ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
"Hồi... hồi bẩm tôn thượng, trong phòng công tử Thời... là một người giả."
Lời thuộc hạ vừa dứt, sắc mặt Úc Chiêm lập tức sa sầm, hắn quay ngoắt người lại, lao ngược về hướng cũ.
Hắn thậm chí không dùng kiếm, chỉ hoàn toàn dựa vào linh lực cường đại mà đạp không phi hành, tốc độ cực hạn tạo nên những luồng cuồng phong, cuốn tóc dài tung bay, để lại vô số tàn ảnh giữa hư không.
Rất tốt!
Răng cũng bắt đầu ngứa ngáy, Úc Chiêm vừa gấp vừa giận, thậm chí còn có ý muốn tóm lấy Thời Cố dạy dỗ một trận.
Thời Cố đúng là có bản lĩnh rồi, đến cả chiêu dùng người giả cũng học được!
Nhưng sau khi tức giận xong, hắn lại bắt đầu lo lắng bất an. Thời Cố tuy thực lực kinh người, nhưng tiền đề của "kinh người" là-người đó không phải Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Người tu hành càng về sau lại càng khó tiến thêm, đặc biệt là sau khi bước vào Hợp Thể kỳ, mỗi tiểu cảnh giới đều là một khoảng cách khổng lồ. Hợp Thể trung kỳ áp đảo Hợp Thể sơ kỳ vốn là chuyện thường thấy. Mà Hợp Thể đã như thế, thì hai đại cảnh giới Đại Thừa và Độ Kiếp lại càng không cần phải nói.
Không nói ngoa, chỉ cần Cửu Thịnh Thiên Tôn muốn, mười Thời Cố cũng không địch lại. Nếu Thời Cố thực sự nghĩ không thông, muốn đi khiêu khích Cửu Thịnh Thiên Tôn...
Chuyện sau đó, Úc Chiêm không dám tưởng tượng nữa.
Hắn chỉ còn biết cầu nguyện là mình đã nghĩ quá nhiều, có lẽ Thời Cố chỉ tình cờ rời khỏi phòng, bị thuộc hạ hiểu lầm là không có ở đó; hoặc có thể trên đường từ Thương Diễm đến Cửu Thịnh thì lạc mất đường, chưa đến được Cửu Quang Điện; hoặc tệ hơn thì bị tiểu thế giới của Cửu Thịnh Thiên Tôn bài xích, căn bản không vào được bên trong.
Trong chốc lát, Úc Chiêm nghĩ ra vô số khả năng để an ủi bản thân, nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải thừa nhận, đó chỉ là sự an ủi tự dối mình.
Và thứ hy vọng mong manh ấy, ngay khi hắn đến trước Cửu Quang Điện, hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì trước đó đã chạy một đoạn đường, lại còn tốn thời gian chờ hồi âm từ phù truyền âm, tính ra lúc này đã nửa nén nhang trôi qua kể từ khi Úc Chiêm rời khỏi Cửu Quang Điện.
Cửu Quang Điện tuy bên trong là một tiểu thế giới, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, nó lại là một tòa lâu các lơ lửng giữa không trung.
Điểm duy nhất có thể nhận ra sự kỳ bí của nó, chính là cánh cửa lớn.
Nơi đó thường có từ sáu đến mười người giả canh giữ. Úc Chiêm từng thử dò xét tu vi của những người giả này, khoảng tầm Xuất Khiếu hoặc Phân Thần.
Thông qua cánh cửa, có thể mơ hồ thấy được thế giới rộng lớn bên trong. Điều này tương tự như lối vào Cửu Quang Bí Cảnh năm xưa, đều có thể nhìn thấy đôi chút cảnh tượng của không gian nội giới qua lối vào-nhìn qua như một mặt gương nước khổng lồ, nối liền hai thế giới bên trong và bên ngoài.
Thế nhưng lúc này đây, cảnh tượng trong gương nước hết sức bất thường.
Sự yên tĩnh khi Úc Chiêm rời đi trước đó đã hoàn toàn biến mất, những người giả canh giữ cũng không rõ vì sao biến mất không thấy tung tích, trong gương nước là mưa gió cuồng loạn, sấm sét vang dội, mây đen che kín trời đất-dù có là kẻ mù cũng nhìn ra điều bất ổn bên trong.
