiểu tùy tiện quyết định sống chết người khác ấy của y.
Thế nhưng khi đó, đối mặt với điều kiện như vậy, Úc Chiêm chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
Giả nhân dẫn Úc Chiêm bay lên, chẳng bao lâu đã đến trước cửa lớn của Cửu Quang điện.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi này là một tòa lầu cao toàn thân bằng bạch ngọc, quanh quẩn mây mù, thoạt nhìn tựa như bước vào tiên cảnh. Nhưng khi bước qua cánh cửa ấy, bên trong lại là một thế giới rộng lớn vô cùng.
Liếc mắt một cái, Úc Chiêm lập tức nhận ra, nơi này tuyệt đối không thua kém gì Bí cảnh Cửu Thiên.
Huống hồ Bí cảnh Cửu Thiên được tạo thành từ vô số tiểu thế giới hợp lại, nếu tách riêng ra một cái thì cũng không phải điều gì quá kinh ngạc. Nhưng ở đây thì khác – nơi này là một thế giới hoàn chỉnh, lớn đến mức Úc Chiêm vận linh lực tụ nơi mắt, cũng không nhìn thấy biên giới của thế giới này.
Điều quan trọng nhất là, linh khí ở đây cực kỳ dồi dào.
Dồi dào đến mức còn vượt xa bên ngoài gấp mười lần.
Ánh mắt lóe lên, nếu Úc Chiêm đoán không sai, những linh lực này hẳn đều do Cửu Thịnh Thiên Tôn dùng pháp tắc để tự tiện hút về.
Bỗng nhiên, giả nhân đi phía trước khựng lại.
Đôi mắt vô thần lộ ra bên ngoài khăn che mặt như thể cảm nhận được gì đó, mờ mịt quay đầu nhìn quanh, nhưng cuối cùng chẳng phát hiện ra gì, lại nghi hoặc quay đi.
Úc Chiêm cũng theo đó quay đầu, cẩn thận nhìn bốn phía.
Lam Thư từng nói, những giả nhân này đều có một tia tinh khí của Cửu Thịnh Thiên Tôn, tuy sức chiến đấu không cao, nhưng năng lực quan sát lại cực kỳ mạnh. Thế nhưng Úc Chiêm nhìn theo ánh mắt của nó, cũng không thấy điều gì bất thường.
Chắc là giả nhân này cần sửa rồi.
Nghĩ vậy, Úc Chiêm vẫn âm thầm ghi lại nghi điểm này trong lòng, lặng lẽ theo giả nhân đi đến trước một tòa cung điện to lớn.
Bên trong dường như cảm ứng được có người ngoài đến gần, vừa đến nơi, cánh cửa lớn đã tự động mở ra hai bên, lộ ra cảnh tượng trong điện.
Cảm giác đầu tiên của Úc Chiêm, chính là: trống rỗng.
Trước mắt, đại điện làm từ bạch ngọc rộng lớn vô cùng, ngoài một bộ bàn ghế cũng bằng ngọc ra thì chẳng có chút trang trí nào, trống không như một tòa thành cô lập.
Tiếng bước chân khẽ khàng dần xa – là giả nhân dẫn đường lặng lẽ lui đi. Ánh mắt Úc Chiêm quét một vòng, cuối cùng rơi vào bóng lưng của một người đàn ông đứng quay lưng về phía hắn, tay chắp sau lưng.
Người này tóc bạc, rất dài, gần như chạm đất, một thân y phục trắng tinh xảo bao phủ lấy thân hình, kết hợp với mái tóc bạc ấy tạo thành sự đồng nhất, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ toàn một màu trắng, hòa với đại điện tuyết trắng, thoạt nhìn tựa như hòa làm một thể với khung cảnh xung quanh. Khiến cho lúc đầu, Úc Chiêm căn bản không phát hiện ra sự hiện diện của y.
Gió nhẹ thổi qua, bên trong đại điện im ắng như tờ.
Úc Chiêm đưa mắt quan sát người trước mặt, ánh nhìn qua lại như thể muốn nhìn ra một đóa hoa từ trên người hắn.
Thời Cố cũng thích mặc áo trắng, nhưng khi y mặc lại toát lên vẻ thanh thoát tuấn tú, không vướng bụi trần.
Còn người trước mắt này, lại có thể khiến bộ y phục trắng tinh ấy mang theo khí thế sắc bén lộ rõ, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ để khiến Úc Chiêm cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Là hắn.
Gắng sức kiềm chế h*m m**n siết chặt nắm đấm, trên mặt Úc Chiêm không biểu lộ gì khác thường, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên thù hận như sóng dữ.
Khi vừa bị ném vào Thập Phương Hư, Úc Chiêm đã có một khoảng thời gian rất dài, căm hận Cửu Thịnh Thiên Tôn đến gần như phát cuồng.
