Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 91

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

“Phi thăng” – hai chữ vừa thốt ra, cả gian phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch chết chóc.

 

“……Có ý gì vậy?!”

 

Vẻ mặt trống rỗng, Phạm Hoành Dận ngây ngẩn nhìn về phía Úc Chiêm.

 

Chiếc túi trữ vật màu trắng vừa rồi đã được mở ra, cô độc nằm trên mặt đất. Bên cạnh nó là một đống tranh vẽ và vật dụng linh tinh chất thành núi, đa phần là y phục cùng đồ dùng thường ngày. Phạm Hoành Dận chỉ liếc sơ qua, dường như tất cả đều là đồ của phụ nữ.

 

Còn bức tranh kia lại là một bức chân dung của một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ với Phạm Hoành Dận, hắn chưa từng thấy qua người này bao giờ.

 

“Sức mạnh tín ngưỡng không phải để Cửu Thịnh Thiên Tôn gia tăng thực lực, mà là để hắn áp chế tu vi.”

 

“Ta nhớ ra rồi… Ta nhớ hết rồi…”

 

Úc Chiêm ngồi bệt bên mép giường, giọng nói đầy mệt mỏi.

 

Hắn không chắc, trong khoảng hai canh giờ, Thời Cố liệu y có gặp chuyện gì hay chưa.

 

Nói xong câu đó, Úc Chiêm lại vén tay áo lên. Ở đó, một mảng lớn hoa văn cổ quái dày đặc phủ kín cả cánh tay, trông vô cùng rợn người.

 

Phạm Hoành Dận đã từng thấy qua loại hoa văn này mấy lần, vào mỗi dịp Úc Chiêm giải phong ấn. Nhưng vì sao hắn lại bất ngờ cho Phạm Hoành Dận xem những thứ này, thì Phạm Hoành Dận lại không hiểu rõ, chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn.

 

Úc Chiêm siết chặt cánh tay.

 

Năm xưa Úc Mục sắp chết, song tu vi muốn truyền lại cho Úc Chiêm vẫn chưa kịp hoàn tất. Bất đắc dĩ, ông ấy đành bố trí hàng loạt cấm chế trong cơ thể Úc Chiêm, dùng để phong ấn toàn bộ linh lực của mình, chờ Úc Chiêm về sau từ từ hấp thu.

 

Còn những hoa văn này, chính là dấu tích mà cấm chế để lại sau khi phong ấn thành công.

 

“Chẳng trách… chẳng trách hôm đó ta đến Cửu Quang điện, lại thấy hoa văn trên tay Cửu Thịnh Thiên Tôn quen mắt đến thế, thì ra… là hắn cưỡng ép áp chế linh lực chỉ để không phi thăng.”

 

Khẽ lẩm bẩm, Úc Chiêm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phạm Hoành Dận mang theo ý vị như đặt cược tất cả.

 

“Ngươi biết đấy, nếu ta thật sự muốn đi, pháp trận này của ngươi không cản nổi ta đâu.”

 

“Ta không muốn còn chưa gặp được Cửu Thịnh Thiên Tôn, đã phải cùng ngươi liều một trận lưỡng bại câu thương.”

 

“Phạm Hoành Dận, đừng để ta phải hận ngươi.”

 

Giọng nói trầm thấp từng chữ từng chữ vang lên, Phạm Hoành Dận chưa từng thấy Úc Chiêm như thế bao giờ, nhất thời bị khí thế lúc ấy của hắn chấn động đến nỗi không thốt nên lời.

 

Hắn biết, Úc Chiêm không phải đang nói đùa.

 

Hắn cũng biết, Úc Chiêm nói hoàn toàn đúng.

 

Phạm Hoành Dận trầm mặc.

 

 

Lần này nơi Thời Cố đến không phải Cửu Quang điện.

