Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 86

Edit by meomeocute

 

“Là ở đây sao?”

 

Ở một góc của tiểu thế giới của Cửu Thịnh Thiên Tôn, Thời Cố thấp giọng hỏi 006.

 

Một lúc lâu không có phản hồi, y ngẩn người ra một hồi, mới nhớ ra mình đã đặt một kết giới cách âm cho 006, liền vung tay giải trừ rất nhanh.

 

【Đi vào trong một chút nữa, khoảng một nghìn mét về phía đông nam】

 

006 trả lời, giọng mang theo chút oán trách.

 

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên nó gặp phải một ký chủ liều mạng như vậy.

 

Thẻ Khôi Lỗi – thứ này, mỗi thế giới chỉ dùng được một lần. Trong tất cả các đời ký chủ mà nó từng dẫn dắt, ai nấy đều xem thẻ này như lá bài tẩy cuối cùng, dùng để giữ mạng hoặc chạy trốn.

 

Nó chưa từng ngờ rằng một tấm thẻ mang tính phòng thủ điển hình lại bị Thời Cố ép dùng theo hướng tấn công. Hơn nữa, chỉ xét riêng về sức sát thương, dù toàn bộ quyền hạn của 006 được mở ra, cũng không có lá thẻ nào có thể sánh kịp.

 

Thế nhưng…

 

Nó nhìn bụng Thời Cố máu chảy không ngừng, định nói lại thôi.

 

Tác dụng của thẻ Khôi Lỗi rất ngắn, hơn nữa còn có nhược điểm chí mạng là không thể di chuyển, cho nên để phòng ngừa rủi ro, Thời Cố đã giữ đến tận thời khắc cuối cùng mới dùng đến nó.

 

Nói cách khác, Thời Cố thực sự đã nhận một kiếm, hơn nữa để không khiến Cửu Thịnh Thiên Tôn nghi ngờ, y cũng thật sự kích hoạt tự bạo, chỉ là trong khoảnh khắc ngay trước khi nổ tung đã ném thẻ Khôi Lỗi ra.

 

Thế nhưng tự bạo là thứ cho dù có cưỡng ép thu lại thì vẫn sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng, điều này có thể thấy rất rõ từ gương mặt tái nhợt của Thời Cố.

 

...Chỉ để lừa được một vố với Cửu Thịnh Thiên Tôn, không chỉ hi sinh thẻ Khôi Lỗi quý giá mà còn khiến bản thân trọng thương đến mức này, thật sự... đáng sao?

 

006 không hiểu.

 

Tựa như cảm nhận được suy nghĩ của 006, Thời Cố rũ mắt, buồn bực nói: “Hắn đánh Úc Chiêm.”

 

Ánh xám trong mắt Thời Cố vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nói chính xác thì hiện tại y vẫn đang ở trạng thái không quá lý trí, nhưng 006 lại nhận ra cơn phát bệnh lần này của Thời Cố hoàn toàn khác với trước kia.

 

Bình tĩnh, lý trí, suy nghĩ rõ ràng.

 

Thế nhưng... sự cố chấp trong mắt y dường như còn mãnh liệt hơn cả trước.

 

006 chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó, Úc Chiêm thực sự gặp chuyện gì, thì Thời Cố sẽ ra sao?

 

Ý nghĩ này một khi xuất hiện thì không cách nào dập tắt, càng nghĩ 006 càng thấy, nếu chuyện ấy thật sự xảy ra, có lẽ Thời Cố sẽ trở thành một kẻ còn đáng sợ hơn cả Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

006 bất giác rùng mình một cái trong vòng tay.

 

Thời Cố không để ý đến điều đó, một tay ôm bụng, từng bước từng bước đi tới phía trước.

 

Đôi mắt xám tro theo thời gian dần dần phai nhạt, rất nhanh Thời Cố đã khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại thường ngày, chỉ xét riêng vẻ ngoài mà nói, ai cũng không thể ngờ rằng nửa nén nhang trước người này vừa làm ra chuyện điên cuồng đến mức nào.

 

Phía trước là một sân nhỏ, không lớn lắm nhưng tràn đầy hơi thở sinh hoạt, so với đại điện trắng toát lạnh lẽo khi trước thì ấm áp hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng mục đích của Thời Cố không phải là nơi đó, mà là một bãi đất trống ở xa xa.

 

Tuy chưa đến gần, nhưng Thời Cố đã cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ dị, khó mà diễn tả.

