Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 90

Edit by meomeocute

 

Úc Chiêm không phải là người dễ mất kiểm soát, từ trước đến nay đều không phải.

 

Tuy rằng hắn bề ngoài trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, dễ giận, nhưng phần lớn thời gian, đó chỉ là lớp ngụy trang để mê hoặc thế nhân.

 

Hắn có thể mấy chục năm như một ngày giả vờ làm một kẻ Trúc Cơ kỳ liều lĩnh vô năng, bị người chèn ép; cũng từng nhiều lần vào lúc gần như không kìm được trước mặt Thời Cố mà kịp thời dừng lại bên bờ vực. Chữ "nhẫn", là đạo lý mà hắn đã hiểu rõ từ khi còn nhỏ qua vô số lần vào sinh ra tử.

 

Thế nhưng lần này, lòng dạ Úc Chiêm đã rối loạn đến triệt để.

 

Úc Chiêm không biết có phải là do cồn làm tê liệt suy nghĩ hay không, hắn chỉ biết rằng vào khoảnh khắc này, hắn hận không thể hòa Thời Cố vào thân thể mình, đời đời kiếp kiếp không rời xa.

 

Những ngày vừa qua Thời Cố mất tích, suýt nữa đã khiến hắn phát điên.

 

Đêm tối nồng đậm, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, những hắc y nhân đang tận tâm tận lực tuần tra trong sân bước chân nhẹ bẫng, trở thành âm thanh duy nhất giữa bóng đêm. Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ lạ vang vọng trong viện.

 

Tiếng động đó cực nhỏ, nếu không tập trung toàn bộ tinh thần thì gần như không thể nghe rõ. Đám hắc y nhân đang tuần tra khựng lại, nghi hoặc chăm chú lắng nghe, nhưng mãi vẫn không phân biệt nổi đó là thứ gì.

 

Nếu nhất định phải nói, có hơi giống tiếng mèo kêu, nhưng lại không giống bình thường, như đang khóc, chỉ nghe loáng thoáng một chút mà đã khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

 

Tuy nhiên... vị trí thì có thể xác định, dường như là truyền ra từ phòng của Úc Chiêm.

 

Gió nhẹ thổi qua, đám hắc y nhân hiếm khi tỏ ra do dự.

 

Phải nói người hiểu rõ trạng thái của Úc Chiêm mấy ngày nay nhất, kỳ thực không phải Phạm Hoành Dận, lại càng không phải Trương Xích Lâm, mà chính là những thị vệ ngày đêm canh giữ bên cạnh hắn.

 

Úc Chiêm uống rượu giải sầu một mình không phải một hai lần, mà hắn còn có thói quen sau khi uống xong sẽ ném vỡ bình rượu, động tĩnh không nhỏ, cho nên sau vài lần náo động vô ích, đám hắc y nhân đã không dám tùy tiện xông vào phòng của chủ nhân nữa.

 

Huống hồ, lỡ như tiếng động này là do Úc Chiêm sau cơn đau buồn trốn trong phòng âm thầm khóc lóc, vậy thứ chờ bọn họ có lẽ sẽ không chỉ là một trận trách mắng đơn giản.

 

Chưa biết chừng sẽ bị giết người diệt khẩu.

 

Có người có lẽ muốn nghe rõ hơn một chút, lặng lẽ tiến lên vài bước.

 

Đột nhiên, tiếng động biến mất, xung quanh yên tĩnh như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.

 

Nhìn nhau không nói, đám hắc y nhân đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

 

Chẳng lẽ thật sự là mèo?

 

Lại cẩn thận cảm nhận thêm một lúc, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, không bao lâu sau, mọi người lại ai về vị trí nấy, tiếp tục tuần tra.

 

Tiếng bước chân dần dần xa, còn trong phòng, Úc Chiêm thu tay lại, che miệng Thời Cố, giơ tay bố trí một pháp trận cách âm.

 

Tu vi đến một cảnh giới nhất định thì loại pháp trận cách âm này chỉ cần nháy mắt là có thể dựng nên, đáng tiếc có người lại nhân lúc Úc Chiêm phân tâm mà run rẩy tìm đường bỏ trốn, thế nên không ngoài dự đoán, chưa kịp bò ra ngoài nửa bước đã bị một tay kéo lại, va vào càng mạnh hơn mà bị đẩy trở về.

 

Thời Cố phát ra một tiếng nức nở gần như sụp đổ.

 

"Không phải ngươi nói... muốn làm người yêu sao?"