 

Đó là một vùng biên giới của Cửu Thịnh Hư, tên gọi là Túy Dương. Dù là rìa biên cảnh, nhưng lại chẳng hề hoang vu, thậm chí người qua lại cũng không ít.

 

Nguyên nhân là vì nơi đây có một tòa từ đường do chính Cửu Thịnh Thiên Tôn đích thân tham dự xây dựng, đồng thời cũng là nơi hắn bắt đầu truyền đạo. Ngôi Cửu Quang miếu đầu tiên cũng được sinh ra tại đây.

 

Nghe nói, mục đích ban đầu của tòa từ đường này là để tế bái người thân năm xưa của Cửu Thịnh Thiên Tôn. Nhưng vì bên trong luôn cấm người sống bước vào nên thực hư thế nào chẳng ai rõ, chỉ là Thời Cố thiên về khả năng đó là giả. Dù sao thì, năm xưa khi Cửu Thịnh Thiên Tôn giết người nhà mình cũng không hề nương tay, chết rồi thì hắn lấy đâu ra lòng dạ để mà làm ra vẻ thương cảm như thế.

 

Dùng để lừa gạt thế nhân, tạo ra một hình tượng người chồng hiền con hiếu thì còn hợp lý hơn.

 

Còn bây giờ, chức năng duy nhất của tòa từ đường này chỉ còn lại một: tế trời.

 

Dĩ nhiên, “trời” ở đây không phải là thiên đạo, mà là chỉ Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Nhưng lý do Thời Cố đến đây lại không phải vì những chuyện đó, mà bởi vì… nơi này chính là chỗ Cửu Thịnh Thiên Tôn bắt đầu phong ấn thiên đạo.

 

Thiên đạo từng nói với y rằng, ở Tứ Hư đại lục, bất kỳ ai ngộ được lực lượng quy tắc đều sẽ có một lần cơ hội bái kiến thiên đạo.

 

Cơ hội này không giới hạn thời gian, ban đầu Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng không sử dụng ngay.

 

Điều này thật ra khiến thiên đạo có chút bất ngờ. Từ khi thiên đạo được hình thành tại Tứ Hư đại lục đến nay, người có thể đạt đến cảnh giới ngộ ra quy tắc tuy không nhiều, nhưng vẫn có vài người. Và những kẻ đó không ngoại lệ, một khi biết được có thể gặp thiên đạo đều chọn bái kiến ngay lập tức – đây cũng được xem là cách họ thể hiện lòng tôn kính đối với thiên đạo.

 

Thế nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn lại khác. Hắn thiếu đi sự kính ngưỡng mà người thường đều có đối với thiên đạo.

 

Thiên đạo cũng không để tâm, chỉ cho rằng kẻ tu vô tình đạo vốn đều như vậy. Nhưng điều hắn vạn lần không ngờ tới chính là, khi Cửu Thịnh Thiên Tôn sử dụng cơ hội ấy, mục đích lại không phải là bái kiến, mà là phong ấn.

 

Ở một góc độ nào đó mà nói, tên Cửu Thịnh Thiên Tôn này, cũng là một kẻ điên thực thụ.

 

Thiên đạo lúc ấy sơ suất trúng kế, cùng Cửu Thịnh Thiên Tôn bùng nổ một trận đại chiến long trời lở đất. Trận chiến đó khiến cả hai đều chịu tổn thương, và lần “thiên đạo trợ giúp” lần này, chính là hệ quả do thiên đạo từng gieo xuống trên người Cửu Thịnh Thiên Tôn – một nhân quả.

 

Hai chữ “nhân quả” huyền diệu khó lường, Thời Cố cũng không hiểu quá sâu, nhưng thiên đạo nói với y rằng, nó có thể dùng để áp chế thực lực của Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Tất nhiên, cho dù đã bị áp chế, Cửu Thịnh Thiên Tôn ít nhất vẫn còn giữ được thực lực gần như đỉnh phong kỳ Đại Thừa, đối với Thời Cố mà nói, đây vẫn là một trận chiến kịch liệt, khó phân thắng bại.

 

Nhưng... hiện tại còn một vấn đề nữa.
__

 

Không nhìn ngang ngó dọc, Thời Cố cứ thế đi thẳng về phía trước, một thân áo trắng phiêu dật, giữa đám đông vô cùng nổi bật.

 

“Rõ ràng là một cái bẫy, Cửu Thịnh Thiên Tôn sẽ đến sao?”

 

Vừa đi gấp, Thời Cố vừa hỏi 006.

 

Ngôi từ đường tọa lạc tại Túy Dương này rất lớn, lớn đến mức hoàn toàn không giống một ngôi từ đường.

 

Thế nhưng tương ứng với nó, người trong từ đường lại ít đến đáng thương, thỉnh thoảng có vài người đi qua, phần lớn đều là tăng nhân vốn ở trong đường, ai nấy đều lộ vẻ u sầu, lặng lẽ quét dọn lá rụng trong đường.

 

Thời Cố nghe được những lời trò chuyện của họ, mới biết những ngày gần đây, bên ngoài đã có nhiều tiếng nói bất mãn với Cửu Thịnh Thiên Tôn, còn lớn hơn y tưởng rất nhiều.

 

Nghe được câu hỏi của Thời Cố, âm thanh điện tử của 006 khựng lại trong thoáng chốc, nhưng Thời Cố rất kiên nhẫn, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của nó.

 

Lý do Thiên Đạo không ra tay với Cửu Thịnh Thiên Tôn tại Cửu Quang điện, không chỉ vì Túy Dương là nơi phong ấn Thiên Đạo, điều quan trọng hơn, chính là Cửu Quang điện là một tiểu thế giới độc lập, xét cho cùng không thuộc về đại lục Tứ Hư, năng lực của Thiên Đạo tại nơi đó sẽ bị suy yếu rất nhiều.

 

Mà đạo lý này, Thời Cố có thể nghĩ ra, Cửu Thịnh Thiên Tôn dĩ nhiên càng có thể nghĩ đến. Hắn thật sự sẽ nghĩ không thông đến mức, biết rõ là bẫy mà vẫn dám đến Túy Dương sao?

 

Hay là hắn tự phụ vào thực lực của mình đến mức cho rằng Thiên Đạo và Thời Cố hoàn toàn không thể gây tổn hại cho hắn?

 

Rất nhanh, 006 lên tiếng, trong lời nói mang theo một sự chắc chắn mà Thời Cố không sao hiểu nổi.

 

【Hắn nhất định sẽ đến】

 

Nhất định?

 

Nghe được câu này, Thời Cố khẽ nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì.

 

Từ đường chia làm nội viện và ngoại viện, ngoại viện là nơi ai cũng có thể vào, mỗi lần cử hành đại điển tế trời cũng đều được tổ chức ở ngoại viện.

 

Nhưng nội viện, lại chưa từng có ai đặt chân vào.

 

Hiện giờ, Thời Cố đang đứng tại nơi được đồn là không ai có thể đặt chân đến ấy, nhìn về phong ấn quan trọng nhất để áp chế Thiên Đạo.

 

Sau lưng Thời Cố, là liệt tổ liệt tông của Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

...Người này chắc đầu óc có vấn đề, mới đặt phong ấn cùng mộ phần của thân nhân mình chung một chỗ.

 

Không sai, là mộ phần.

 

Từng gò đất nhỏ tụ lại với nhau, mỗi cái đều được trang trí khá tinh xảo, xếp chung lại nhìn cũng có chút khí thế, chỉ là cho dù khí thế đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật đây là những ngôi mộ.

 

Có lẽ nhận ra sự kinh ngạc của Thời Cố, 006 nhanh chóng giải thích cho y.

 

【Đây là âm binh Cửu Thịnh Thiên Tôn dùng để trấn áp Thiên Đạo】

 

“Dùng thân nhân của mình... làm âm binh?!”

 

Thời Cố trợn to mắt.

 

Y cứ tưởng những việc Cửu Thịnh Thiên Tôn từng làm đã đủ vô nhân tính, không ngờ người này lại một lần nữa phá vỡ giới hạn nhận thức của y.

 

【Bằng không ngươi cho rằng một Thiên Đạo đường đường chính chính, vì sao lại dễ dàng trúng chiêu của Cửu Thịnh Thiên Tôn như vậy?】

 

006 chậm rãi mở miệng, kể cho Thời Cố nghe những việc mà Cửu Thịnh Thiên Tôn đã làm.

 

Nơi này chôn cất toàn bộ huyết thân của Cửu Thịnh Thiên Tôn, đại lục Tứ Hư từ trước tới nay vẫn có một thuyết pháp, rằng người thân cận nhất càng dễ sinh ra liên kết với người thi pháp, bất kể là luyện xác hay luyện hồn.

 

Tuy nhiên, thuyết pháp rốt cuộc cũng chỉ là thuyết pháp, hiếm có ai bình thường thật sự đi thực hiện.

 

Nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn, hiển nhiên không phải người bình thường đó.

 

Cái gọi là nhân quả mà Thiên Đạo nhắc đến, cũng có liên quan đến chuyện này.

 

Đó là sát nghiệt mà Cửu Thịnh Thiên Tôn gây ra suốt mấy ngàn năm, càng là oán niệm chất chứa mấy ngàn năm của vong linh nơi đây.

 

Mà việc Thiên Đạo làm trong suốt thời gian này, chính là không ngừng khuếch đại oán niệm của những vong linh ấy, chỉ để chờ một ngày kia, phản phệ lại Cửu Thịnh Thiên Tôn gấp mười, gấp trăm lần.

 

Và hiện tại, chính là cái “ngày kia” đó.

 

Quá trình giải trừ phong ấn, sẽ đồng thời ảnh hưởng đến nghĩa địa bên cạnh.

 

Thời Cố không nói gì, nhưng giơ tay bố trí một kết giới phòng hộ.

 

Tuy y thiếu rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng cũng biết, đào mộ người khác tuyệt đối không phải là hành vi đúng đắn.

 

Thế nhưng kết giới vừa mới bố trí được một nửa, 006 lại ngăn cản y.

 

【Đối với họ mà nói, nơi này không phải là nghĩa địa, mà là một dạng phong ấn khác dùng để giam giữ hồn phách của họ, chỉ khi phá hủy, những người này mới có thể đầu thai chuyển thế như bình thường】

 

Câu nói ấy khiến Thời Cố rút tay lại.

 

Gió lớn nổi lên.

 

Cuồng phong khiến trường bào của Thời Cố phần phật trong gió, y sắc mặt nghiêm trọng, dựa theo phương pháp Củng Hưng Triều đã nói trước đó, từng chút một giải khai trận pháp trước mắt.

 

Đồng thời, trời đất đột ngột biến đổi, như thể có thứ gì đó bị giam cầm nhiều năm rốt cuộc cũng sắp thoát ra.

 

“Ngươi có cảm thấy linh khí trở nên đậm đặc hơn không?”

 

“Ngươi cũng phát hiện ra à?”

 

“Ta cũng cảm nhận được!”

 

Những cuộc đối thoại tương tự vang lên ở khắp nơi trong Cửu Thịnh Hư, mọi người đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi ấy, mây đen cuồn cuộn xoay tròn theo trật tự, như thể đang ăn mừng điều gì đó.

 

Phong ấn dần dần tan biến trong gió.

 

Đồng thời tan biến cùng nó, còn có vô số ngôi mộ phía sau Thời Cố.

 

Y vốn tưởng rằng, với sự kiêu ngạo của Cửu Thịnh Thiên Tôn, cho dù có đến cũng phải qua một thời gian.

