ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Cửu Thịnh Thiên Tôn đang bày trận.
Hắn tựa hồ có chút sốt ruột, động tác kết ấn nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ, về phần trận pháp được bày ra, vẫn là loại trận pháp trước kia – dùng để phong ấn Thiên Đạo cùng những linh hồn này.
Chỉ là năm xưa hắn bày trận đã tốn không biết bao nhiêu năm tháng mới từng chút một cấu trúc nên, giờ muốn tái tạo, há lại là chuyện đơn giản.
Thực chất đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, theo thời gian trôi qua, những linh thể từng cái một bò ra từ trong mộ đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình người, thân ảnh mờ ảo trôi lơ lửng trên mặt đất, tạo thành một vòng tròn lớn, giống như u hồn, khiến người ta kinh sợ.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thần trí, nên còn có chút mơ hồ, nhưng cũng có một số ít linh trí khôi phục nhanh, ánh mắt bọn họ đã đổ dồn lên người Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Có lẽ ánh mắt đó quá mức phức tạp, như thể có thể xuyên thấu mọi thứ, vạch trần lớp vải che đậy bao lâu nay, phơi bày tất cả xấu xí. Cửu Thịnh Thiên Tôn vốn nên chuyên tâm bày trận bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ vung tay, xua tan tất cả ánh nhìn ấy, khiến đám linh thể một lần nữa trở nên mơ hồ.
Làm xong những việc đó, hắn bất chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía chân trời.
Nơi ấy, ánh sáng đỏ ban đầu đang từng chút một phai nhạt.
Bàn tay kết ấn từ từ buông xuống, rồi lại siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Trận pháp bày được một nửa mất đi linh lực chống đỡ, cũng bắt đầu dần trở nên ảm đạm, nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn không để ý đến.
Chuyện đã không còn tác dụng, làm nữa cũng vô nghĩa.
Hắn khép mắt, rồi lại mở ra, liền trở về dáng vẻ ung dung, bình thản thường ngày, tựa như hết thảy đều nằm trong tay hắn.
Còn có thật sự nắm được trong tay hay không, e là chỉ mình Cửu Thịnh Thiên Tôn mới biết.
"Hai mươi năm trước, ta nên giết ngươi."
Giọng nói của Cửu Thịnh Thiên Tôn rất nhẹ, nhưng hắn biết, người nên nghe nhất định sẽ nghe được.
"Thế sao ngươi không ra tay?"
Úc Chiêm dắt Thời Cố bước ra từ không gian hư vô, ánh mắt lại không nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, mà nhìn về phía sau hắn – nơi có những linh thể ấy.
Dù chưa từng gặp qua, nhưng chỉ cần liếc nhìn, Úc Chiêm đã biết, đó hẳn là thân nhân của hắn.
"Khốn kiếp!!!"
Một tiếng quát vang vọng, lại không xuất phát từ ba người đang đứng đó.
Thời Cố nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía xa có một đạo kiếm quang xẹt qua, một nam nhân trung niên mặt đầy phẫn nộ nhảy xuống, lao thẳng về phía đám linh thể.
Người này khi còn trẻ hẳn cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, tuy khuôn mặt đã có phần già nua nhưng vẫn không thể soi ra điểm nào không ổn. Lúc này gương mặt ấy đầy phẫn nộ cực độ, xen lẫn với đau đớn khôn cùng, dù cách xa vạn trượng cũng đủ khiến lòng người bị lây nhiễm.
Thời Cố nhớ người này, lần trước hắn lén đến gặp Úc Chiêm, người này từng vào phòng Úc Chiêm, nghe qua lời đối thoại giữa hai người, dường như là biểu cữu của Úc Chiêm.
Tên… hình như là Trương Xích Lâm.
Trương Xích Lâm bất ngờ quỳ sụp trước hai linh thể một nam một nữ, giọng nói run rẩy, vươn tay cố gắng chạm vào, nhưng lại xuyên thấu qua linh thể, không sao chạm đến thực thể.
