ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Trời vẫn là một màu đỏ chói mắt như trước, không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tươi mới thành được sắc đỏ như vậy.
Úc Chiêm thở gấp gáp, kịp thời vào khoảnh khắc then chốt đón lấy Thời Cố đang rơi xuống, ôm chặt vào lòng.
Trời biết khi hắn trông thấy Thời Cố bị Cửu Thịnh Thiên Tôn đánh rơi bằng một chưởng, trong lòng đã dâng lên tuyệt vọng đến mức nào.
Nhưng may thay, ngay khoảnh khắc thấy Thời Cố vẫn còn sống, toàn bộ tuyệt vọng kia mới được buông xuống.
Ánh sáng đỏ rọi từ sau lưng hắn, chiếu sáng dáng vẻ chật vật và mệt mỏi suốt đường lao đến đây. Có lẽ vì đã yên lòng, nên khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Thời Cố, cơn giận bị đè nén sau cùng cũng không thể kìm nén nữa.
Thế nhưng Thời Cố lại không cho hắn cơ hội nổi giận, vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu tươi khiến Úc Chiêm hồn bay phách lạc.
Lúc này hai người vẫn còn lơ lửng giữa không trung, thấy vậy, Úc Chiêm đâu còn dám phát giận gì, lập tức ôm chặt lấy Thời Cố vào lòng. Vòng tay nóng rực và rộng lớn ấy mang theo một sức mạnh đủ để xoa dịu lòng người.
Bất ngờ bị vòng tay ấy ôm trọn, Thời Cố ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại mà đáp trả. Cảm giác an toàn và được thuộc về chưa từng có kia theo động tác của Úc Chiêm mà bao bọc lấy y thật chặt, dù giờ phút này, thực ra cả hai chẳng hề an toàn chút nào.
Đáp đất vững vàng, Thời Cố cảm giác được tay Úc Chiêm hơi run, cũng nghe thấy tiếng hít thở không ổn định của hắn. Y nghĩ, chắc là Úc Chiêm muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nói ba chữ với Thời Cố.
“Có đau không?”
Có lẽ vì cảm giác đau đã tê dại, nên ngoài khoảnh khắc nôn ra máu ban nãy, Thời Cố thật ra cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì nhiều.
Nhưng có lẽ do mới thoáng nhìn thấy vẻ giận dữ đáng sợ trên mặt Úc Chiêm khi nãy, khiến một người chậm hiểu như Thời Cố cũng hiếm hoi nảy sinh một chút bản năng cầu sinh. Hoặc cũng có thể là ba chữ ấy đã nện thẳng vào lòng y, khiến y hơi ngẩn ra, bản năng mà cẩn thận nắm lấy vạt áo Úc Chiêm.
“Đau…”
Câu trả lời này ít nhiều mang theo ý đồ cầu xin chút thương xót, điều đó đối với Thời Cố mà nói thật không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thì trong cuộc đời dài đằng đẵng đã qua của y, chưa từng có một vòng tay nào khiến y hoàn toàn buông lỏng và dựa vào như vậy.
Nhưng Thời Cố biết, vòng tay trước mắt này thì có thể.
Dù xưa nay y không phải người yếu đuối cần người khác thương hại, nhưng vào khoảnh khắc này, tại thời điểm không thích hợp nhất này, y lại tham luyến vòng tay ấy đến cực điểm.
Chỉ là y chỉ muốn hơi làm nũng một chút thôi, vậy mà máu tươi lại như đập nước vỡ bờ, vừa há miệng, liền không ngừng tuôn trào ra ngoài.
Thời Cố hơi sững sờ, ngây ngốc lấy tay che miệng, nhưng máu đỏ tươi vẫn trào qua kẽ tay y, chảy dọc xuống người Úc Chiêm.
“Ta…”
Khó hiểu mà hé môi, Thời Cố rõ ràng trông thấy ánh mắt Úc Chiêm từ giận dữ chưa tan chuyển sang hoảng hốt, sau khi xem xét vết thương của y thì giận dữ ấy lại cháy bùng lên như lửa: “Ngươi vừa làm cái gì hả?!”