 

Trong bóng tối, một bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy Thời Cố, y bị buộc phải ngẩng đầu lên dưới sức mạnh gần như cưỡng ép, để lộ đường nét trắng trẻo mỏng manh nơi yết hầu.

 

Chỉ là lúc này, giữa màu trắng ấy, đã nhuốm đầy những dấu đỏ giống như bị cắn xé.

 

"Hửm? Làm hay không làm?"

 

Có lẽ là vì mãi vẫn không nhận được đáp lại, Úc Chiêm hơi dùng sức, không cho phép từ chối mà hôn lên môi Thời Cố, ép y phải cho hắn một câu trả lời.

 

Không biết Thời Cố có nghe rõ không, chỉ bất lực lắc đầu.

 

Câu trả lời này hiển nhiên không làm Úc Chiêm hài lòng, vì vậy động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, ép đến mức Thời Cố phát ra những âm thanh tan vỡ không thể chịu nổi.

 

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, soi sáng vết nước đọng trên gò má của Thời Cố, mà vết nước ấy trong âm thanh tan vỡ lại không ngừng lan rộng, chẳng rõ là mồ hôi hay là nước mắt.

 

Mà Thời Cố không biết, những gì y đang phải chịu đựng lúc này, vẫn chỉ mới là bắt đầu.

 

Gió nhẹ thổi qua, làm cây cổ thụ to lớn giữa sân nhẹ nhàng đung đưa, vài chiếc lá rơi lặng lẽ, rơi vào giữa một bồn hoa trong viện. Ở đó, một chiếc vòng tay có hình dáng đặc biệt lặng lẽ nằm yên, thỉnh thoảng còn phát ra một tia sáng yếu ớt.

 

...

 

006 vốn nghĩ rằng Thời Cố chỉ đi đưa đồ, chắc sẽ nhanh chóng quay về.

 

Nhưng nó vạn lần không ngờ, lần đợi này lại kéo dài suốt cả một đêm.

 

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng vừa rọi xuống, cửa phòng của Úc Chiêm mới lặng lẽ được đẩy ra, mà đám hắc y nhân trong sân lại như không thấy bất cứ động tĩnh gì nơi này, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Một bàn tay xương khớp rõ ràng thò vào bồn hoa, nhặt lấy chiếc vòng tay đã bị gió lạnh thổi qua suốt đêm, nhìn kỹ, đầu ngón tay dài mảnh ấy còn hơi run lên.

 

006, kẻ đã nhàm chán chờ đợi cả đêm, lập tức trở nên tỉnh táo.

 

【Có chuyện gì vậy? Sao lâu thế?】

 

Nó vừa nói, vừa liếc nhìn Thời Cố, cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Quần áo... sao lại có chút nhăn nhúm?

 

006 không nhịn được nhìn thêm lần nữa.

 

Và lần này, nó liền phát hiện sắc mặt Thời Cố không ổn lắm, uể oải, mệt mỏi rõ ràng, không biết còn tưởng y cả đêm không ngủ, bị ai đó hút cạn dương khí vậy.

 

Thời Cố không biết chuỗi suy nghĩ này của nó, vừa định mở miệng, chỉ mới thốt ra một chữ "Úc", liền phát hiện cổ họng mình khàn đến đáng sợ, suýt nữa chẳng phát ra được tiếng nào.

 

Y hoảng hốt, tay run lên, làm chiếc vòng tay rơi trở lại bồn hoa lần nữa, vội vận linh lực làm dịu cổ họng, rồi bình thản cúi mắt xuống, khẽ nói:

 

"Úc Chiêm thấy ta rồi."

 

【Úc Chiêm? Hắn khi nào quay về vậy?】

 

006 ngẩn người.

 

Tuy rằng sau khi cởi trói với Thời Cố, quyền hạn của nó trong thế giới này vốn đã thấp nay lại càng thấp hơn, nhưng dù gì cũng là một hệ thống, so với cư dân bản địa vẫn là tồn tại cao cấp hơn vài bậc. Thế mà Úc Chiêm vào phòng, nó lại hoàn toàn không hay biết.

 

006 chợt nhận ra, có lẽ mình cần đánh giá lại thực lực của Úc Chiêm.

 

"Ngay sau khi ta bước vào không lâu."

 

Thời Cố vừa nói, vừa nhặt lại 006.

 

【Vậy hắn chịu để ngươi đi sao?】

 

006 nghi hoặc hỏi, nó cảm thấy với tính cách của Úc Chiêm, nếu biết hôm nay Thời Cố định làm gì, đừng nói là để y rời đi, ngay cả đánh ngất rồi trói lại cũng không có gì lạ.