Chỉ là qua bao năm tháng mài giũa, hắn dần học được cách không tự làm khó mình nữa, chỉ một lòng hướng đến mục tiêu báo thù, từ từ, cũng rất ít khi bị những cảm xúc tiêu cực quấy nhiễu.
Úc Chiêm cứ ngỡ là bản thân đã có thể điều khiển cảm xúc một cách thuần thục, nào ngờ đến khi thực sự nhìn thấy Cửu Thịnh Thiên Tôn, hắn mới hiểu ra, thì ra những tức giận và oán hận ấy chẳng qua chỉ là bị chôn giấu mà thôi, một khi bị khơi dậy, gần như có thể nuốt chửng cả con người hắn.
“Ngươi với cha ngươi… trông cũng khá giống nhau.”
Giọng nói trầm lặng vang lên từ xa rồi dần tiến đến gần, ngay khoảnh khắc tiếp theo, người vừa ở đằng xa đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.
Đồng tử Úc Chiêm co rút lại.
Hắn vậy mà… hoàn toàn không nhìn thấy đối phương ra tay thế nào.
Thân thể hơi căng lên, Úc Chiêm không nói lời nào, nhìn về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Đây là lần đầu tiên, hắn được nhìn rõ khuôn mặt của người này ở khoảng cách gần.
Khác với những gì Úc Chiêm tưởng tượng, dung mạo của Cửu Thịnh Thiên Tôn lại tinh xảo đến bất ngờ, râu tóc đều bạc trắng, ngay cả lông mi cũng không ngoại lệ, ngũ quan đường nét đoan chính không chê vào đâu được, chỉ là góc cạnh quá rõ ràng, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, thanh đạm, không hứng thú với thế tục.
Đôi mắt đen kia có lẽ là nơi duy nhất trên người hắn không mang sắc trắng, sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Úc Chiêm, không thể nhìn ra cảm xúc gì.
Hắn…
Dường như rất có hứng thú với gương mặt của Úc Chiêm, nâng cằm hắn lên như đang đánh giá một món đồ, ngón tay lạnh đến thấu xương, như vừa mới lấy ra từ hầm băng, chăm chú quan sát Úc Chiêm thật lâu, cuối cùng mang vẻ ghét bỏ mà hất mặt hắn ra, khoảnh khắc sau đã lại lui về phía xa.
“Không giống một chút nào với Thư Nhi.”
Cửu Thịnh Thiên Tôn nói, vừa lẩm bẩm vừa dùng chú thanh tẩy lau kỹ bàn tay từng chạm vào cằm Úc Chiêm, nếu Thời Cố có mặt ở đây, nhất định sẽ cảm thán hành động này lúc này của hắn trông chẳng khác nào lúc Úc Chiêm phát bệnh sạch sẽ.
Kiểu cách, làm bộ làm tịch.
Y phục của hắn là loại rộng rãi, nếu mặc trên người người thường, mười phần thì đến tám chín sẽ trở nên lôi thôi xấu xí, nhưng mặc trên người hắn lại không như thế, ngược lại còn mang theo phong thái bao trùm của kẻ ở ngôi cao, một đoạn cánh tay vì động tác của hắn mà hơi lộ ra khỏi tay áo, trên cánh tay ấy, hiện ra vài đường vân kỳ lạ.
Không hiểu vì sao, hoa văn ấy lại khiến Úc Chiêm có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Nhưng chỉ là trong chớp mắt, tay áo đã lại che kín cánh tay, không để lộ ra chút nào nữa.
Úc Chiêm không nói lời nào, hắn vốn nghĩ Cửu Thịnh Thiên Tôn triệu hắn đến là vì nghi ngờ hắn đã xé rách pháp tắc của y, nhưng phản ứng hiện tại của đối phương lại khiến hắn có phần không đoán nổi.
May mà, Cửu Thịnh Thiên Tôn dường như cũng không có ý định để Úc Chiêm lên tiếng, không nhìn hắn thêm lần nào, chỉ cúi đầu, chăm chú vào chú thanh tẩy đang xoay chuyển trên đầu ngón tay, không rõ là đang nói với Úc Chiêm hay đang lẩm bẩm một mình: “Tại sao ngươi lại cứ nhất định, giống cha ngươi đến vậy chứ?”
Giọng nói vang vọng trong đại điện rộng lớn, Úc Chiêm nhíu mày, vừa định mở miệng thì đối phương đã nói tiếp câu sau.
“Thật khiến người ta buồn nôn.”
Lời vừa dứt, một luồng linh lực cực mạnh lập tức ập tới, tốc độ cực nhanh, vừa xuất hiện, Úc Chiêm đã hiểu, nếu hắn liều lĩnh chống đỡ, chắc chắn một là chết, hai là trọng thương.
Nhưng hắn không né tránh.
Trong tình huống này, một khi né tránh thì gần như chứng thực việc hắn che giấu tu vi, mà một khi Úc Chiêm bị bại lộ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của hắn.