"Cha… mẹ…"
Sự xuất hiện của Trương Xích Lâm tựa hồ nằm ngoài dự đoán của Cửu Thịnh Thiên Tôn, hắn xoay người nhìn qua, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
"Ngươi lại chưa chết!"
"Ta chưa chết, ngươi ngạc nhiên lắm sao, cậu?"
Không thể chạm tới thân thể cha mẹ, tay Trương Xích Lâm rũ xuống đất một cách vô lực, rồi khi nghe thấy câu nói kia của Cửu Thịnh Thiên Tôn, hắn liền siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn đỏ ngầu như máu: "Không thể diệt sạch cả nhà chúng ta, ngươi thấy tiếc lắm phải không!"
Tiếng gào thét vang vọng không ngừng, Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn người trước mắt vì phẫn nộ mà gân xanh nổi rõ, thật lâu sau, khóe môi lại cong lên.
Nụ cười của hắn vẫn cao ngạo như xưa, khinh thường hết thảy, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái đã sinh chán ghét.
"Tiểu Lâm, sao lớn rồi vẫn nóng nảy như vậy."
"Dì sao lại để mắt đến thứ súc sinh như ngươi!"
"Tiểu Lâm." Giọng nói bỗng trầm xuống, ánh mắt Cửu Thịnh Thiên Tôn sâu thẳm, lạnh lùng nói, "Cẩn thận lời nói!"
"Ha!"
Trương Xích Lâm cười khinh miệt, chậm rãi đứng lên, trên mặt tràn đầy chế giễu và chán ghét, cuối cùng hóa thành oán hận sâu sắc: "Lại là như vậy… lại là như vậy!"
"Người đều đã chết cả rồi! Ngươi còn bày ra bộ dạng thâm tình nghĩa trọng ấy cho ai xem!"
"Bà ấy là vì Đại Đạo mà chết!"
Tiếng tranh cãi lên cao rồi trầm xuống vang vọng mãi không dứt, Thời Cố cứ tưởng người đầu tiên không nhịn được sẽ là Trương Xích Lâm.
Nhưng không ngờ, cuối cùng lại là Cửu Thịnh Thiên Tôn không kiềm chế được, bất ngờ ra tay tấn công Trương Xích Lâm.
Thấy vậy, Úc Chiêm khẽ vỗ mu bàn tay Thời Cố.
"Chờ ta ở đây, đừng ra tay."
Giọng Úc Chiêm ôn hòa, mang theo ý an ủi.
Thời Cố bị thương không nhẹ, tuy có 006 bảo hộ nên không đến nỗi nguy hiểm, nhưng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thực lực, lúc này mà giao đấu với Cửu Thịnh Thiên Tôn rất có thể chẳng giúp ích được gì, lại còn khiến Úc Chiêm phân tâm bảo vệ hắn.
Thời Cố tất nhiên hiểu điều này, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm Úc Chiêm, như muốn khắc ghi từng nét diện mạo người này vào trong lòng.
"Tin ta."
Úc Chiêm nhẹ nhàng véo má Thời Cố.
"Nếu ngươi chết rồi…"
Thời Cố hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Bệnh của ta sẽ không khỏi được."
Úc Chiêm khựng lại trong chốc lát.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thời Cố, rất dịu dàng, mang theo sự thành kính.
Còn những lời khác, hắn không nói thêm, cũng không cần phải nói.
Trương Xích Lâm có thể sống đến từng ấy năm, tu vi tự nhiên không thấp.
Thời Cố đánh giá, chắc khoảng Hợp Thể hậu kỳ.
Chỉ là Úc Chiêm lại khiến Thời Cố có chút bất ngờ.
Hắn đón được Trương Xích Lâm bị Cửu Thịnh Thiên Tôn đánh bay một cách vững vàng, vung tay một cái, thanh Kiếm Hồn đỏ rực sát khí lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó, hắn giao đấu kịch liệt với Cửu Thịnh Thiên Tôn, trong chốc lát đã giao thủ mấy lần.
