ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Úc Chiêm đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã rời khỏi Cửu Quang điện, mà đồng thời, trong đại điện, Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng khép mắt lại.
“Hơn ba nghìn năm trước, ta đột phá Đại Thừa, tiến vào Độ Kiếp kỳ.”
“Sau khi tiến vào Độ Kiếp kỳ, ta lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc, đồng thời cũng đã nhìn thấy cái gọi là ‘thiên cơ’.”
Âm thanh mờ ảo vang vọng trong đại điện, trên gương mặt như điêu khắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn không hề có biểu cảm gì.
Trong đại điện không có một ai, nhưng ngữ khí khi hắn nói chuyện lại như thể có một người đang lặng lẽ lắng nghe trong hư không.
“Thiên cơ nói với ta, tương lai ta sẽ gặp phải một kiếp nạn, mà người ứng kiếp là một kẻ lai.”
“Nhưng ta không tin.”
Khẽ mở mắt, Cửu Thịnh Thiên Tôn không ngẩng đầu, chỉ cụp mắt nhìn mặt đất, hàng mi trắng như tuyết che khuất cảm xúc dưới mắt hắn, có điều nhìn dáng vẻ này thì hẳn là không có cảm xúc gì.
— Người này như một tảng đá, ngoài việc biết đi biết nói, bất cứ đặc điểm nào của người sống dường như đều không tồn tại trên người hắn.
“Từ ngày ta chào đời, đã là thiên tài kinh thế hãi tục, tu hành chưa từng gặp trở ngại, đạo tâm vững chắc, không ai có thể cản đường ta, lại càng không ai có tư cách cản đường ta. Dù là đạo lữ, hay là trời.”
“Ta không phục mệnh trời, mà một khi trời nói ta có một kiếp nạn, vậy thì ta sẽ nghịch thiên mà đi.”
Nói đến đây, Cửu Thịnh Thiên Tôn dừng lại một chút, như thể đang chìm vào hồi ức.
“Ta đã thành công.” Hắn khẽ nói, “Ta dùng pháp tắc do chính mình lập ra để thay thế pháp tắc vốn có, cũng đè ép đạo trời nguyên bản, hoặc có thể nói, ở đại lục Tứ Hư này, ta chính là thiên đạo. Thiên cơ nói đạo tâm ta có dị, vậy ta sẽ dùng thực tế chứng minh đạo tâm ta chưa từng dao động; thiên cơ nói tương lai ta có kiếp, vậy ta sẽ dùng pháp tắc khiến cho tất cả những kẻ lai đều không thể tồn tại.”
“Nhưng vì sao… vẫn có cá lọt lưới…”
Lời vừa dứt, một luồng sáng mạnh đột nhiên lóe lên dưới chân Cửu Thịnh Thiên Tôn, nhanh chóng lan tỏa khắp đại điện, cương phong nổi lên từ hư không, cuốn bay mái tóc bạc và y bào rộng thùng thình của hắn, chỉ trong nháy mắt, một pháp trận phức tạp đã lập tức thành hình.
Cùng lúc ánh sáng mạnh tiếp tục lan rộng, bức tường vốn bằng bạch ngọc không hề có dấu hiệu gì lại bỗng nhiên hiện ra những hoa văn màu đen, hoa văn dần dần lan rộng, mở rộng, đến cuối cùng, đại điện vốn trắng như tuyết đã biến thành một vùng tối đen.
Đồng thời, từng điểm sáng kỳ lạ màu trắng bay lên từ luồng sáng dưới chân Cửu Thịnh Thiên Tôn, rơi xuống bức tường đen sì, xoay chuyển lặng lẽ, cuối cùng hóa thành một bức tinh đồ khổng lồ.
Cảnh tượng này kỳ thực rất quen thuộc, nếu Thời Cố có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra cảnh này giống hệt như lần y gặp Thái thượng trưởng lão Củng Hưng Triều của Thương Vân tông khi đó, cảnh tượng bói toán mà đối phương hiển lộ.
Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn tinh đồ chi chít, tiếp tục lên tiếng.
“Lúc đầu, ta cho rằng kiếp nạn này nằm trên người của Úc Mục, vì vậy ta giết hắn.”