Hơn nữa, Úc Chiêm đang đánh cược.
Đánh cược rằng Cửu Thịnh Thiên Tôn không định giết hắn.
Hoặc đổi góc nhìn khác, nếu Cửu Thịnh Thiên Tôn thật sự muốn giết hắn, căn bản không cần gọi hắn đến, cứ trực tiếp ra tay là được.
Linh lực mang theo cương phong, thế như chẻ tre lao thẳng về phía Úc Chiêm, nhưng ngay khi sắp đánh trúng hắn thì đột ngột dừng lại.
Úc Chiêm nghẹn thở.
Nhưng còn chưa kịp thả lỏng, linh lực đang dừng lại ấy lại lần nữa lao đến, có điều lần này uy lực đã yếu đi rất nhiều.
Úc Chiêm lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Ồ?”
Cửu Thịnh Thiên Tôn hơi nhíu mày, trên gương mặt lần đầu hiện ra một chút cảm xúc.
Linh lực vừa rồi hắn phóng ra đảo qua người Úc Chiêm một vòng, lại phát hiện đúng thật là tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Hắn tính sai sao?
Cúi đầu nhìn lòng bàn tay, ánh mắt Cửu Thịnh Thiên Tôn lóe lên, lại nhớ đến lần bói toán trước đó.
Biến số, biến số.
Nếu không phải Úc Chiêm, vậy sẽ là ai?
Là kẻ tu vi Đại Thừa kỳ kia sao?
Khẽ siết tay, Cửu Thịnh Thiên Tôn lại khôi phục vẻ mặt không bi không hỉ như trước.
“Về đi.”
Hắn phất tay, giọng có phần mỏi mệt, “Ngươi nên thấy may mắn vì ngươi là con của Thư Nhi, nếu không chỉ dựa vào gương mặt này, ngươi tuyệt đối sống không qua hôm nay.”
Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Còn hai năm nữa, hãy biết trân trọng khoảng thời gian còn lại.”
Máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, Úc Chiêm tiện tay lau đi, sâu sắc nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn một cái, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời, cứ như vậy mà đến, bị đánh một chưởng rồi lại rời đi.
Chỉ là, ở nơi Cửu Thịnh Thiên Tôn không nhìn thấy, nơi đầu ngón tay Úc Chiêm, một tấm thẻ bài lặng lẽ tan biến.
Tấm thẻ bài này là Úc Chiêm từng lấy từ 006.
Thời Cố không biết pháp thuật gì, điều này Úc Chiêm luôn biết rõ.
Cũng vì vậy mà Úc Chiêm luôn không hiểu được, Thời Cố chưa từng dùng bất kỳ thuật che mắt nào để giấu diếm tu vi, vậy mà khi đó lại khiến tất cả mọi người đều cho rằng hắn chỉ là Kim Đan kỳ, đến cả Úc Chiêm cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.
Đối với nghi hoặc này của hắn, Thời Cố không chút do dự liền bán đứng 006.
Thế là, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Úc Chiêm và sự uy h**p của Thời Cố, 006 đã đưa cho Úc Chiêm một tấm thẻ có thể ngụy tạo tu vi.
Theo lời 006, chỉ cần mang theo tấm thẻ này trên người, cho dù là Thiên Hoàng Lão Tử tới cũng không nhìn ra được vấn đề tu vi của Úc Chiêm.
Chỉ là không ngờ, tấm thẻ trong lời 006 gần như vô địch này, vừa chạm mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn liền hoàn toàn bị hủy hoại.
May mà, sự nghi ngờ của Cửu Thịnh Thiên Tôn với hắn có lẽ đã tạm thời tan biến.
Nghĩ đến đây, Úc Chiêm hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là thương tích trên người này, phải...
Nghĩ cách che đậy một chút, nếu không để Thời Cố thấy được, không chừng sẽ phản ứng như thế nào.
Nhíu mày, Úc Chiêm nhanh chóng suy nghĩ nên giải thích ra sao.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không quá lo lắng, bệnh tình của Thời Cố hiện giờ khống chế khá tốt, trước đó có hạ nhân bị thương chảy máu, cũng không thấy hắn có biểu hiện gì khác thường.
Còn nữa, những đường vân kỳ lạ trên cánh tay Cửu Thịnh Thiên Tôn…
Khi đó chỉ lóe lên một cái, Úc Chiêm nhìn không rõ, nhưng cứ cảm thấy bản thân đã từng thấy qua thứ đó ở đâu rồi.
Và trực giác mách bảo hắn, rất có thể đây là một điểm đột phá vô cùng quan trọng.
Vài người giả từ xa đi tới, đều mặc áo trắng mang mạng che mặt, dẫn Úc Chiêm rời đi, Úc Chiêm gật đầu, theo họ rời đi, lại không để ý rằng có một “người giả” đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn vết máu còn sót lại nơi khóe miệng hắn.
Chốc lát sau, “người giả” kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt của Thời Cố.