 

Lúc nó nói câu này, Thời Cố vừa đeo xong vòng tay, định quay người rời đi, nghe vậy thì khựng lại, rồi cơn đau nhức nơi thắt lưng khiến y loạng choạng một cái, suýt nữa quỳ sụp xuống đất.

 

【Ký chủ? Ký chủ ngươi sao vậy?】

 

Âm thanh điện tử mang theo chút lo lắng, đúng lúc này Thời Cố cũng vừa đeo nó lên cổ tay, 006 lập tức phát hiện ra điều bất thường nơi cổ tay Thời Cố.

 

【Úc Chiêm động thủ với ngươi à? Trên tay ngươi sao toàn là dấu hằn vậy? Hắn...】

 

"Không có."

 

Thời Cố lập tức cắt lời 006 đang rối loạn, sắc mặt có chút kỳ quái, còn hơi đỏ lên.

 

"Là ta đánh ngất hắn."

 

Nói xong câu đó, Thời Cố không nói gì thêm, bước chân vừa nhấc đã lập tức rời khỏi tiểu viện này.

 

006 còn đang lải nhải trong vòng tay, nhưng Thời Cố không để ý nữa, chỉ là quay đầu lại, nhìn xa về hướng mình sắp đi.

 

"Bên Thiên Đạo chuẩn bị xong chưa?"

 

Một câu đơn giản, lập tức khiến 006 im bặt.

 

【Bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.】

 

...

 

Úc Chiêm tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.

 

Cơn đau âm ỉ phía sau đầu vẫn đang nhắc nhở Úc Chiêm rằng nơi đó từng chịu một cú đánh nặng nề. Hắn đưa tay ấn ấn thái dương, lại nhìn thấy trên cổ tay là chuỗi vòng tay quen thuộc kia.

 

Tỉnh táo trong chớp mắt, Úc Chiêm lập tức ngồi bật dậy, theo bản năng nhìn quanh phòng, lại không thấy bóng dáng mà mình mong đợi, ngược lại chỉ thấy bóng lưng chướng mắt của Phạm Hoành Dận.

 

"Ồ? Tỉnh rồi à?"

 

Nghe thấy động tĩnh, Phạm Hoành Dận quay đầu lại, nhe răng cười với Úc Chiêm.

 

"Ngươi làm gì ở đây? Thời Cố đâu?"

 

"Thời Cố gì? Mới sáng sớm đã ngủ đến mụ đầu rồi à?"

 

Vẻ nghi hoặc trên mặt Phạm Hoành Dận vừa đủ tự nhiên, như thể thực sự chưa từng gặp qua Thời Cố vậy.

 

"Vậy sao?"

 

Lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt Úc Chiêm rất khó coi.

 

Thực ra, đây không phải lần đầu tiên sáng nay Úc Chiêm tỉnh dậy.

 

Vào giờ Mão hôm nay, hắn từng bị Thời Cố đánh thức một lần.

 

Khi đó trời vừa hửng sáng, Thời Cố lén lút mặc quần áo định rời đi. Thế nhưng sau một đêm vận động kịch liệt, toàn thân hắn đã kiệt sức, chân đau lưng mềm, không chút sức lực. Vừa mới đứng dậy thì đã ngã nhào xuống đất, làm cho Úc Chiêm trên giường bị đánh thức.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Úc Chiêm nhìn thấy Thời Cố dưới đất áo quần xộc xệch, rõ ràng là dáng vẻ đang mặc đồ để bỏ chạy, tâm trạng vừa bình ổn đôi chút lại dâng lên sục sôi, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

 

Chỉ là ánh mắt này rơi vào mắt Thời Cố lại hoàn toàn đổi vị.

 

Điều này cũng không thể trách Thời Cố nghĩ nhiều, đêm qua mỗi lần Úc Chiêm lộ ra thần thái này, Thời Cố đều không tránh khỏi bị lăn một trận. Thế nên y mím môi, lập tức cảnh giác.

 

"Ngươi lại định đi?"

 

Giọng nói trầm xuống, Úc Chiêm đưa tay định kéo Thời Cố lại trước mặt.

 

Chỉ là với Úc Chiêm, đây chỉ là một hành động truy hỏi, nhưng đối với Thời Cố thì lại chẳng khác nào ma trảo định kéo y về "xào nấu" lần nữa.

 

Sắc mặt Thời Cố lập tức thay đổi, y nhanh chóng tránh né, sau đó dứt khoát ra tay, một đòn chém thẳng vào cổ, khiến đối phương ngã gục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nghĩ tới đây, sắc mặt Úc Chiêm lại tối sầm thêm một tầng.