Thời Cố mở to mắt không chớp lấy một lần.
Từ trước đến nay, từng bước kế hoạch của Úc Chiêm đều nhằm vào việc ly gián, nếu có thể không ra mặt thì tuyệt đối không xuất hiện, có thể dùng lời thì tuyệt không động thủ. Điều này dẫn đến việc hắn rất ít khi ra tay, lần gần nhất Thời Cố thấy trực tiếp chính là trận đánh với hắn khi Bí cảnh Cửu Thiên mở ra.
Mà bây giờ, hắn vô cùng rõ ràng nhận ra, lần đó Úc Chiêm giao đấu với hắn, tuyệt đối là đã nương tay.
Ánh sáng đỏ đã hoàn toàn tan biến, lộ ra bầu trời xanh biếc phía dưới, Úc Chiêm một thân hắc y, mái tóc dài được buộc cao bay phấp phới trong không trung, tạo thành đối lập rõ rệt với bộ bạch y thuần khiết của Cửu Thịnh Thiên Tôn. Vài lần giao thủ, linh lực cuồn cuộn, Thời Cố phát hiện, linh lực Úc Chiêm phóng ra đã gần như tiếp cận Đại Thừa kỳ.
Nhưng chiêu thức của hắn lại cực kỳ kỳ dị, khó lường, sau mỗi đòn đều nhanh chóng thoát ly, ngay khoảnh khắc tiếp theo lại đột ngột xuất hiện từ một góc độ không ai đoán được, trực giác mách bảo Thời Cố, nếu hiện tại phải đấu với Úc Chiêm, hắn e rằng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Thời Cố đã cảm thấy kinh ngạc, Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn luôn nghĩ Úc Chiêm chỉ là Trúc Cơ thì càng không cần nói.
Thời Cố nhìn nét kinh ngạc trên mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn, khẽ lắc đầu.
Kẻ này quá tự phụ rồi.
Tự phụ đến mức nghĩ mình che trời một tay, tự phụ mình là thiên hạ đệ nhất, hắn đại khái cho rằng ngoài hắn ra thiên hạ đều là hạng hạ đẳng, lại không hề nghĩ rằng, không phải mọi chuyện đều sẽ hoàn toàn tuân theo ý muốn và quỹ đạo của hắn.
Thời Cố đôi lúc thật sự không hiểu, một người cố chấp, tự phụ và ngông cuồng như thế, rốt cuộc làm sao có thể leo lên được địa vị ngày hôm nay.
Cuối cùng Thời Cố rút ra kết luận – bởi vì kẻ này tâm độc thủ tàn, đồng thời thiên phú tuyệt đỉnh.
Chỉ là Thời Cố thấy kỳ lạ, Cửu Thịnh Thiên Tôn dường như lại quay trở về trạng thái giống lúc trước khi hắn phá trận, tu vi bị áp chế, chỉ có thể phát huy thực lực ở Đại Thừa kỳ.
“Bởi vì hắn không dám.”
Phạm Hoành Dận không biết đã đứng cạnh từ lúc nào, nhìn ba người đang giao chiến nơi chân trời, trong mắt mang chút cảm khái.
“Ta không ngờ, Úc Chiêm thật sự có một ngày có thể báo thù.”
Ngay cả Phạm Hoành Dận, người xưa nay không đánh giá cao Úc Chiêm, cũng nói như vậy, lần này Thời Cố thật sự tò mò.
“Tại sao?”
Phạm Hoành Dận khẽ cười, nhưng tay lại chỉ về phía trận pháp khi nãy khiến ánh sáng đỏ giáng xuống từ trời, giờ đã tan biến.
“Bởi vì... trận pháp đó che giấu không phải Thiên đạo, mà là tâm ma của chính Cửu Thịnh Thiên Tôn.”