Hàn ý lập tức từ tứ chi bách hài dâng lên, Úc Chiêm đột ngột cứng người, sau đó như phát cuồng lao thẳng vào Cửu Quang Điện, tốc độ cực nhanh khiến đám người đang quỳ bái cũng phải kinh hô.
Nhưng cũng đúng lúc đó, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.
Ban đầu chỉ là Cửu Quang Điện rung lắc như sắp rơi khỏi bầu trời.
Tiếp đó, ngay cả mặt đất bên ngoài cũng bắt đầu rung chuyển, cùng lúc ấy, bầu trời vốn đang trong xanh lập tức bị mây đen thay thế, sấm nổ liên hồi, gió cát cuốn khắp trời, một tia sét xé rách không trung, mang theo tiếng nổ dữ dội bất thường, trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng trong tiểu thế giới và thế giới bên ngoài bỗng trở nên giống nhau một cách đáng sợ.
Biến hóa đột ngột khiến đám đông vốn đang xem náo nhiệt cũng bị dọa sợ, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp, mặt đất rung lắc dữ dội khiến vô số đá rơi xuống từ các ngọn núi xa xa và cả từ Cửu Quang Điện trên trời, không ít đá còn rơi trúng đám đông, mà nơi này lại có nhiều người không có tu vi, lập tức hét toáng lên, chạy tán loạn.
Úc Chiêm hoàn toàn mặc kệ sự hỗn loạn bên dưới, nhưng dị biến này vẫn gây ảnh hưởng đến hắn. Sắc mặt hắn trầm đến cực điểm, một nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm lấy hắn. Nỗi sợ này hắn đã từng trải qua một lần-khi tận mắt thấy Thời Cố rơi vào ảo cảnh, ngã trong vũng máu-nhưng không ngờ rằng, chỉ hai tháng ngắn ngủi sau, hắn lại phải trải qua một lần nữa.
Cửu Quang Điện nhìn từ xa có vẻ không cao, nhưng muốn tiếp cận thực tế lại phải vượt qua một quãng rất dài.
Lúc trước nhờ người giả đưa đến nên Úc Chiêm không cảm nhận được, giờ đến gần mới phát hiện, nơi này có một tầng áp lực do Cửu Thịnh Thiên Tôn bố trí, dùng để ngăn cản mọi kẻ ngoài xâm nhập.
Áp lực càng gần thì càng mạnh, đến khi chỉ còn cách vài trăm mét, Úc Chiêm buộc phải giải phong ấn của bản thân.
Sắc mặt Úc Chiêm tối sầm.
Áp lực mạnh đến thế, Thời Cố lại dám tiến vào? Hắn không muốn sống nữa sao!
Đá rơi xuống như mưa, dày đặc hướng về phía Úc Chiêm bên dưới, nhưng Úc Chiêm như thể mọc mắt sau đầu, nhẹ nhàng né tránh.
Gần rồi, sắp tới rồi.
Áp lực ngày càng nặng nề khiến sắc mặt Úc Chiêm căng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng hắn vẫn không ngừng tiếp cận.
Rồi bỗng nhiên-8i
"Oành--!"
Tiếng sấm vang vọng trời đất, như tiếng gầm giận dữ đến cực hạn của trời xanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh
cửa đại điện Cửu Quang đóng lại.⁷
Đồng tử của Úc Chiêm đột ngột co rút.
......
Thời gian quay ngược lại một nén hương trước.
Khoảnh khắc mưa rơi, trận pháp mà Cửu Thịnh Thiên Tôn bố trí trong đại điện đột ngột thu lại, tòa đại điện tuyết trắng khi nãy lại một lần nữa hiện ra, cơ bắp Thời Cố hơi căng lên, đó là một động tác mang theo cảnh giác và phòng ngự.
Gió mưa đan xen, hai tồn tại hàng đầu của đại lục Tứ Hư lặng lẽ đối mặt, một bầu không khí căng thẳng, âm thầm đối đầu không thể nói rõ đang cuộn trào giữa hai người.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cửu Thịnh Thiên Tôn đột nhiên động thân.
Trong chớp mắt, đất trời biến sắc, sấm vang ầm ầm, linh lực trong tiểu thế giới vốn đã nồng đậm, lúc này lại ùn ùn hội tụ về một phương hướng, lập tức cuồng phong nổi lên, bóng dáng trắng toát thuộc về Cửu Thịnh Thiên Tôn trong gió lớn tựa như quỷ mị, mắt phàm của người thường căn bản không thể bắt được tung tích của hắn.