“Nhưng sau khi Úc Mục chết, quẻ tượng lại một lần nữa thay đổi… mơ hồ khó đoán, ta không nhìn rõ, vì thế suốt những năm qua, ta đã dùng rất nhiều cách để cố gắng làm rõ quẻ tượng ấy, nhưng vẫn không có tiến triển.”
“Mà mới đây, quẻ tượng lại thay đổi.”
Hắn bỗng bật cười, trong giọng nói mang theo chút băng lạnh: “Người đầu tiên ta nghi ngờ vốn là Úc Chiêm, nhưng giờ xem ra, hình như ta đã đoán sai.”
“Vậy thì… là ngươi sao?”
“Kiếp nạn định mệnh của ta, kẻ Đại Thừa xuất hiện từ hư không kia…”
Bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt Cửu Thịnh Thiên Tôn sắc như điện, nhìn thẳng ra ngoài điện.
Cánh cửa đại điện từ sau khi Úc Chiêm rời đi vẫn chưa đóng lại, mà lúc này, một bóng dáng cao gầy mặc áo trắng đang lặng lẽ đứng đó.
Hắn không biết xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết đã đứng bao lâu, chỉ là gương mặt xưa nay vốn ôn hòa, không nhiều biểu cảm lúc này lại lạnh lùng như băng, lạnh lẽo nhìn lại phía bên trong.
Tương truyền có một thuyết pháp, rằng thời tiết của một số tiểu thế giới sẽ thay đổi theo cảm xúc của chủ nhân thế giới đó.
Chỉ là bởi vì trên đời này người có thể sở hữu tiểu thế giới thật sự quá ít, nên thuyết pháp ấy chưa từng được chứng thực.
Thế nhưng lúc này, bầu trời vốn xanh biếc nắng ráo bỗng nhiên mây đen vần vũ, mấy người giả thị tùng ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu vì sao bầu trời vốn bình lặng quanh năm hôm nay lại đột nhiên thay đổi, gió lớn thổi tung mái tóc dài của Thời Cố ngoài điện, không có ánh mặt trời chiếu rọi, ngũ quan vốn tuấn tú của y trông có phần u ám, đôi mắt đen tuyền lại lần nữa biến thành màu xám tro.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau, toàn bộ thế giới không một ai lên tiếng.
Tinh đồ lúc trước vẫn chưa tan biến, khiến cho Cửu Thịnh Thiên Tôn trong điện trông như đang lơ lửng giữa bầu trời đêm, còn Thời Cố đứng giữa ban ngày ngoài điện, một sáng một tối, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Chốc lát sau, lại là Cửu Thịnh Thiên Tôn mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi rất thích hợp tu vô tình đạo.”
Không đầu không đuôi, Cửu Thịnh Thiên Tôn buông ra một câu như thế, giọng điệu thậm chí còn có thể gọi là dịu dàng, nhưng bầu trời ngày càng u ám lại rõ ràng không phù hợp với điều đó.
Thời Cố hơi nghiêng đầu.
Người bình thường nghe thấy lời như vậy phần lớn sẽ dở khóc dở cười, hoặc giả lướt qua cho xong, nhưng Thời Cố thì không giống thế. Dù đang trong cơn cuồng nộ sau khi tận mắt chứng kiến Úc Chiêm bị thương, y vẫn nghiêm túc lắng nghe lời Cửu Thịnh Thiên Tôn nói, thậm chí còn nghiêm túc hỏi lại:
“Tu rồi, sẽ giống như ngươi, đến con gái của mình cũng giết sao?”
“Rầm ——!”
Bầu trời vốn đã âm u đột nhiên vang lên một tiếng sấm động, chấn động đến mức như xé toạc không gian trong tiểu thế giới. Sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng trầm xuống.
Bất ngờ, hắn bật cười.
“Nó không phải do ta giết.”
Giọng nói hư ảo rất dễ nghe, nhưng bên trong lại xen lẫn cảm xúc không rõ ràng, không thể gọi tên: “Nó không phải do ta giết, chỉ là lúc ta đang giết Úc Mục, nó bất ngờ lao ra, nên mới trúng một chưởng đó.”
Câu nói này dường như khiến hắn cảm thấy an ủi, đến cả tiếng sấm cũng dần dần lắng xuống, mà nụ cười trên mặt hắn cũng càng lúc càng lan rộng: “Là nó tự tìm cái chết.”
Thời Cố không lên tiếng.