Bên kia, ba người giao chiến với Cửu Thịnh Thiên Tôn đang đánh nhau đến mức khó phân thắng bại.
“Thì ra... ngươi mới là kẻ luôn ngấm ngầm giở trò sau lưng.”
Đồng thời đánh lui Úc Chiêm và Trương Xích Lâm vừa lao đến lần nữa, Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn Úc Chiêm, trong mắt đầy suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ chuyển quá nhanh, không ai hiểu rõ được ý nghĩa trong đó, chỉ nghe hắn nói thêm một câu, “Quả là ta đã xem nhẹ ngươi.”
Không thèm để ý đến lời của Cửu Thịnh Thiên Tôn, Úc Chiêm nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong mắt thoáng hiện một tia giễu cợt nhàn nhạt.
“Khi ta còn nhỏ, mẫu thân từng nhắc đến ngươi với ta.”
Động tác tấn công của Cửu Thịnh Thiên Tôn khựng lại, bị Trương Xích Lâm bắt được thời cơ, vung kiếm chém mạnh một nhát.
“Mẫu thân nói, phụ thân nàng, bằng sức một mình, viết nên pháp tắc, kết thúc cuộc chiến kéo dài hàng vạn năm giữa Cửu Thịnh Hư và ba Hư còn lại, giành lấy hơn ngàn năm hòa bình.”
Lời này là thật, tuy pháp tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn có lẫn nhiều phần hấp thu linh lực người khác, mục đích cũng chẳng đơn thuần, nhưng chúng đúng là đã giúp kết thúc chiến tranh, bảo vệ hòa bình.
“Mẫu thân và phụ thân nàng ít khi tiếp xúc, quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp được mấy lần, nhưng bà chưa từng trách ông. Bà luôn nói, bà cảm thấy phụ thân dường như thông qua bà, đang nhìn thấy một người khác.”
Giọng Úc Chiêm rất bình thản, không xen lẫn cảm xúc dư thừa nào, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
Sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng rất bình tĩnh, như đang lắng nghe một chuyện chẳng liên quan đến bản thân.
Thế nhưng cả hai người lại đồng thời dừng hết mọi động tác, không khí tĩnh lặng đến chết chóc, chỉ còn giọng nói của Úc Chiêm vang lên đều đều.
“Bà nói, bà cảm thấy phụ thân mình là một người rất vĩ đại.”
Lúc Úc Chiêm nói câu đó cuối cùng cũng có chút cảm xúc, mang theo vài phần bi thương xen lẫn hoài niệm.
Y nhớ đến người mẹ mãi mãi thuần khiết dịu dàng, chẳng hề hiểu sự đời của mình, e rằng đến lúc chết cũng không hiểu vì sao lại có kết cục như vậy.
“Đáng tiếc thay, ai mà ngờ được, chính người cha ‘vĩ đại’ đó, lại tự tay g**t ch*t bà.”
“Ngươi nói thê tử mình chết vì Đại đạo, ta tạm thời không tranh luận với ngươi, vậy còn mẫu thân ta thì sao? Bà chết vì cái gì?!”
Giọng chất vấn lớn đến kinh hoàng, cánh tay Úc Chiêm xoay một cái, lại chỉ về phía những linh thể kia.
“Còn bọn họ! Bọn họ chết vì cái gì?! Thứ gọi là Đại đạo mà ngươi nói, chính là vì thỏa mãn tư dục, giết cha, giết vợ, thậm chí muốn giết cả người nhà của vợ?!”
“... Không phải ta giết bà ấy.”
Một lúc lâu sau, Cửu Thịnh Thiên Tôn mới trầm mặt, lạnh giọng mở miệng.
Thời Cố nhớ, không lâu trước đó y cũng từng hỏi Cửu Thịnh Thiên Tôn như vậy, lúc đó hắn nói —
“Là bà ấy tự tìm cái chết.”