Thời Cố không biết người ở kỳ Độ Kiếp mạnh đến mức nào.
Nhưng giờ phút này, luồng áp lực gần như hữu hình, đậm đặc đến mức khiến người ta nghẹt thở trong chốc lát ấy khiến Thời Cố lập tức hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Đây thực ra là một cảm giác vô cùng xa lạ, bởi từ khi Thời Cố có ký ức đến nay, y chưa từng gặp kẻ nào mạnh hơn mình.
Nhưng đồng thời, cảm giác ấy cũng rất quen thuộc, bởi suốt mười mấy năm qua, Thời Cố vẫn luôn trong trạng thái muốn phản kháng mà bất lực.
Điều bất ngờ là, Thời Cố không hề bị Cửu Thịnh Thiên Tôn trước mặt làm cho sợ hãi, ngược lại còn mơ hồ kích động, trong đôi mắt nhạt màu lóe lên một tia phấn khích.
Có lẽ trong bản chất của mỗi cường giả, ít nhiều đều có vài phần khát máu và hiếu chiến.
Chỉ là trước kia, Thời Cố chưa từng gặp được đối thủ xứng tầm để y giao chiến một trận.
Úc Chiêm thì tạm được tính là một, nhưng thứ nhất hắn sẽ không ra tay với Thời Cố, thứ hai là phong ấn của hắn cũng không thể tùy tiện giải trừ, vì vậy ngoài lần mở bí cảnh Cửu Thiên kia, Thời Cố thực sự chưa từng được đánh một trận sảng khoái.
Giọng của 006 trong vòng tay khóc trời gọi đất, nhưng Thời Cố hoàn toàn không để ý, đôi mắt y không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm Cửu Thịnh Thiên Tôn đang lao về phía mình, nhẹ nhàng lui một bước, tránh khỏi một kích của đối phương.
Bàn tay khẽ siết giữa không trung, Văn Trúc Kiếm liền lập tức xuất hiện. Dùng thanh kiếm này đối phó Cửu Thịnh Thiên Tôn quả thật có phần miễn cưỡng, bởi vậy ngay khi thân kiếm xuất hiện, Thời Cố đã rất rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nó.
Nhưng không còn cách nào khác, lúc này y cũng không có vũ khí nào khác.
"Ngươi khiến ta rất bất ngờ."
Kiếm khí lan tràn làm mặt đất lập tức nứt toác, trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi, hai người đã giao thủ nhiều lần, Thời Cố giơ kiếm đỡ một kích mới, lực chấn động mạnh mẽ khiến lòng bàn tay cầm kiếm của y khẽ run, y chẳng buồn để ý lời đối phương, lập tức phản đòn bằng một chiêu Dẫn Lôi Quyết.
Cũng nhờ vào biến động cảm xúc của Cửu Thịnh Thiên Tôn, khiến cho trong tiểu thế giới sấm chớp đầy trời, Thời Cố tùy tiện dẫn dắt đã có thể tạo ra uy lực hủy thiên diệt địa, thế nhưng uy lực như vậy rơi vào tay Cửu Thịnh Thiên Tôn lại chỉ bị hắn tiện tay bắt lấy, ném ngược trở về.
Mà Cửu Thịnh Thiên Tôn từ đầu tới cuối, thậm chí còn chưa rút vũ khí.
Hắn mỉm cười, dường như là giễu cợt thực lực của Thời Cố: "Chỉ có linh lực mà không có chiêu pháp. Mấy năm nay ngươi chỉ tu tâm pháp mà không tu võ kỹ à?"
Ở một mức độ nào đó, hắn đoán cũng không sai.
Thời Cố không đáp, lập tức tiếp nối bằng một chiêu Thủy Quyết.
Trong mấy tháng qua, Úc Chiêm đã dạy Thời Cố rất nhiều pháp quyết, mỗi chiêu đều là bí tịch khiến vô số tu sĩ tranh nhau giành lấy. Chỉ là một là thời gian luyện tập của Thời Cố quá ngắn, hai là về bản chất, y vẫn quen với lối đánh thô bạo như trước, pháp quyết vừa ném ra được vài chiêu, đã vô thức chuyển sang chế độ hủy diệt, đình đài của Cửu Thịnh Thiên Tôn, đại điện của Cửu Thịnh Thiên Tôn, linh thụ của Cửu Thịnh Thiên Tôn, thậm chí là người gỗ của Cửu Thịnh Thiên Tôn...