 

Khẽ nhíu mày, Thời Cố tăng tốc.

 

Người này tựa như không cảm nhận được đau đớn, thậm chí chẳng buồn xử lý vết thương, cứ thế th* d*c bước nhanh về phía trước, máu theo từng động tác mạnh chảy càng dữ dội, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Thời Cố, ngoài sắc mặt lại tái nhợt hơn chút thì không hề có chút thay đổi nào.

 

Y chẳng cảm thấy gì, nhưng 006 thì sợ đến hồn vía lên mây, không ngừng hét lên bảo hắn chậm lại.

 

Trong lúc la lên, 006 cũng vội vàng dùng chức năng trị liệu đi kèm của hệ thống để chữa thương cho Thời Cố.

 

Chẳng chữa thì thôi, vừa bắt đầu chữa, suýt nữa làm 006 sợ chết khiếp.

 

Thanh kiếm của Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng kiếm khí lại vô cùng âm độc, len lỏi không kẽ hở chui vào cơ thể Thời Cố qua vết thương, rõ ràng có ý đồ ăn mòn toàn bộ y từ trong ra ngoài.

 

Thời Cố cúi mắt nhìn miệng vết thương dữ tợn của mình.

 

Chỉ đơn thuần tự mình xông lên đón kiếm của Cửu Thịnh Thiên Tôn mà đã trọng thương đến mức này, nếu là người tu vi không bằng y, lại bị Cửu Thịnh Thiên Tôn một lòng muốn lấy mạng mà đánh trúng mấy kiếm mấy chưởng, vậy thì kết cục sẽ thế nào?

 

Thời Cố chợt hiểu ra tại sao năm đó Úc Mục sau khi thoát chết lại trở thành phế nhân cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn, đến nỗi phải dồn hết hy vọng báo thù vào người Úc Chiêm.

 

【Ngươi không biết đau sao?】

 

Vất vả lắm mới xử lý xong kiếm khí, 006 nửa trách móc nửa đau lòng, đồng thời âm thầm may mắn trong lòng là lần này sau khi quay về, Chủ Thần cuối cùng cũng ý thức được thế giới này hoàn toàn không thể ở lâu, cho nên đặc biệt rộng lượng, lại cấp cho nó thêm một số quyền hạn, ví dụ như chức năng trị thương hiện tại.

 

Nếu không, chỉ riêng kiếm khí thôi cũng đủ cho Thời Cố chịu đủ.

 

Dĩ nhiên, chức năng trị thương cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể chữa khỏi vết thương nghiêm trọng như thế này của Thời Cố, vẫn phải đợi sau khi trở về tìm y sư, đàng hoàng đắp thuốc điều dưỡng mới được.

 

Còn với lời trách móc của 006, bước chân Thời Cố hơi khựng lại một chút.

 

“Quen rồi.”

 

Giọng nói nhẹ tênh tan vào trong gió, Thời Cố nói xong lại tiếp tục bước đi, sắc mặt không hề thay đổi, như thể ba chữ kia chỉ là ảo giác của 006.

 

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bước chân y không một tiếng động mà đã chậm lại đôi chút.

 

006 sững người, hoàn toàn im lặng.

 

Nơi được nhiệm vụ chỉ đến không xa lắm, Thời Cố nhanh chóng đến được vị trí chỉ định, vừa mới lại gần, một luồng linh lực mạnh mẽ đã ập tới, khiến y lập tức dừng bước, cẩn trọng nhìn vào bên trong.

 

Thế nhưng, Thời Cố không thấy gì cả.

 

Hắn hơi nghi hoặc, bèn giơ tay mở vòng tay, kiểm tra lại nhiệm vụ mình nhận trước đó.

 

Nhiệm vụ này được phát ra ngay sau khi Úc Chiêm xé rách quy tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn. Lúc đầu, Thời Cố còn không hiểu vì sao chiếc vòng tay luôn yên ắng như gà lại đột nhiên có phản ứng. Mãi đến hôm nay, khi gặp Cửu Thịnh Thiên Tôn, nghe được những lời ngông cuồng cho rằng mình là Thiên Đạo của đối phương, Thời Cố mới đại khái hiểu được đầu đuôi.

 

Rất lâu trước đây, 006 từng nói với Thời Cố, tất cả nhiệm vụ y tiếp nhận đều là do quy tắc thế giới sinh ra.

 

Ban đầu Thời Cố không suy nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, thì lại rất đáng để xem xét.