Tựa như trùng lặp với câu nói trong ký ức, Cửu Thịnh Thiên Tôn vừa mở miệng, kiếm của Úc Chiêm đã lập tức vung đến.
Thời Cố chưa bao giờ thấy Úc Chiêm như vậy — phẫn nộ, oán hận, những đường ma văn vặn vẹo gần như che kín nửa gương mặt y, tốc độ càng là cực hạn, đáng tiếc vẫn bị Cửu Thịnh Thiên Tôn né được.
“Ngươi đã cảm thấy bà ấy tự tìm cái chết, vậy tại sao còn giữ lại thi thể của bà, suốt hai mươi năm cũng không cho bà nhập thổ an táng?! Ngươi đã cảm thấy giết vợ là vì Đại đạo, tại sao còn giữ tranh vẽ của bà, hơn ngàn năm qua vẫn cẩn thận bảo quản?!”
Kiếm khí tràn ra khiến xung quanh tan tác tơi bời, thậm chí còn vô tình làm bị thương phía Phạm Hoành Dận, nhưng bị Thời Cố tiện tay bắt lấy, dễ dàng hóa giải.
Phạm Hoành Dận không khỏi liếc nhìn Thời Cố một cái.
Thực ra hắn đến đây không phải để xem chiến, mà là để canh chừng Thời Cố, ngăn cản y phát bệnh.
Đây là lời cảnh báo của Cảnh An, Cảnh An nói rằng những bệnh nhân như Thời Cố cần rất rất nhiều thời gian để phục hồi hoàn toàn, trong những lúc khác thì không được chủ quan.
Nhưng giờ nhìn thì trạng thái của Thời Cố ổn định một cách bất ngờ, hoàn toàn không cần quá lo lắng.
Phải nói rằng tốc độ hồi phục này nhanh đến mức khó tin.
Có phải vì Úc Chiêm không...
Phạm Hoành Dận nhìn hai người với vẻ hơi ghen tỵ.
Mỗi câu hỏi của Úc Chiêm, kiếm khí trong tay lại mạnh thêm một phần, mạnh đến mức cuối cùng ngay cả Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng phải né tránh.
Nhưng câu hỏi chất vấn của Úc Chiêm vẫn chưa dừng lại.
Chỉ là lần này, giọng hắn đã hạ thấp hơn nhiều.
“Còn nữa, nếu ngươi nghĩ không có lỗi với mẫu thân ta, tại sao ngày đó không giết ta?”
“Có phải vì... di ngôn của bà lúc ấy là bảo ngươi đừng giết ta?”
“Câm miệng!”
Một tiếng quát vang kèm theo linh lực cực mạnh đột nhiên ập đến Úc Chiêm.
Nhưng Úc Chiêm hoàn toàn không có ý định im miệng, vừa né tránh vừa nói hết câu trước đó: “Tâm đạo vô tình của ngươi, thật sự còn vững chãi sao?”
“Rầm—!”
Một tiếng sấm rền vang lên không báo trước.
Tiếng sấm này... không bình thường.
Ngay khi tiếng sấm vang lên, Thời Cố ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía đó.
Y trực giác đây không phải sấm thường, nhưng cũng không nhận ra được bí ẩn bên trong.
Nhưng chỉ có một tiếng, đám mây sấm vừa tụ lại liền tan biến, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
“Cái miệng này của ngươi, tốt nhất nên cắt bỏ đi.”
Sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn từ lúc Úc Chiêm mở miệng đã bắt đầu xám đi, khi câu cuối rơi xuống thì đen sì như than, gần như méo mó.
Nhưng sau khi méo mó, hắn lại cố kìm nén, tiếp tục cứng miệng như vịt chết.
Đáng tiếc, gân xanh ở thái dương hắn nhảy lên đã bộc lộ rõ cảm xúc thật.