Tình trạng hiện tại của y thực ra không tốt, mặc dù bệnh tình đã được khống chế tốt trong khoảng thời gian này, nhưng việc Úc Chiêm bị thương đối với y mà nói là một cú sốc quá lớn. Nếu không phải vì thực lực cách biệt quá xa, e rằng Thời Cố giờ này đã sớm xông lên đại chiến với Cửu Thịnh Thiên Tôn ba ngày ba đêm rồi.
Nhưng dù đang rơi vào trạng thái bạo loạn và u ám khi bệnh phát, những lời này của Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn nặng nề đập vào thế giới quan của Thời Cố.
Người cha như thế nào mới có thể sau khi giết con gái của mình, nói ra được câu “Là nó tự tìm cái chết”?
Lặng lẽ nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, Thời Cố cảm thấy người này tám phần là có bệnh nặng.
Cửu Thịnh Thiên Tôn lại không biết suy nghĩ trong lòng y, chăm chú quan sát Thời Cố đầy hứng thú. Nhưng hắn chờ một lúc, rồi lại chờ thêm một lúc, đợi hồi lâu cũng không đợi được Thời Cố lên tiếng. Nụ cười của hắn dần nhạt đi, trong mắt hiện lên một tia âm u.
Nói cho cùng thì người này đúng là một kẻ mâu thuẫn, nếu Thời Cố phản bác kịch liệt thì có khi Cửu Thịnh Thiên Tôn còn không để tâm. Nhưng cái kiểu không trả lời, không lên tiếng, thậm chí nét mặt cũng không thay đổi gì, chỉ nhíu mày nhìn hắn như thế, lại khiến hắn cảm thấy bực bội vô cớ.
“Tí tách.”
Giọt mưa đầu tiên rơi xuống, làm ướt lọn tóc bên má Thời Cố.
Ngay sau đó, mưa rơi ngày một nặng hạt, kèm theo tiếng sấm ù ù, mưa lớn như trút nước.
Thời tiết này nhanh chóng lan rộng khắp tiểu thế giới, thậm chí đến cả những người đang quỳ ngoài điện Cửu Quang cũng phát hiện ra sự dị thường nơi này, đây quả thực là chuyện rất kỳ quái, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.
“Chuyện gì vậy chứ? Điện Cửu Quang… đang mưa?!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh chớp và tiếng sấm mơ hồ vọng ra từ trong điện Cửu Quang, trên mặt ai nấy đều là vẻ mờ mịt.
Trong ấn tượng của họ, thời tiết ở điện Cửu Quang lúc nào cũng gió hiu nắng nhẹ, chưa từng xảy ra hiện tượng dị thường nào, sao hôm nay lại đột nhiên biến thành thế này?
“Không phải lần đầu.”
Một giọng nói lạ lùng vang lên.
Giọng của người này dường như từng bị thương, thô ráp lạ thường, như thể trong cổ họng chứa đầy sỏi đá, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi vậy.
Nhưng đồng thời, giọng nói ấy lại rất xa xăm, khiến người ta ngay từ lần đầu tiên nghe thấy liền cảm nhận được — người này hẳn có một câu chuyện.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người đó, chỉ thấy y cúi đầu, đội đấu lạp, trông giống như một kẻ lang thang từ nơi khác đến. Bọn họ không nhìn rõ dung mạo của y, chỉ có nửa khuôn mặt lộ ra, cho thấy người này hẳn không còn trẻ nữa.
Cổ y quấn một dải vải rách tả tơi, chẳng biết y bị làm sao, giữa tiết trời oi bức như vậy mà ăn mặc kín mít, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy nóng bức khó chịu.
“Thời tiết của điện Cửu Quang, thật ra đã từng thay đổi bốn lần.” Y vừa nói, vừa giơ bốn ngón tay lên.
“Lần này tính là lần thứ tư, thực ra không tính là nghiêm trọng, chỉ ảnh hưởng đến bên trong điện Cửu Quang, còn thời tiết bên ngoài gần như không bị liên lụy.”
Có vẻ như muốn tạo chút huyền bí, kẻ lang thang này không kể từ đầu, mà dùng lối kể ngược thời gian, cố ý gây tò mò. Tuy nhiên, không ít người trong đám đông từng nghe kể chuyện nhiều lần, sớm đã không còn hứng thú với chiêu trò này, lập tức vang lên một trận tiếng “xuỵt” chế giễu.
Kẻ lang thang lại chẳng để tâm đến thái độ của mọi người, cứ tiếp tục nói:
“Lần thứ ba và lần thứ hai cách nhau không lâu, chắc chỉ trong vòng vài năm. Lần thứ hai là khi con gái Thiên Tôn – Lam Thư, bị Ma Đế phương Bắc Úc Mục dụ đi. Khi đó, điện Cửu Quang mưa nhỏ suốt nửa tháng. Tất nhiên, mưa nhỏ thì so với tiếng sấm hôm nay chẳng đáng là gì, nhưng lần thứ ba… lại là kinh thiên động địa.”
“Chính là vào tháng thứ hai sau cái chết của Lam Thư.”
Hứng thú của đám người lập tức bị khơi dậy.
“Vậy lần đầu tiên thì sao?”
“Lần đầu tiên à…”
Giọng kẻ lang thang bỗng trở nên cực kỳ thấp, như thể rơi vào hồi ức xa xưa nào đó.
“Lần đầu tiên, là vào ngày thứ hai sau khi Huyền Vũ Tông bị diệt môn, hơn hai ngàn năm trước.”
Cái tên Huyền Vũ Tông vừa vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ, một lúc lâu sau mới nhớ ra đó là môn phái nào.
Tông môn này, thực sự quá xa xưa, quá lâu đời rồi.
Nhưng dù đã trôi qua ngần ấy thời gian, cái tên Huyền Vũ Tông vẫn là điều mà người đời không thể quên.
Chẳng vì lý do gì khác — mà chỉ vì nguyên nhân bị diệt môn của tông môn này… quá mức ly kỳ.
Bọn họ là vì một câu chỉ trích năm xưa của Cửu Thịnh Thiên Tôn mà tự sát để tạ tội.
Chuyện này khi đó từng gây chấn động một thời, càng khoa trương hơn là, sau khi xảy ra chuyện như vậy, mọi người chẳng những không lấy đó làm gương, ngược lại còn điên cuồng tôn sùng Cửu Thịnh Thiên Tôn hơn nữa, thậm chí còn đặc biệt xây một khu lăng mộ cho người của tông môn đó, coi như biểu tượng vinh quang.
“Sao lại như vậy chứ?”
Mọi người nghi hoặc, hai lần trước đều có liên quan đến Lam Thư thì còn dễ hiểu, nhưng Huyền Vũ Tông này thì có quan hệ gì với Thiên Tôn?
“Đúng vậy.” Hơi nghiêng đầu, kẻ lang thang nửa cảm khái, nửa thở dài, “Sao lại như vậy chứ?”
Miếng vải rách quanh cổ y theo động tác mà hơi hé mở, bên trong thấp thoáng có thể nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn.
Y đột nhiên phá lên cười lớn, tiếng cười ngày càng to, càng lúc càng cuồng loạn, đến cuối cùng gần như là phát điên.
Và giữa tiếng cười, y loạng choạng bước về phía trước, dáng vẻ ấy rõ ràng là đã hóa điên rồi.
“Mẹ kiếp, thì ra là một tên điên!”
Mọi người lập tức cảm thấy mình bị đùa giỡn, chửi rủa một hồi, sau đó lại tiếp tục quỳ xuống, tiếp tục cầu khẩn Cửu Thịnh Thiên Tôn ban cho bọn họ một kỳ tích.
…
Cùng lúc đó, sau khi rời khỏi Cửu Quang Điện, Úc Chiêm cũng không đi xa.
Không rõ vì sao, một cảm giác bất an mãnh liệt bao phủ lấy hắn. Cảm giác này đến quá bất ngờ, nhưng lại khiến Úc Chiêm không dám xem nhẹ, bởi lần trước xuất hiện cảm giác tương tự, là khi Thời Cố bị hãm hại, rơi vào ảo cảnh.
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Úc Chiêm chẳng buồn để ý đến chuyện khác, lập tức gửi một phù truyền âm cho thuộc hạ ở Thương Diễm Hư, bảo bọn họ đi xem Thời Cố hiện giờ đang làm gì.
Vì khoảng cách quá xa, phù truyền âm phải mất đến hai nén hương mới nhận được hồi âm, mà giọng nói của thuộc hạ bên kia thì ấp a ấp úng, mang theo sợ hãi.
“Bẩm, bẩm tôn thượng, trong phòng công tử Thời… là một người giả.”