Từng món từng món bị ném tới đối phương, trong chớp mắt, phạm vi mấy dặm xung quanh chẳng còn lại mấy chỗ nguyên vẹn.
Cửu Thịnh Thiên Tôn cười không nổi nữa.
Tuy rằng mấy ngàn năm qua, địa vị của hắn luôn cao cao tại thượng, nhưng với tư cách là một tu sĩ Vô Tình đạo không thích giao du với người khác, tài sản của Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng không tính là phong phú, tiểu thế giới này có thể xem là tài sản lớn nhất của hắn, mà tòa cung điện trong tiểu thế giới lại chính là nơi quý giá nhất - từng viên gạch ngọc bên trong đều là dị bảo do đại năng luyện khí dốc tâm luyện chế, có khả năng thông linh, tùy tiện lấy ra một viên cũng đáng giá ngàn vàng.
Thế mà hiện tại, cung điện đã lung lay sắp đổ, một cây cột ngọc bị Thời Cố bạo lực nhổ lên giơ cao che kín cả bầu trời, dưới bóng cây cột, gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Thời Cố càng trở nên nổi bật.
"Ầm-!"
Cột ngọc như xé núi nghiền biển mà giáng xuống Cửu Thịnh Thiên Tôn, sau đó vỡ nát tan tành.
Cửu Thịnh Thiên Tôn: "......"
Dù hắn chinh chiến suốt đời, cũng chưa từng thấy lối đánh điên cuồng đến mức này.
Nhưng hắn lại không thể biểu lộ nỗi đau thịt, thế nên sắc mặt càng đánh càng lạnh, mưa to từng trận nối tiếp nhau.
"Ngươi cũng khiến ta rất bất ngờ."
Trong cảnh tượng tan hoang hỗn loạn, động tác của Thời Cố cuối cùng cũng ngừng lại chốc lát.
Gương mặt quá đỗi nổi bật kia lúc này đã bị mưa làm ướt, y thở hơi dồn dập, giơ tay dựng lên một kết giới cách âm, nhưng không phải để bao lấy nơi nào khác, mà là bao trùm chiếc vòng tay của y.
- Do y nhận nhiệm vụ nên 006 đã rời đi lại bị điều về đây một lần nữa, chỉ là cả hai đã giải trói, 006 vì thế chỉ có thể ở trong vòng tay, trợ giúp Thời Cố từ bên ngoài.
Nhưng Thời Cố cảm thấy, 006 ngoài việc la hét om sòm ra thì chẳng có tác dụng gì, từ lúc y tới tìm Cửu Thịnh Thiên Tôn, nghe đối phương nói một tràng dài lê thê, đến tận giờ đang giao đấu quyết liệt với hắn, tiếng của hệ thống này chưa từng ngừng lại, cứ như máy phát lại không ngừng hối thúc y mau chạy trốn.
Thời Cố không muốn chạy, cho nên y quyết định bảo 006 im miệng.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Thời Cố nhìn về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Không biết có phải do trận chiến sảng khoái này khiến y có chỗ để phát tiết hay không, đôi mắt vốn đã nhạt màu vì phát bệnh giờ đây thấp thoáng đen trở lại, không rời khỏi Cửu Thịnh Thiên Tôn, ánh sáng trời không lọt được vào đáy mắt y, y nhìn hắn, trong ánh mắt không rõ ý tứ.
"Ngươi nói ngươi đạo tâm vững vàng, không tin thiên cơ." Thời Cố cất lời, chỉ vào mưa to và sấm sét trên trời.
"Ta tuy không hiểu vô tình đạo, nhưng cũng biết, người tu hành vô tình đạo rất hiếm khi có dao động cảm xúc. Ngươi thật sự... đạo tâm vững vàng sao?"
Tiếng sấm như nổ tung vang dội tai óc.
Nếu như những tia sét trước đó chỉ là tiếng sấm dội trong mây, chỉ có âm thanh mà không gây ảnh hưởng gì nhiều, thì ngay khoảnh khắc lời Thời Cố rơi xuống, ánh sét đột nhiên hóa thành thực chất, cuồn cuộn đánh xuống dữ dội.
Tòa đại điện vừa khiến Cửu Thịnh Thiên Tôn cảm thấy xót của đã hoàn toàn hóa thành phế tích trong tiếng sấm sét, linh thụ xung quanh cũng lần lượt bốc lên tia lửa, chỉ là ngọn lửa còn chưa kịp cháy rực thì đã bị gió dữ và mưa lớn dập tắt, còn Thời Cố đứng giữa muôn trùng sét, ánh mắt sâu thẳm khác thường, như thể có thể nhìn thấu tất cả.
"Ta vốn không định giết ngươi."
Giọng nói của Cửu Thịnh Thiên Tôn như được vớt ra từ trong băng, sau đó hắn khẽ thở dài.
"...Sống không tốt sao?"
Lời vừa dứt, hắn chụm hai ngón tay, khẽ quét một đường trong không trung, một khe hở không gian tối đen liền hiện ra giữa tầng không, hắn vươn tay vào đó, móc ra một thanh trường kiếm nhìn bên ngoài tuy mộc mạc nhưng lại chẳng tầm thường.
Kiếm vừa xuất hiện, tim Thời Cố đột nhiên đập mạnh một cái.
Quả nhiên, một luồng sức mạnh lớn lập tức ập đến từ bên sườn, trong lúc cấp bách, Thời Cố chỉ kịp giơ Văn Trúc kiếm lên, gắng sức đỡ lấy một kích ấy.
"Choang-"
Tiếng kim loại trong trẻo vang lên, mang theo chấn động linh lực mạnh mẽ, một tia linh lực sót lọt lướt qua bên má Thời Cố, rỉ ra những giọt máu li ti.
Thanh Văn Trúc kiếm trong tay phát ra một tiếng rên rất dài, thoáng chốc sau liền hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ, tan biến trong không trung.
Nhưng dù sao thì đòn này cũng đỡ được rồi.
Sắc mặt Thời Cố có chút trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.
"Ngươi tức giận rồi."
Nói xong, Thời Cố thấy gân xanh nổi bật lên nơi trán đối phương, xem ra không chỉ tức giận, mà còn giận không nhẹ.
Sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn âm trầm.
"Ta không tức giận."
Hắn lạnh lùng mở miệng, cương quyết không thừa nhận mình có cảm xúc dao động.
Thời Cố bèn liếc nhìn trời cao chớp giật sấm rền, gần như viết rõ bốn chữ "tự lừa mình dối người" lên mặt.
Nhưng y lười tranh luận với đối phương, nói cho cùng, người kia có thừa nhận hay không thì liên quan gì đến y? Chỉ là nhìn thấy bộ dạng ấy của hắn, cơn giận do Chúc Hối bị thương lúc trước đã tan đi một nửa, còn nửa còn lại...
Thời Cố đột nhiên lao lên phía trước, không chút do dự mà đâm thẳng vào mũi kiếm của Cửu Thịnh Thiên Tôn-
Tí tách.
Máu tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống, nhuộm đỏ áo trắng của Thời Cố, cũng nhuộm đỏ mảnh đất cứng rắn dưới chân y.
Tiếng sấm đột ngột im bặt, tiểu thế giới lặng ngắt như tờ.
Toàn thân Thời Cố bị thanh trường kiếm xuyên qua, linh lực trong kiếm vẫn không ngừng ăn mòn cơ thể y. Y có lẽ rất đau, khi đưa tay nắm lấy thân kiếm còn khẽ co giật một cái, máu tươi liền trào ra khỏi môi không sao ngăn lại.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi trong mấy ngàn năm qua Cửu Thịnh Thiên Tôn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải nói thật, đây là lần đầu tiên hắn đánh một trận vừa bức bối vừa kỳ lạ như thế.
Trước tiên là đối thủ hoàn toàn không có kỹ thuật gì, suốt trận chỉ dùng bạo lực đập phá, đánh tới mức tháo dỡ luôn cả nhà mình. Sau đó lại bị đối phương dùng lời nói công kích, câu nào cũng đâm trúng nơi bí mật nhất của hắn.
Mà khi hắn bị chọc giận thành công, định bắt kẻ đó phải trả giá vì những lời vừa nói ra, thì người kia lại đột ngột xông lên, tự sát.