“Nếu ngươi không thừa nhận.” Hắn vung tay chỉ xuống đất, Úc Chiêm cười nhạt, nói, “Ngươi dám đi gặp bà ấy không?”
Cửu Thịnh Thiên Tôn sững người.
Ở khoảng cách xa, Thời Cố không nhìn rõ tình trạng hiện tại của hắn.
Nhưng Thời Cố cứ cảm thấy người này dường như đang run rẩy.
Những linh thể dưới chân đã hoàn toàn thành hình, có thể chuyển động, có biểu cảm, chỉ khác là không nói được, rõ ràng chẳng khác người bình thường.
Bây giờ một số im lặng nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, một số khác nhìn về vòng tròn mà họ đang bao quanh.
Ở đó, không biết từ lúc nào đã tụ thành một linh thể mới.
Phạm Hoành Dận bỗng bước tới một bước.
Thời Cố nhìn anh ta đầy thắc mắc, nhưng nghe anh nói: “Ta biết người này!”
“Trong túi đựng đồ ngươi trước đây đưa cho Úc Chiêm, có bức tranh chân dung người này!”
“Túi đựng đồ?” Thời Cố hơi ngẩn người, “Nhưng đó không phải là mẹ của Úc Chiêm…”
Không, không đúng.
Hồi đó túi đựng đồ đó là treo trên người Lam Thư.
Nhưng chưa từng ai nói, túi đựng đồ treo trên người Lam Thư chắc chắn là của Lam Thư!
Cũng có thể là túi đựng đồ của Cửu Thịnh Thiên Tôn!
Nhân lúc Cửu Thịnh Thiên Tôn mất cảnh giác, Úc Chiêm một kiếm bổ thẳng về phía hắn.
Lẽ ra đây là một đòn có thể chặn được, nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn do thần trí chấn động, thậm chí quên luôn cả né tránh, bị kiếm của Úc Chiêm chém trúng chính giữa.
Máu tươi nhuộm đỏ áo trắng tinh của hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn Úc Chiêm, toàn thân bốc lên làn khí đen nhẹ.
Úc Chiêm biết, đó là dấu hiệu sắp nhập ma.
Hắn nhìn chằm chằm Cửu Thịnh Thiên Tôn, ánh mắt thoáng qua một chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn chọn mở lời.
“Ngươi biết tu vi của ta đến từ đâu không?”
Đường nét kỳ quái trên cánh tay phải của Úc Chiêm theo lời nói phát sáng ánh đen đỏ, gió cuốn thét gào, thổi bay tay áo rộng của Cửu Thịnh Thiên Tôn, dưới tay áo là những đường nét kỳ quái y hệt như của Úc Chiêm.
“Ngươi không giải phong sao?”
Giọng trầm trầm, Úc Chiêm nói thản nhiên, “Nếu còn giữ sức mạnh này, ngươi không phải đối thủ của chúng ta.”
Nói xong, hắn lại nhắm mắt nheo lại, ánh mắt đầy ẩn ý: “Hay là ngươi không dám?”
Một mảnh tĩnh lặng.
Đột nhiên, Cửu Thịnh Thiên Tôn bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ngày càng lớn, càng lúc càng dữ dội, đến cuối cùng, gần như đã phát điên.
“Thì ra... thì ra là như vậy.”
Không biết vì sao, trong nụ cười ấy lại mang theo vài phần thê lương.
Úc Chiêm nghiêng mắt liếc nhìn, không đối diện với ánh mắt của Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Y xưa nay chưa từng có thiện cảm với người ông ngoại này, nhưng nhìn bộ dạng của ông ta lúc này, lại bất giác cảm thấy bực bội.
“Phụ thân ta từng nói với ta, cấm chế này là học được từ một cuốn cổ thư.”
“Ông còn nói, cuốn cổ thư đó là mẫu thân ta đưa cho ông.”
“Nhưng bây giờ xem ra...”
Úc Chiêm hít sâu một hơi, lại nhìn về phía xa xa, nơi trung tâm, chính là linh thể kia.
Linh thể đã hoàn toàn thành hình, dường như cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía hai người đang đối đầu.
Đó là một người phụ nữ.
Nàng có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt câu hồn đầy mị hoặc, dù không nói không cười vẫn mang theo ba phần ý cười, nhưng lại toát ra một vẻ bình tĩnh từng trải, cứ như vậy lặng lẽ nhìn hai người, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Mà gương mặt này, lại có bảy phần tương tự với Lan Thư.
“Cuốn cổ thư đó hẳn là của bà ngoại nhỉ.”
“Phong Hành.”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, đột ngột vang lên bên tai mọi người.
Nghe vậy, trong mắt Phạm Hoằng Dận thoáng qua một tia kinh ngạc.
Linh thể do hồn phách của người đã khuất sinh ra, trong tình huống bình thường, tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện.
Huống chi... người này còn đã chết hơn ngàn năm.
Thực lực của người phụ nữ này... rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Nhìn cảnh tượng trước mắt đầy khó tin, toàn bộ tinh thần của Phạm Hoằng Dận đều bị hấp dẫn bởi người phụ nữ lúc này, vì thế cũng không để ý đến bàn tay vừa thu về lặng lẽ của Úc Chiêm – tay đang bấm quyết.
Sau sự kinh ngạc, hắn ngẩn người thêm một lúc, mới chợt nhớ ra tên thật của Cửu Thịnh Thiên Tôn, thực ra là gọi là Lan Phong Hành.
Chỉ là nhiều năm trôi qua, đã không còn ai dám xưng hô như vậy nữa, lâu ngày liền bị mọi người lãng quên.
Điều càng khiến người ta khó tin hơn là, giọng nói kia vừa vang lên, Cửu Thịnh Thiên Tôn – người xưa nay sắc mặt luôn lãnh đạm – lại đột nhiên đỏ hoe mắt.
Tất nhiên, cũng chỉ là trong khoảnh khắc ấy, giây lát sau liền lập tức tan biến, giống như chính bản thân hắn, luôn phủ nhận mọi dao động cảm xúc của mình.
Thấy vậy, người phụ nữ kia khẽ cười.
“Bao nhiêu năm không gặp, ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy.”
Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, ánh mắt dịu dàng, mang theo ý cười, “Xuống đây đi.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn, mà ánh mắt của hắn, lại chỉ nhìn vào người phụ nữ đang đưa tay ra bên dưới.
Úc Chiêm thấy rất rõ sự giằng xé trong mắt Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chầm chậm hạ xuống, đứng giữa đám linh thể.
Những linh thể khác đều mang địch ý rất nặng đối với hắn, ánh mắt nhìn hắn đầy sự bất thiện, nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn như không thấy, cất bước đi về phía người phụ nữ dịu dàng duyên dáng kia.
Cửu Thịnh Thiên Tôn giơ tay lên.
Có lẽ hắn định chạm vào gương mặt của người phụ nữ, ánh mắt run rẩy, nhưng ngay khi sắp chạm tới khuôn mặt nàng, lại bất ngờ thu tay về.
Chỉ là mới rút về được một nửa, bởi vì người phụ nữ kia đã nắm lấy tay hắn, vững vàng kéo trở lại.
Úc Chiêm lặng lẽ nhìn, bất chợt nhớ lại những lời Trương Xích Lâm từng nói không lâu trước đó.
Hắn nói, Cửu Thịnh Thiên Tôn làm đủ chuyện ác, giết hết thảy thân hữu bên cạnh, người duy nhất không giết, chính là thê tử đã đồng hành cùng hắn suốt bao năm.
Tiếc rằng, lúc làm đủ chuyện ác ấy, quá trình tu luyện chưa từng gặp trở ngại, đến khi hiếm hoi lương tâm trỗi dậy, lại vướng phải bình cảnh.
Úc Chiêm nghĩ, có lẽ với thê tử, Cửu Thịnh Thiên Tôn thật sự đã yêu chân thành.
Nhưng như thế thì sao? Cuối cùng, chẳng phải vẫn vì tu vi cả đời mà tự tay g**t ch*t nàng?
Thậm chí giết nàng còn chưa đủ, ngay cả tông môn của nàng cũng bị hắn diệt sạch không chừa một ai.
“Liên nhi.”
Cửu Thịnh Thiên Tôn nhìn Trương Liên, khẽ thì thầm.
Trương Liên mỉm cười, đầu ngón tay lướt từ chân mày hắn xuống tận đuôi tóc.
Trong mắt nàng chứa đầy lưu luyến, đó là một loại yêu thương không người diễn nào có thể bắt chước nổi.
Nhưng không biết vì sao, Thời Cố ở bên cạnh nhìn nàng lại cứ cảm thấy trong ánh mắt ấy còn ẩn giấu điều gì khác.
Đến lúc này, hắn đã đại khái hiểu được toàn bộ nguyên do của sự việc.
Chẳng qua là năm xưa Cửu Thịnh Thiên Tôn vì tu luyện, g**t ch*t chính thê của mình, nhưng sau khi giết xong, đạo tâm bị tổn hại.
Ban đầu đạo tâm tổn hại, có lẽ ngay cả bản thân Cửu Thịnh Thiên Tôn cũng chưa nhận ra vấn đề, đến khi nhận ra thì e rằng đã gần tới lúc phi thăng.
Kỳ Độ Kiếp sở dĩ gọi là độ kiếp, là vì muốn đột phá cảnh giới này, nhất định phải chịu đựng vô vàn lôi hình giày vò, mà trong lôi kiếp, điều kiêng kỵ nhất chính là đạo tâm có tổn, tâm sinh ma chướng.
Đạo tâm của Cửu Thịnh Thiên Tôn tổn hại nghiêm trọng, căn bản không thể vượt qua lôi kiếp, nhưng một khi lôi kiếp khởi động thì rất khó dừng lại, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cưỡng ép phong ấn tu vi, để trốn tránh lôi kiếp.
Về sau, phong ấn Thiên Đạo, chiếm đoạt linh lực đại lục, lừa gạt lực lượng tín ngưỡng, đều là thủ đoạn hắn dùng để áp chế tu vi, né tránh lôi kiếp.
Nhưng, giấy có thể gói được lửa sao?
Trương Liên nhìn Cửu Thịnh Thiên Tôn, đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống ngực hắn, rồi lại xuống cánh tay.
“Phu quân.”
Trong giọng nói nàng mang theo một tiếng thở dài nhè nhẹ, “Vì sao... ngươi lại diệt môn của ta!”
Đột ngột siết chặt tay Cửu Thịnh Thiên Tôn, ánh mắt nàng đang cười bỗng chốc tràn ngập thù hận!
Mà trong thù hận ấy, còn có một nỗi đau khôn cùng.
“Giết ta là đủ rồi, vì sao còn muốn diệt cả môn phái của ta... vì sao...”
Sắc mặt Cửu Thịnh Thiên Tôn biến đổi, lập tức lùi về sau, nhưng hai chân lại như cắm rễ, thế nào cũng không nhấc nổi.
Cùng lúc đó, trên cánh tay bị nàng nắm lấy, hoa văn kỳ dị bắt đầu nhanh chóng co rút, tiêu tán.
Tiếng sấm u uẩn vang rền, ánh sáng trời đột ngột biến đổi.
Loại lôi điện này khác hẳn với mọi tia sét từng thấy trước đó, khí tức trong đó cường đại đến mức đáng sợ, Thời Cố không hề nghi ngờ, nếu bị loại lôi này đánh trúng dù chỉ một lần, bất kỳ ai cũng không thể tránh khỏi kết cục thần hồn câu diệt.
Lôi kiếp, sắp giáng xuống rồi!