 

Nhiệm vụ phát sinh từ quy tắc, quy tắc do Thiên Đạo viết ra, mà Thiên Đạo…

 

Hiển nhiên Cửu Thịnh Thiên Tôn hoàn toàn không rõ lai lịch của Thời Cố, thậm chí ngay cả thẻ khôi lỗi cũng không biết, vì thế, người phát ra nhiệm vụ tất nhiên không thể là Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Đã không phải Cửu Thịnh Thiên Tôn, thì chỉ còn một khả năng duy nhất.

 

——Các nhiệm vụ mà Thời Cố nhận được, đều do Thiên Đạo chân chính ban hành.

 

Điều này cũng giải thích vì sao 006 mãi không thể thu thập được cốt truyện của Tứ Hư đại lục, vì sao sau khi Thời Cố đến lại gần như không nhận được nhiệm vụ nào, lại còn vì sao ngay sau khi quy tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn bị xé bỏ, Thời Cố lập tức nhận được nhiệm vụ.

 

Bởi vì Thiên Đạo chịu trách nhiệm phát hành cốt truyện và nhiệm vụ từ lâu đã bị Cửu Thịnh Thiên Tôn dùng thủ đoạn nào đó áp chế và thay thế, mà chiếc vòng tay cũng không phải bỗng dưng nổi hứng, tùy tiện ném ra một nhiệm vụ, mà là Thiên Đạo chân chính sau bao năm bị phong ấn rốt cuộc cũng tìm được kẽ hở, phát ra tín hiệu cầu cứu!

 

Vòng tay nhanh chóng sáng lên, hiện ra nhiệm vụ hiện tại của Thời Cố.

 

Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn một câu.

 

【Đến Cửu Quang điện, phá vỡ trận pháp của Cửu Thịnh Thiên Tôn】

 

Trận pháp…

 

Thời Cố âm thầm lặp lại hai chữ này trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

 

Nơi này nằm ở vùng rìa của tiểu thế giới, bằng mắt thường nhìn qua dường như chỉ là một mảnh đất trống mênh mông vô tận, không có gì đặc biệt, nhưng luồng dao động mơ hồ trong không khí lại rõ ràng cho thấy, sự việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

 

Thời Cố khẽ mím môi.

 

Y học không nhiều pháp thuật, tuy dạo gần đây dưới sự chỉ dạy của Úc Chiêm đã điên cuồng học bổ sung, nhưng về phương diện trận pháp thì vẫn chưa từng tiếp xúc.

 

Tuy vậy… tuy Thời Cố không hiểu trận pháp, nhưng y vẫn có một lý lẽ luôn tin tưởng.

 

Dùng sức mạnh áp đảo mọi thủ đoạn.

 

“Ầm ——!”

 

Tiếng nổ vang trời, xuyên thấu tận mây xanh, tay Thời Cố vẫn còn đang vươn ra, nhưng mảnh đất trống vốn chẳng có gì vừa rồi giờ đã biến thành một cảnh tượng hoàn toàn khác.

 

Vô số trận pháp dày đặc hiện rõ, số lượng khổng lồ, diện tích bao phủ gần như lên tới mười dặm xung quanh.

 

Nếu như Úc Chiêm có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra những trận pháp này rất quen thuộc.

 

Rõ ràng đây là những trận pháp mà Lam Thư từng dạy cho Úc Chiêm, dùng để áp chế quy tắc!

 

Nhưng hiện tại, một hố đen khổng lồ bị Thời Cố đánh ra lại đột ngột nằm giữa vô số trận pháp, và trong khoảng không quanh hố đen ấy, tất cả trận pháp đều đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn chút linh lực nào sót lại.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn có lẽ chưa bao giờ nghĩ sẽ có người gan to đến mức xông vào tiểu thế giới của hắn làm loạn, nên chỉ tùy tiện bố trí một chút mê trận để che mắt, không đặt nhiều kết cấu phòng ngự, mà vốn dĩ, thứ như trận pháp này, bố trí thì phức tạp, phá hủy lại đơn giản.

 

Từ xa, âm thanh bước chân dày đặc vang lên, chắc là đám người giả phát hiện có điều bất thường nên đang chạy đến. Ánh mắt Thời Cố nghiêm lại, giơ tay là một loạt công kích, vô số đất đá bắn tung, như sao băng nện xuống khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hùng tráng, các pháp trận với tốc độ khủng khiếp bị Thời Cố phá tan từng cái một, gần như chỉ trong chớp mắt, đã có một nửa số trận pháp biến mất hoàn toàn.