Một tia kinh ngạc rõ ràng lóe lên trong mắt Cửu Thịnh Thiên Tôn, hắn nhíu chặt mày, đang định mở miệng thì khóe môi Thời Cố lại khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Cửu Thịnh Thiên Tôn bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Linh lực tăng vọt, thiếu niên trước mắt nhìn hắn không chớp, dao động linh lực kinh khủng tạo thành một cơn xoáy lớn trong toàn bộ tiểu thế giới, lúc này đừng nói là cung điện, ngay cả mặt đất cũng bị cuốn sạch, biến mất không chút dấu vết.
Mà tại trung tâm của xoáy lốc, linh lực càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn, đến mức cuối cùng khiến ngay cả Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng phải biến sắc. Hắn muốn tránh đi, nhưng Thời Cố lại tiến lên một bước, kiếm đâm sâu thêm vào cơ thể, tay vươn ra túm chặt lấy đối phương.
"...Ngươi đúng là đồ điên!" Nghiến răng nghiến lợi, Cửu Thịnh Thiên Tôn rút kiếm mạnh một cái, không kịp suy nghĩ đã vung chém vào tay Thời Cố đang nắm lấy mình, nhưng đã muộn.
"Ầm--!!!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp thế giới.
Con ngươi của Cửu Thịnh Thiên Tôn đột ngột co rút, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thời Cố... tự bạo rồi!
Ánh sáng trắng chói mắt quét sạch mặt đất, hồi lâu không tan.
Một vụ tự bạo ở kỳ Đại Thừa sẽ có uy lực thế nào?
Trước đây Cửu Thịnh Thiên Tôn chưa từng được "trải nghiệm", mà bây giờ, sau khi đã nếm mùi, hắn chỉ hận không thể quay lại nửa nén nhang trước, sớm đè chết tên kia cho rồi.
Kẻ đó quả thực là một tên điên!
Đá núi lở xuống, đất trời sụp đổ, trong thoáng chốc gần một phần ba tiểu thế giới bị san bằng, đến khi vụ tự bạo cuối cùng kết thúc, trên mặt đất rộng lớn chỉ còn lại một mình Cửu Thịnh Thiên Tôn đứng trơ trọi.
Hắn không nhớ nổi lần gần nhất mình chịu thiệt lớn đến thế là khi nào nữa, quần áo xộc xệch, toàn thân vấy máu, mái tóc bạc bị cháy hơn phân nửa, thính giác cũng bị tiếng nổ khủng khiếp làm cho tạm thời mất đi, tiếp theo là cơn đau nhức lan khắp người.
Hung hăng lau sạch máu me đầy mặt và đầu, sắc mặt của Cửu Thịnh Thiên Tôn đã âm trầm đến cực điểm.
Nhưng hắn không ngờ, điều khiến hắn tức giận hơn còn ở phía sau.
Giữa không trung, một tấm thẻ bài có hình dáng kỳ lạ lắc lư rơi xuống, khiêu khích dán thẳng lên trán Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Hắn nhíu mày, đưa tay giật lấy.
Trên đó vẽ một hình đầu lâu quái dị, bên dưới còn có một dòng chữ giải thích.
Chữ viết này hơi khác với văn tự của đại lục Tứ Hư, đơn giản hơn đôi chút, nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn đọc hiểu được.
[Thẻ bài khôi lỗi: Triệu hồi một khôi lỗi có tám mươi phần trăm thực lực của bản thân. Khôi lỗi không thể nói chuyện, không thể di chuyển, duy trì trong hai phút.]
Tấm thẻ lập tức hóa thành tro bụi, gương mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn đen như đáy nồi.
"Tốt! Rất tốt!"
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, lại là tiếng sấm quen thuộc kèm theo mưa lớn, hơn nữa lần này còn có cả mưa đá, bão tuyết, tất cả ập tới, Cửu Thịnh Thiên Tôn đã tức đến mất lý trí, thời tiết hỗn loạn khiến cả tiểu thế giới bị khuấy đảo, thậm chí thế giới bên ngoài cũng bị ảnh hưởng.
Hắn vung tay, lập tức đóng lại lối ra của thế giới, gân xanh bên trán giật loạn như quỷ nhảy múa.
"Đừng, để, ta, tìm, được, ngươi!"
Từng từ vang lên rõ ràng, thể hiện cơn thịnh nộ cuồn cuộn của người nói, Cửu Thịnh Thiên Tôn từ từ quay đầu, nhìn về phía khác trong tiểu thế giới, trong mắt tràn ngập sát khí.