 

Hắn không hề biết Thời Cố đánh ngất mình là vì sợ bị "xào nấu", chỉ nghĩ rằng Thời Cố lại đang muốn làm chuyện dại dột gì, lập tức xuống giường, không nghĩ ngợi gì liền bước ra ngoài.

 

Mà ở một góc độ nào đó, suy đoán của hắn cũng chẳng sai.

 

Chỉ là chưa đi được đến cửa, một kết giới trong suốt đã chặn lại đường đi của Úc Chiêm.

 

"Đây là cái gì?"

 

Giọng Úc Chiêm như lẫn băng vụn, lạnh lẽo nhìn trận pháp trong suốt kia, rồi quay sang nhìn Phạm Hoành Dận bên cạnh.

 

Ánh sáng nhàn nhạt từ trận pháp chiếu lên gương mặt gần như hoàn mỹ của hắn, những đường nét sắc lạnh vô cùng.

 

Phạm Hoành Dận trầm mặc.

 

Thấy không thể giấu nổi nữa, hắn dứt khoát không giả vờ nữa, thành thật nói: "Thời Cố bảo ta trông chừng ngươi, nhưng ta thấy với thực lực của ta thì không giữ được ngươi, nên mới bày trận này."

 

"Trận pháp Cửu Chuyển Thiên Tù mạnh nhất của Yêu tộc, tiểu điện hạ Phạm thật đúng là coi trọng tại hạ."

 

"...Ta chỉ nghĩ rằng, Thời Cố đi thì thích hợp hơn ngươi."

 

Không để ý đến lời châm chọc của Úc Chiêm, Phạm Hoành Dận nhẹ giọng nói, ngừng một chút, rồi tiếp tục mở miệng, giọng nói mang theo vài phần trấn an: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, thiên đạo đã đứng về phía Thời Cố, hắn chưa chắc sẽ xảy ra chuyện."

 

Đối với điều này, phản ứng của Úc Chiêm là vung tay tấn công trận pháp của Phạm Hoành Dận.

 

"Đừng phí sức vô ích."

 

Phạm Hoành Dận nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt không chút biểu cảm.

 

Thực lực của hắn đã khôi phục, tuy không bằng Úc Chiêm, nhưng nếu chỉ để giam giữ Úc Chiêm một thời gian thì vẫn có thể làm được.

 

"Ngươi đi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu có thiên đạo trợ giúp mà Thời Cố còn không đấu lại được Cửu Thịnh Thiên Tôn, thì ngươi đi, cũng chỉ là thêm một mạng phải hy sinh mà thôi. Hà tất?"

 

Nói xong câu này, Phạm Hoành Dận đưa ra một túi trữ vật màu trắng, nói: "Đây là thứ Thời Cố để lại cho ngươi, ngươi xem đi, hắn nói đây là đồ của mẫu thân ngươi."

 

Lời nói đến đây, Phạm Hoành Dận đóng cửa phòng Úc Chiêm lại, để không gian còn lại cho hắn một mình.

 

Còn bản thân hắn thì ngồi xếp bằng ngay trước cửa phòng Úc Chiêm.

 

Khi Thời Cố tìm đến hắn hôm nay, hắn thật sự đã bị dọa cho một trận.

 

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn giúp Thời Cố lần này.

 

Giống như hắn đã nói với Úc Chiêm, nếu là Thời Cố đi, có thiên đạo giúp đỡ, xác suất thắng tuyệt đối cao hơn Úc Chiêm.

 

Mà nếu ngay cả Thời Cố cũng không được, thì Úc Chiêm đi, chỉ là chết vô ích mà thôi.

 

Không có ý nghĩa.

 

Động tĩnh trong phòng dần nhỏ lại, e rằng Úc Chiêm đã từ bỏ việc phá trận.

 

Thế nhưng chưa kịp để Phạm Hoành Dận vui mừng, một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra từ bên trong một cách thô bạo.

 

"Thả ta ra."

 

Trong tay nắm chặt một bức họa, trong mắt Úc Chiêm đầy những tia máu đỏ rực, hung hăng nhìn chằm chằm Phạm Hoành Dận.

 

Hắn không ra được, chỉ có thể nhìn Phạm Hoành Dận từ xa, sự bực bội và lo lắng trong ánh mắt khiến người ta phải rùng mình.

 

"Cửu Thịnh Thiên Tôn không phải Độ Kiếp kỳ."

 

Giọng Úc Chiêm từng chữ từng tiếng, lời nào cũng tàn nhẫn: "Hắn đã sớm có thể phi thăng rồi!"

Bình Luận (0)
Comment