 

Kẻ gây ra tất cả chuyện này sắc mặt không đổi, xoay người rời đi.

 

——Đám người giả đều đã kéo đến, việc Cửu Thịnh Thiên Tôn phát hiện bất thường cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, y phải lập tức rời khỏi nơi này.

 

Chỉ là vừa xoay người, Thời Cố chợt nhìn thấy viện lạc mà trước đó từng lướt qua.

 

Dọc đường đi, Thời Cố thực ra đã nhìn thấy không ít kiến trúc.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn không phải là người sống giản dị, điểm này chỉ cần nhìn vào những kiến trúc trong tiểu thế giới của hắn cái nào cũng tinh xảo là biết ngay.

 

Thế nhưng viện lạc này lại hoàn toàn khác biệt so với những nơi còn lại, mộc mạc đến mức hơi đơn sơ, tọa lạc giữa thế giới như chốn tiên cảnh này lại mang một cảm giác hết sức lạc lõng.

 

Không rõ vì sao lại nghĩ vậy, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chân Thời Cố đã nhanh hơn đầu óc, tung người nhảy vào trong.

 

Tiểu viện không lớn.

 

Nơi này cũng chẳng khác mấy so với bao tiểu viện khác mà Thời Cố từng đi qua, vài ngọn giả sơn, một hồ nước nhỏ, một cái đình đã nhuốm màu năm tháng, cùng vài gốc cổ thụ già cỗi.

 

Thời Cố khựng lại một giây, rồi mới cất bước, tiếp tục đi vào bên trong.

 

Trực giác nói cho y biết, viện lạc này chắc chắn có gì đó không bình thường.

 

Y cất bước rất nhẹ, như thể sợ quấy nhiễu điều gì, cảnh giác quét mắt nhìn quanh, từng bước một tiến vào sâu hơn.

 

Thế nhưng trái với dự đoán, cho đến khi y băng qua hành lang, đi đến giữa sân, xung quanh vẫn hoàn toàn không có gì biến hóa.

 

Không có cạm bẫy?

 

Đứng ngây tại chỗ, trong mắt Thời Cố thoáng hiện vẻ mờ mịt.

 

006 lại bắt đầu thúc giục y rời đi, Thời Cố nghiêng đầu, từ khe cửa nhìn ra ngoài viện. Y thấy từng người giả mặc áo trắng, che mạng chạy lướt qua, mà bầu trời vừa rồi còn sấm sét mưa giông giờ cũng dần lắng xuống, nếu không có gì bất ngờ, thì Cửu Thịnh Thiên Tôn chắc hẳn đang trên đường đến.

 

So với sự huyên náo bên ngoài, viện lạc này lại dường như tách biệt hẳn với thế giới, tất cả người giả đều như có sự ăn ý, chỉ lướt qua chứ không bước vào, ngay cả cơn mưa giông khi có khi không trên trời cũng chẳng rơi được xuống nơi này, nó giống như bề ngoài của mình, là một tồn tại hoàn toàn lạc lõng trong cả tiểu thế giới.

 

Chỉ mất chưa tới một giây để suy nghĩ, Thời Cố lập tức đẩy cửa gian chính duy nhất trong viện.

 

006 thấy vậy lại bắt đầu lải nhải không ngừng, nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, âm thanh đó lập tức im bặt.

 

Bàn tay đang đẩy cửa của Thời Cố cũng khựng lại giữa không trung.

 

Trong phòng, có một người đang ngồi yên lặng.

 

Nàng và những người giả bên ngoài chẳng khác gì nhau: đều mặc áo trắng, che mặt bằng lụa mỏng.

 

Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Thời Cố lại mơ hồ nhận ra—nàng không giống với những người giả kia.

 

“…Xin chào?”

 

Do dự một chút, Thời Cố thăm dò cất tiếng.

 

Lặng ngắt như tờ.

 

Không biết vì sao, cảnh tượng này khiến Thời Cố cảm thấy có gì đó kỳ dị không thể diễn tả.

 

Nhưng y lại không thể lý giải được nguồn gốc cảm giác này, thế nên khẽ mím môi, nhẹ nhàng tiến lại gần hơn một chút.

 

Chính phòng thực ra rất đơn sơ, chỉ có vài chiếc ghế gỗ, mấy tấm bình phong, một chiếc bàn dài và một bức hoành phi, đó là tất cả vật dụng trong phòng.