 

Không ngờ, hắn lại xuất hiện ngay khi những ngôi mộ vừa tan biến không lâu, mang theo linh lực cuồn cuộn giáng lâm nơi này.

 

Thế nhưng phản ứng đầu tiên của hắn khi đến, lại không phải là ngăn cản Thời Cố, mà là nhìn chăm chú vào mảnh nghĩa địa mênh mông kia.

 

“Ngươi đã cảm thấy áy náy, vậy lúc trước sao còn xuống tay với bọn họ?”

 

Áy náy?

 

Một kẻ tàn độc đến mức không tha cho cả hồn phách của người thân, lại có thể biết áy náy?

 

Lời này của Thời Cố khiến 006 chấn động đến sững sờ, nhưng cũng thức thời không mở miệng.

 

Việc giải khai phong ấn, Thời Cố thật ra chỉ đóng vai trò dẫn dắt, chỉ cần mở đầu, Thiên Đạo – kẻ đã khôi phục được một phần thực lực – có thể tự mình hoàn tất quá trình giải phong.

 

Y xoay người lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông tóc bạc cũng vận bạch y như mình.

 

Gió vẫn không ngừng thổi, cuốn lấy vạt áo của cả hai.

 

Rõ ràng là thời khắc quyết chiến cuối cùng, nhưng bọn họ lại như bằng hữu lâu năm hội ngộ, ai nấy đều bình tĩnh, trầm mặc.

 

Hồi lâu, Cửu Thịnh Thiên Tôn cất tiếng: “Hôm nay là ngày giỗ của bọn họ.”

 

Thời Cố biết.

 

Thiên Đạo chọn ngày này để giải phong, cũng là vì oán khí trong ngày hôm nay là lớn nhất.

 

Tuy vậy y vẫn nói: “Xin chia buồn.”

 

“Chia buồn?”

 

Như thể vừa nghe được chuyện cười, Cửu Thịnh Thiên Tôn bất lực lắc đầu: “Ta xưa nay chưa từng bi thương.”

 

“Còn nữa, với bọn họ, ta cũng chưa từng cảm thấy áy náy.”

 

Nói xong câu đó, hắn lập tức biến mất tại chỗ, đột ngột xuất hiện sau lưng Thời Cố, cúi đầu nhìn y đầy thân mật, hơi thở lạnh lẽo khiến Thời Cố vô cùng khó chịu.

 

“Thật muốn móc đôi mắt của ngươi ra.”

 

Thì thầm lời nói khiến người rợn gáy, Cửu Thịnh Thiên Tôn nhàn nhạt tiếp lời: “Dù sao cũng là một ánh mắt không bình thường.”

 

Hai người đứng rất gần, nhưng Thời Cố không hề né tránh, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen thẳm sâu lắng.

 

Thấy y không lên tiếng, dường như Cửu Thịnh Thiên Tôn còn định nói thêm điều gì đó, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền thay đổi.

 

Chỉ thấy trước mặt hắn, theo sự tiêu tan hoàn toàn của nghĩa địa, một đạo đạo linh thể dần hiện ra, Thời Cố lờ mờ nhận ra, những linh thể ấy giống như từng bóng người.

 

Y không cảm nhận được điều gì bất thường xung quanh, nhưng lại nhạy bén phát hiện, khí tức của Cửu Thịnh Thiên Tôn đang từng chút yếu đi.

 

Chính là lúc này!

 

Y lập tức xuất chiêu, một kiếm hiểm hóc bất ngờ đâm thẳng ra!

 

“Quả nhiên ngươi là biến số.”

 

Sắc mặt âm trầm né tránh kiếm thế của Thời Cố, Cửu Thịnh Thiên Tôn lạnh lùng nhìn y.

 

Đáp lại hắn, Thời Cố tung một cái tát như sấm sét bổ thẳng lên mặt hắn.

Bình Luận (0)
Comment