Thời Cố: “…”
Không có gì, chỉ là muốn tự bạo một cái.
Cầu thương xót thì không thành, ngược lại còn để lộ chuyện mình làm, Úc Chiêm rõ ràng tức điên rồi. Hắn quát một tiếng gọi 006 trị thương, rồi đứng dậy định đi về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Thời Cố thấy vậy đâu dám để hắn đi, luống cuống vươn tay kéo lấy Úc Chiêm, gương mặt tái nhợt đầy lo lắng, trông vừa tiều tụy vừa yếu ớt.
Y bị thương quá nặng, chỉ một động tác đơn giản thôi cũng khiến y đau đến vã mồ hôi lạnh ở trán, máu tươi trong miệng cứ như không đáng giá, tuôn ra không dứt, nhìn vào cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống mà chết.
Nhưng Thời Cố dường như chẳng hề cảm thấy những điều ấy, chỉ một lòng muốn giữ Úc Chiêm lại.
Y sợ Úc Chiêm lần này đi rồi sẽ không trở lại nữa.
Mùi hương quen thuộc mang theo vị đắng nhẹ lại một lần nữa bao trùm lấy Thời Cố.
Y nghĩ mình sẽ không giữ được Úc Chiêm, dù sao bước chân hắn nhanh và vội như thế, nhưng sự thật là, vừa thấy Thời Cố như vậy, Úc Chiêm liền quay lại ngay, đỡ lấy thân thể loạng choạng của y.
“Hắn… không phải…”
“Ta biết.”
Giọng nói trầm ổn cắt ngang lời nói gấp gáp nhưng đứt quãng của Thời Cố. Úc Chiêm dịu dàng vén mớ tóc rối của y, nhẹ giọng nói: “Ta biết hắn không phải đang độ kiếp.”
Khi nói câu đó, hắn vẫn luôn nhìn Thời Cố, nhìn sự lo lắng trong mắt y, nhìn gương mặt tràn đầy quan tâm kia, không khỏi đưa tay, dùng ngón tay dài hơn Thời Cố một chút nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng y.
Trước đây, gương mặt của Thời Cố ngoài đờ đẫn thì chỉ là ngây ngốc, không hề có biểu cảm.
Nhưng hiện tại, lại có lo lắng, có nôn nóng, còn có cả bất lực và áy náy vì không thể giúp gì. Úc Chiêm chưa từng cảm nhận rõ ràng đến vậy rằng Thời Cố đã thay đổi rất nhiều.
Mà những thay đổi ấy, đều là vì hắn.
Máu không vì động tác lau của Úc Chiêm mà ngừng lại, ngược lại càng lau càng chảy, càng chảy càng nhiều.
Úc Chiêm thở dài một hơi.
Tiếng thở dài ấy mang theo bất đắc dĩ, cũng có phần sủng nịnh, hắn dứt khoát từ bỏ việc lau máu, nhẹ nhàng cúi người, đặt một nụ hôn lên môi Thời Cố.
Chỉ là ban đầu thì dịu dàng, nhưng hôn rồi lại chẳng thể dừng lại, càng hôn càng sâu, càng hôn càng mê đắm.
Lờ mờ, Thời Cố dường như nghe thấy hai tiếng hít khí, một tiếng ở gần là do 006 phát ra, còn một tiếng khác ở rất xa, Thời Cố không nhận ra được, mà cũng chẳng còn sức để nhận ra.
Tu sĩ tự bạo thực ra là nổ phá nội phủ trong cơ thể, nơi đó chứa nguyên linh, là nguồn gốc và căn cơ của linh lực. Tuy Thời Cố chưa thật sự dẫn nổ, nhưng cũng đã khiến nội phủ dao động, kéo theo vết thương nơi ngực bị Cửu Thịnh Thiên Tôn để lại, khiến trong cơ thể loạn thành một đống, đó cũng là lý do khiến máu của y không ngừng trào ra.
Những kiến thức lý thuyết này là môn học bắt buộc của mọi tu sĩ khi mới bước chân vào con đường tu luyện, phải học liền mười mấy năm, chẳng đơn giản hơn gì mười năm đèn sách của phàm nhân. Nhưng Thời Cố là kẻ xuyên đến giữa chừng, chẳng học được gì, đến nỗi còn không hiểu tại sao mình lại phun máu.
Úc Chiêm vừa hôn y, vừa nghĩ, đợi chuyện này qua đi, nhất định phải tìm một sư phụ đàng hoàng dạy dỗ Thời Cố thật tốt.
Chỉ là tuy vết thương nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng với một tu sĩ Đại Thừa kỳ thì cũng không tính là quá nghiêm trọng. Úc Chiêm liền điều nguyên linh của bản thân, truyền qua miệng cho Thời Cố.
Nguyên linh của Úc Chiêm khác với nguyên linh an tĩnh và nội liễm của Thời Cố, nó nóng rực và mang tính công kích, vừa tiến vào đã mạnh mẽ tràn qua nội phủ rách nát của Thời Cố, ồ ạt sửa chữa không cho cự tuyệt.
Theo lý mà nói, nội phủ của bất kỳ tu sĩ nào cũng tuyệt đối không thể để người khác xâm nhập, nhưng nguyên linh của Thời Cố lại nghênh đón nguyên linh ngoại lai này một cách khác thường. Hai luồng linh lực mạnh mẽ quấn quýt lấy nhau, chẳng mấy chốc đã cầm được máu cho Thời Cố.
“Yên tâm, ta đã tìm được cách đối phó với hắn rồi.”
Rất lâu sau mới buông môi Thời Cố ra, Úc Chiêm nhìn y, nhẹ xoa đầu y như an ủi.
Thời Cố nhìn hắn, ánh mắt mang theo mấy phần nghi hoặc.
Nhưng y vừa khiến Úc Chiêm tức giận, không dám mở miệng chất vấn, chỉ đành lo lắng nhìn hắn, đuôi mắt vương chút đỏ do bị hôn, ánh nước long lanh như thể sắp bật khóc đến nơi.
Thấy vậy, ánh mắt Úc Chiêm càng thêm thâm trầm, nhưng lại không thể nổi giận nổi một chút nào.
Hắn bất đắc dĩ mổ nhẹ một cái lên khóe môi Thời Cố, rồi khẽ gõ lên trán y:
“Ngốc nghếch.”
Câu này nghe rất quen, lúc Thời Cố và Úc Chiêm lần đầu ở riêng trong một căn phòng, Úc Chiêm cũng từng nói như vậy với y.
Chỉ là khi đó giọng điệu của Úc Chiêm vừa ghét bỏ lại vừa gượng gạo, nào giống bây giờ, tràn đầy cưng chiều đến mức khiến người ta đau cả mắt.
Có lẽ là cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, một tràng ho dữ dội đã cắt ngang ánh nhìn trao đổi giữa hai người.
Thời Cố quay đầu, liền thấy ở đằng xa, Phạm Hoằng Dận đang dùng một tay che mắt, gương mặt đầy vẻ “không thể nhìn”.
Nhưng thực tế, kẽ tay hắn mở rộng đến mức nhét được cả quả trứng gà.
Trước cảnh này, Úc Chiêm chỉ nhướng mày, chẳng biết xấu hổ là gì, thậm chí còn mang theo chút đắc ý.
Còn nhìn sang Thời Cố, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao có người lại phá hỏng bầu không khí như vậy.
Thế là Phạm Hoành Dận chỉ biết câm nín phát hiện, người thật sự thấy xấu hổ, dường như chỉ có mỗi mình hắn.
Phạm Hoành Dận còn dẫn theo một người, đứng ở khá xa nên Thời Cố không nhìn rõ diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử.
Chẳng hiểu sao, Thời Cố cảm thấy người đó có chút quen mắt.
Người có thể khiến Thời Cố thấy quen mặt trong số nữ tử thật sự rất ít, y nhìn chăm chú người kia, đột nhiên nảy ra một suy đoán khó tin.
Úc Chiêm trông thấy sự thay đổi biểu cảm của y, khẽ gật đầu, còn Phạm Hoành Dận đang đi về phía hai người cũng xác nhận suy đoán ấy của Thời Cố.
Chỉ thấy nữ tử kia dung mạo vô cùng xinh đẹp, đẹp đến kinh người, nhưng đôi mắt lại vô hồn không tiêu cự, chính là người mà lần trước Thời Cố từng thấy trong Cửu Quang điện – mẫu thân của Úc Chiêm, Lam Thư.
Thời Cố theo phản xạ liếc nhìn Úc Chiêm một cái.
Úc Chiêm lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhéo lên mặt Thời Cố một cái rồi nói: “Ta nói rồi mà, ta đã tìm được cách rồi.”
Nói xong, hắn ra hiệu cho Thời Cố nhìn ra xa.
Vô số ánh kiếm sinh ra từ các tu sĩ ngự kiếm phi hành vạch ngang chân trời, số lượng ngày càng nhiều, khí thế càng lúc càng lớn.
Thời Cố cảm nhận một lượt, phát hiện nơi này không chỉ có khí tức của tu sĩ Nhân tộc, mà còn có không ít Ma tộc và Yêu tộc.
Tương ứng với điều đó là ánh sáng đỏ trên trời đang dần phai nhạt.
Trùng hợp làm sao, đúng lúc Thời Cố ngẩng đầu, trên trời bay qua một con chim nhỏ, đó là loài chim ở hiện đại chưa từng thấy, chỉ tồn tại tại đại lục Tứ Hư.
Loài chim ấy tên là bích cô, rất phổ biến, trời sinh có một ít linh lực nhưng đầu óc lại cực kỳ đần độn, thế nào cũng không học nổi tu luyện. Tuy vậy, do tốc độ bay nhanh khủng khiếp nên rất khó săn bắt.
Thậm chí có người còn nói, nếu không phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ thì tuyệt đối không thể bắt được bích cô.
Người nói câu này chính là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại là trưởng lão của một đại môn phái, thế nhưng ngay sau khi buông lời đã bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh cho mất mặt. Vì vậy mà bị cả đại lục cười chê, còn bị sửa thành một bài đồng dao.
Thật ra điểm yếu của bích cô rất đơn giản, chính là đầu óc không linh hoạt, một lòng một dạ chỉ biết bay theo đường thẳng.
Ví dụ như bây giờ, con chim ấy cứ thế đâm thẳng vào pháp trận của Cửu Thịnh Thiên Tôn, rồi bị nghiền nát thành vụn, rơi lả tả từ trên trời xuống.
Chú ý đến ánh mắt của Thời Cố, Úc Chiêm thuận tay vuốt nhẹ lưng y, giọng điệu thản nhiên: “Loài chim này nhìn thì tưởng khó đối phó, nhưng chỉ cần nắm được điểm yếu, việc bắt chúng còn chẳng khó bằng bắt mấy con chó ngốc ven đường.”
Câu này thực sự mang đầy ẩn ý, chỉ thiếu điều chưa chỉ thẳng tên gọi Cửu Thịnh Thiên Tôn là một con chó ngốc. Thời Cố quay đầu lại, hỏi:
“Ngươi đã làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Úc Chiêm nhàn nhạt đáp, “Chỉ là đánh ngất từng tên tín đồ ngu xuẩn của hắn rồi mang đi, rời khỏi phạm vi pháp trận, Cửu Thịnh Thiên Tôn liền không thể dùng bọn họ để hiến tế nữa, pháp trận tự nhiên sẽ từ từ dừng lại.”
Nói xong, hắn lại xem xét vết thương trên người Thời Cố.
——006 vẫn chưa ngừng trị thương cho Thời Cố. Tuy hiện tại việc khôi phục hoàn toàn là điều không thể, nhưng nếu chỉ để xem cuộc chiến, tự bảo vệ bản thân thì hẳn là không vấn đề gì.
Úc Chiêm lau đi vết máu còn sót lại trên mặt Thời Cố.
“Muốn đi cùng ta không?”
Hắn nhẹ giọng hỏi, âm thầm quan sát biểu cảm trên mặt Thời Cố.
Nghe vậy, Thời Cố như thể không hiểu Úc Chiêm đang nói gì, ngẩn người một lúc lâu.
Đến khi y phản ứng lại được Úc Chiêm có ý gì, lại trở nên có chút dè dặt, khẽ giọng hỏi: “Ta có thể đi sao?”
Úc Chiêm từ trước đến nay chưa từng mong Thời Cố dính líu đến chuyện của Cửu Thịnh Thiên Tôn, điều này Thời Cố tuy chưa từng nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn hiểu rõ.
Dù là lúc trước thường xuyên bặt vô âm tín, hay về sau mãi không chịu xác lập quan hệ với Thời Cố, Úc Chiêm chưa từng tiết lộ với y rằng hắn đã làm gì, mục đích là gì.
Thậm chí vừa rồi khi xoay người rời đi, hắn cũng chỉ dặn 006 trị thương cho Thời Cố, hoàn toàn không có ý muốn để y đi cùng.
Thời Cố biết, Úc Chiêm đang bảo vệ y.
Nhưng y cũng hiểu rõ hơn, nguyên nhân khiến hắn phải làm như vậy, chung quy vẫn là vì bệnh tình của y.
Thời Cố không phải kẻ không có thực lực, ngược lại, thực lực của y còn mạnh hơn bất kỳ ai. Nếu vận dụng tốt, y lẽ ra phải là lá bài mạnh nhất, hữu dụng nhất trong tay Úc Chiêm.
Thế nhưng, bệnh của Thời Cố lại quá nghiêm trọng, không chịu nổi bất cứ k*ch th*ch nào. Nếu để y ra tay, chưa chắc đã giúp được gì, mà ngược lại, rất có thể vì phát bệnh bất chợt mà khiến cục diện mất kiểm soát.
Những điều đó, Thời Cố đều hiểu.
Nhưng chính vì hiểu, Thời Cố lại càng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng có năng lực, mà lại chẳng thể giúp gì cho Úc Chiêm, ngay cả người chậm chạp như Thời Cố, khi đêm khuya tĩnh lặng, cũng từng nhìn căn phòng vẫn luôn trống không của Úc Chiêm, ngồi ngây ra cả đêm.
“Xin lỗi.”
Bàn tay buông thõng bên người y bị người khác nắm lấy, Úc Chiêm nhìn Thời Cố, trong mắt mang theo xót xa.
Thời gian Thời Cố mất tích, Úc Chiêm đã nghĩ rất nhiều, cũng hối hận rất lâu.
Điều khiến hắn hối hận nhất, chính là lúc trước khi Thời Cố đề nghị trở thành người yêu, hắn đã không đồng ý.
Chỉ khi thật sự trải qua cảm giác bị giấu giếm, mới hiểu được cảm giác đó bất lực đến nhường nào.
Dù cho sự giấu giếm ấy là xuất phát từ ý định bảo vệ.
Lời xin lỗi đột ngột khiến Thời Cố có chút lúng túng.
May mà Úc Chiêm cũng không có ý gây áp lực cho y, nói xong liền kéo Thời Cố đi về phía xa, nơi an táng không biết bao nhiêu vị tiền bối của Úc Chiêm.
Có điều khi đi ngang qua chỗ Phạm Hoành Dận, Úc Chiêm đột nhiên dừng lại, dừng trước mặt Lam Thư.
Hai mươi năm đối với tu sĩ mà nói thực ra là thời gian rất ngắn, nhưng với Úc Chiêm, lại chiếm gần như nửa cuộc đời hắn.
Lâu đến mức hắn gần như không còn nhớ rõ dung mạo mẫu thân nữa.
Thế nhưng giờ phút này gặp lại, Úc Chiêm phát hiện, thì ra hắn chưa từng quên.
Chỉ đáng tiếc, Lam Thư không thể như trước kia, nở nụ cười dịu dàng với đứa con trai mà mình yêu thương.
Thời Cố hơi lo lắng siết chặt tay Úc Chiêm, Úc Chiêm cũng nắm lại tay y.
“Con đã tìm được người mà con muốn sống bên suốt đời rồi, nương.”
Giọng Úc Chiêm có chút khàn, lời vừa dứt, hắn lại nhìn về phía xa, nơi bóng lưng của Cửu Thịnh Thiên Tôn ẩn hiện.
“Còn những món nợ của bao năm qua, cũng nên tính toán rõ ràng từng chút một.”