 

Chữ trên hoành phi đã phai nhạt đến mức không thể nhìn rõ nội dung, nhưng trong phòng rất sạch sẽ, hẳn là có người quét dọn thường xuyên. Thời Cố không đến quá gần, chỉ dừng lại ở khoảng cách hai mét, thử trò chuyện với nữ tử kia.

 

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, y đã bị nhan sắc của nàng làm cho kinh ngạc.

 

Người này nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu Thời Cố chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ như vậy.

 

Tấm lụa mỏng che phủ gương mặt nàng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được dung nhan. Thế nhưng đôi mắt lộ ra từ sau tấm lụa kia lại đẹp đến ngỡ ngàng.

 

Đó là một đôi mắt rất đặc biệt—dài nhưng không hẹp, xếch nhưng không mị, lông mi rậm và tự nhiên cong vút, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, dịu dàng mà trong trẻo. Khóe mắt nàng hơi mở rộng, khiến cho vẻ dịu dàng kia lại có thêm chút ngây thơ.

 

Nhưng… đôi mắt ấy lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một điểm, không hề nhúc nhích.

 

Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Thời Cố.

 

Khoảnh khắc sau đó, 006 đã xác nhận dự đoán của Thời Cố.

 

【Phát hiện không còn dấu hiệu sinh mệnh. Ký chủ, nàng đã chết rồi】

 

Chết… rồi?

 

Thời Cố ngẩn người.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn giấu một người chết trong viện để làm gì? Cất giữ?

 

Hay là…

 

Một hình ảnh đột nhiên hiện lên trong ký ức—một buổi chiều đầy nắng và ấm áp, Thời Cố vừa ăn món tráng miệng sau bữa, vừa tựa sát bên Úc Chiêm, nghe hắn kể về những chuyện hồi nhỏ.

 

Úc Chiêm không phải người hay than vãn, nên những chuyện hắn kể đều là trước sáu tuổi, khi cha mẹ còn sống, những ngày tháng hỗn loạn mà náo nhiệt.

 

Hắn kể rất nhiều—kể về những lần đấu khẩu với Úc Mục, kể về những cuộc tranh đấu với phu tử, kể về thuở nhỏ dẫn theo đám tiểu ma nghịch ngợm trong thành đánh nhau với đám gà rừng, thậm chí còn kể về chuyện vì không cho Úc Mục được yên thân, hắn từng ác ý ngăn cản cha mẹ hắn thân mật.

 

“Hồi nhỏ, ta luôn nghĩ phụ thân ta là một tên b**n th** dâm loạn.”

 

Cằm nhẹ cọ lên đầu Thời Cố, giọng Úc Chiêm đầy hoài niệm.

 

“Ông ấy luôn tìm đủ mọi cách để chiếm tiện nghi từ mẫu thân ta, cứ động một chút là lôi bà ấy vào phòng… Khi ấy ta còn ngốc, chỉ biết nam nữ thụ thụ bất thân, không biết nam nữ ấy không bao gồm phu thê, thế là ngày nào cũng bám lấy mẫu thân. Thời gian đó, phụ thân ta mỗi lần dạy ta luyện công đều hận không thể đánh ta sống dở chết dở…”

 

“Có lần thời gian kéo dài đặc biệt lâu, chắc khoảng nửa tháng, tối nào ta cũng ngủ cùng mẫu thân. Cuối cùng có một hôm, phụ thân ta chịu hết nổi.”

 

“Hôm đó trời nóng, mẫu thân ta hiếm khi mặc một lớp lụa mỏng, để lộ ra nốt ruồi đỏ trên vai… Ngươi không biết ông ấy quá đáng thế nào đâu, lập tức đập ta ngất tại chỗ, tiện tay ném cho thuộc hạ mang đi…”

 

Nốt ruồi đỏ… nốt ruồi đỏ…

 

Bất chợt bước lên một bước, Thời Cố nhào đến trước mặt nữ tử. Thế nhưng trước khi ra tay, y lại do dự, nghiêm túc cúi người hành lễ, rồi mới cẩn thận kéo nhẹ lớp áo trên vai nàng.

 

Tấm áo từ từ trượt xuống, một nốt ruồi đỏ hiện ra trước mắt Thời Cố.

 

Trong đầu y như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung.

 

Y theo phản xạ lùi lại một bước—động tác này khiến cả cơ thể của nữ tử lộ ra trước mắt, và Thời Cố liền thấy bên hông nàng—Lam Thư—đeo một túi trữ vật.

 

Chính vào lúc đó, Cửu Thịnh Thiên Tôn xuất hiện.

 

Nói cũng kỳ lạ—trước đó Thời Cố đã phá hỏng toàn bộ trận pháp mà hắn hao tâm tổn sức bày ra suốt ngàn năm, vậy mà hắn lại không hề phát giác. Thế mà ngay khi Thời Cố chạm vào Lam Thư, hắn lập tức có mặt ở đây.

 

Chỉ có một lời giải thích hợp lý—đó là hắn đã bố trí cấm chế nào đó trên người Lam Thư, có thể khiến hắn cảm nhận được bất cứ biến động nào liên quan đến nàng trong tích tắc.

 

Cuồng phong nổi lên.

 

Có một khoảnh khắc, Thời Cố nghĩ rằng—y sẽ chết ở đây.

 

Mái tóc dài ngang mắt cá chân của Cửu Thịnh Thiên Tôn giờ chỉ còn dài đến vai, một chưởng ẩn chứa toàn bộ linh lực của đại năng Độ Kiếp kỳ không chút giữ lại giáng thẳng vào lồng ngực Thời Cố, khiến y gần như ngay lập tức bị đánh bay.

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc sắp va vào vách tường, y lại bị Cửu Thịnh Thiên Tôn từ giữa không trung bóp lấy cổ, sống sờ sờ kéo trở về.

 

“Đại điện trước kia ngươi đã phá thì thôi, nhưng nơi này… ngươi đừng hòng làm tổn hại dù chỉ là một chút.”

 

Lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt của Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn Thời Cố giống như đang nhìn một kẻ đã chết.

 

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng, Thời Cố không thể cất lời, nhưng ánh mắt nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn lại tràn đầy khinh miệt và chế giễu.

 

Ánh mắt ấy đã hoàn toàn chọc giận Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Hắn khẽ buông tay, giải trừ sự kiềm chế nơi cổ Thời Cố, nhưng linh lực trong tay lại một lần nữa hội tụ, rõ ràng có ý định muốn trực tiếp kết liễu Thời Cố tại đây.

 

“Ta hình như đã biết… tại sao đạo tâm của ngươi không ổn định nữa rồi.”

 

Cuối cùng cũng có thể mở miệng, Thời Cố dường như chẳng cảm thấy bản thân sắp mất mạng, vừa mở lời đã đánh trúng vào nỗi đau của đối phương.

 

“Muốn chết!” Cửu Thịnh Thiên Tôn giận dữ gầm lên, hoàn toàn mất kiểm soát, cả gương mặt vì tức giận mà vặn vẹo, mạnh mẽ tung một chưởng đánh tới, uy lực khủng khiếp đến mức chưa kịp chạm vào người, thân thể Thời Cố đã theo bản năng run rẩy.

 

Sống hay chết, dường như chỉ trong khoảnh khắc này.

 

Thế nhưng…

 

Một luồng ánh sáng trắng chói mắt bỗng nhiên bùng lên từ ngực Thời Cố, không lệch chút nào chặn lại một kích chí mạng từ Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Ngay sau đó, một vết nứt không gian đột ngột xuất hiện, không hề báo trước, lập tức nuốt trọn Thời Cố đang ngồi lảo đảo trên mặt đất vào trong.

 

Không khí lại trở nên yên tĩnh.

 

Tất cả xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức từ khi ánh sáng trắng xuất hiện đến khi Thời Cố biến mất chỉ bằng một cái chớp mắt.

 

“Thiên… Đạo…”

 

Lực lượng vừa rồi toát ra từ luồng ánh sáng trắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Cửu Thịnh Thiên Tôn đứng lặng tại chỗ, rất lâu không nói nên lời.

 

Hắn đã mấy ngàn năm chưa từng chịu thiệt.

 

Vậy mà hôm nay, chỉ trong một ngày, tất cả những tổn thất trước kia hắn chưa từng gặp phải đều đã bù lại đủ cả.

 

Nắm đấm từ lúc nào đã siết chặt, Cửu Thịnh Thiên Tôn cụp mắt xuống, đi tới trước mặt Lam Thư.

 

Vạt áo của nàng vừa rồi không cẩn thận dính chút máu của Thời Cố, trông thấy, hắn không mấy để tâm, niệm một câu chú thanh tẩy, xóa sạch vết bẩn đáng ghét kia.

 

Đột nhiên, động tác của Cửu Thịnh Thiên Tôn khựng lại.

 

Túi trữ vật ở thắt lưng Lam Thư… đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment