Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 21

Sau khi rời trấn Dương Thành nàng cùng Tiểu Bạch thẳng tiến Kinh Thành mà đi. Suốt đường ngoài nghỉ trưa một chút, tối đến đốt nhúm lửa sưởi ấm thì tờ mờ liền lên đường không chút chậm trễ. Phía trước còn một đoạn nữa là đến Kinh Thành, chỉ cần vượt qua khu rừng nữa thôi.

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt đến muốn thiêu đốt con người, Lục Bỉ cùng Tiểu Bạch dừng chân tại một cái cây lớn nghỉ ngơi.

"Tiểu Bạch, ngươi ở đây. Ta đi lấy nước rồi liền quay lại."

Nói rồi nàng cầm theo ống trúc rỗng men theo âm thanh nước chảy mà đi. Bên bờ suối nhiệt độ mát mẻ hơn rất nhiều, nước lành lạnh dễ chịu, còn trong vắt có thể nhìn xuyên qua để thấy những viên sỏi đẹp đẽ to nhỏ khác nhau.

Lục Bỉ đang lấy nước thì nghe thấy một âm thanh 'sột xoạt' phía xa hướng bên phải nàng. Theo phản xạ, nàng quay đầu lại nhìn, mắt nàng có thị lực rất tốt, có thể nhìn xa hơn người thường rất nhiều. Chú ý kỹ Lục Bỉ liền thấy có một thân ảnh nam nhân như đang làm chuyện mờ ám, rón rén từ bụi cây phía xa đi ra. Hắn lấy thứ gì đó bên bờ suối, hình như là một bộ y phục... Có người đang tắm ở suối này sao!?

Nàng quan sát qua bên suối, một nữ tử đang quay lưng về phía nàng, nhưng là có thể thấy rõ được vờ vai trắng mịn tinh xảo kia. Đứa ngốc cũng có thể biết được việc gì đang xảy ra, tên nam nhân kia muốn lấy đi y phục của nữ tử để nàng không... không có đồ mặc mà... ây da!

Lục Bỉ nàng là người không thích lo chuyện bao đồng, không quan tâm hậu quả hay người khác sẽ bị cái gì, không liên quan nàng, tai không nghe, mắt không thấy, giả câm giả mù. Nhưng Lục Bỉ lại là loại người cực kỳ, phải nói là rất cực kỳ ghét những trò bẩn thỉu. Chuyện hệ trọng trước mắt là hảo sự trong trắng của thiếu nữ sắp bị hủy hoại bởi một tên cặn bả a. Nữ tử hình như bên vai còn đang bị thương rất nặng. Lục Bỉ không nghĩ nhiều bất đắc dĩ, liền ôm ống trúc đã đầy nước cất đi. Nàng nhanh đi theo tên nam nhân đó, thình lình từ sau lưng hắn một quyền đánh bất tỉnh. Nàng lấy đi y phục của nữ tử trong tay hắn, nhẹ nhàng đi tới bên bờ đặt y phục về chỗ cũ. Cái này có phải quá ngu ngốc không a? Tại sao nàng có cảm giác mình đang làm chuyện không đúng đắng nhỉ?

Nàng khom người, vừa đặt y phục xuống liền cảm thấy không đúng, mà chuyện gì không đúng? Giác quan thứ 6 nói cho nàng biết phải nhìn lên. Ngước lên, nàng bất động trong vòng ba giây. Nữ tử kia đang nhìn động tác của nàng với ánh mắt kinh ngạc, nàng không quan tâm. Dung mạo của người trước mặt này thật sự làm nàng tâm phục khẩu phục, mài liễu thanh tú có chút nhíu lại, ánh mắt dài hẹp, như chứa nước, màu mắt lại là lục sắc? Sắc bén và sắc xảo như nhìn thấu mọi thứ. Chu sa thắm, phong hoa trác tuyệt, mi mục như vẽ. Chiếc môi kia đỏ mộng no đủ, nhìn chỉ muốn cắn một ngụm. Ngũ quan khuôn mặt tuyệt mỹ, mị hoặc đến ngươi lý trí là Lục Bỉ đây cũng bị hớp hồn. Làn da ngọc ngà, trắng nõn như của hài tử. Da thịt đầy đặn hoàn hảo, không dư không thiếu, có thể nói là làm cho nữ tử trong thiên hạ ghen tị, nam nhân mơ ước. Thần sắc tinh tế, khuynh quốc khuynh thành, nhìn chỉ muốn kiếm một sợi dây nào đó trói nàng mang về, quẳng lên giường mà chà đạp.

Nhưng Lục Bỉ nàng sao có thể, người trước mắt này là phải để yêu thương, để sủng nịnh, dâng hiến cả thiên hạ cho nàng. Ba giây để tả vẻ đẹp không nên lời dành cho 'Đại mỹ nữ' trước mặt nàng đây, phải bị gián đoạn bởi một cây châm độc xé gió bắn về phía Lục Bỉ. Nàng nhanh thân tránh thoát, nữ tử này biết võ công, võ công cũng không hề tầm thường, so với Lục Bỉ còn không thể đoán trước được, cũng là bật cao thủ nhất nhì, có thể cho biết được nữ tử này là lợi hại cỡ nào. Đại mỹ nữ có phần tức giận hướng Lục Bỉ, dùng âm thanh không chút thiện ý mắng nàng:

"Ngươi... Dâm tặc!"

"..."

Dâm... Dâm tặc? Ta mà là dâm tặc?

Lục Bỉ bất động chốc lát, giọng nói người này thuần thúy, thanh thanh thật dễ chịu, thật quen thuộc... Người này là ai?

"Ách... Xin cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ... chỉ..."

Lục Bỉ bất đắc dĩ, phải giải thích thế nào? Chuyện xảy ra rành rành như vậy, tai nghe mắt thấy. Lục Bỉ tính lên tiếng giải thích thì nghe tiếng la của nữ tử:

"Ah!"

Nàng vì đang bị thương nặng ở vai cần rửa vết thương, không nghĩ nhiều liền xuống suối xử lý vết thương một chút, không ngờ lại gặp kẻ không biết xấu hổ, to gan dám lấy trộm y phục của nàng. Vì dùng công lực còn xót lại kia bắn ra châm độc, đã vô tình đụng tới vết thương làm nó càng thêm nghiêm trọng. Mặc kệ, cho dù chết nàng cũng phải giữ lấy sự tinh khiết của bản thân.

Lục Bỉ im lặng nhìn vết thương bên vai phải nữ tử đang rỉ máu, nữ tử vì đau mà mài liễu nhíu lại. Tâm Lục Bỉ bỗng cảm thấy một trận nhứt nhói kéo tới, nếu người này còn sử dụng nội lực nữa thì sẽ rất nguy hiểm, không thể đảm bảo được tính mạng. Nàng thấy nữ tử có xu hướng muốn liều mạng liền bắt chớp hành động.

"Xin cô nương đừng manh động, nếu không vết thương sẽ trở nên rất nghiêm trọng! Ta không biết cô nương đã hiểu lầm gì, nhưng ta thật không có ý xấu! Đây là thuốc chữa trị vết thương rất tốt xin nhận lấy! Tại hạ xin cáo từ!"

Nói rồi, nàng đặt lọ thuốc bên y phục nữ tử. Rất nhanh, nàng đứng thẳng dậy mà vọt vào khu rừng phía sau, trong một khắc liền không thấy bóng dáng. Nữ tử ngơ ngác một lát liền hồi chiêu lại, lúc Lục Bỉ chuẩn bị đi thì nàng thật mới nhìn kĩ lại dung mạo kia. Tuy là nam tử nhưng làn da trắng trẻo hiếm có, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc, ánh mắt tím nhạt huyền ảo như che dấu thứ gì. Mài liễu đậm cùng màu tóc hơi nâu. Môi người này rất giống nữ tử, chút đỏ, cười lên có thể rất đẹp. Thần thái lạnh lùng, ăn nói không tính là kẻ xấu. Chưa bao giờ có người đáng để có thể so sánh với nàng như vậy, nhưng bây giờ thì có rồi. Làm nàng kinh ngạc nhất là chiều cao của người kia, thật khác người, cao hơn nàng rất nhiều. Nữ tử đột nhiên nở nụ cười khó hiểu nhìn theo hướng Lục Bỉ vừa rời khỏi. Nàng kiểm tra đã không có người nữa, liền nhanh chóng ôm bờ vai tinh xảo đang rỉ máu vất vả mặc y phục. Chuẩn bị bước đi, nàng bất giác nhìn đến lọ thuốc mà người kia để lại, suy nghĩ một lúc liền thuận tay lấy đi, tin thử một lần vậy. Đi được một chút, nàng phát hiện có một tên nam nhân đang nằm bất tỉnh dưới chân, hình như là bị ai đó đánh ngất đi. Liếc qua, nàng thấy trên tay hắn có một miếng vải lụa, cái này là của nàng dùng để buộc tóc phải không? Tên này... Không nói hai lời, nàng xuất chủy thủ trong người ra, một nhát cắt đứt mạch hầu của hắn. Thì ra nàng thật hiểu lầm, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, có duyên ắt sẽ gặp lại.

Bên này Lục Bỉ đang trở về nơi nghỉ chân thì gặp Tiểu Bạch:

"Tiểu Bạch, sao ngươi lại tới đây?"

Tiểu Bạch nằm chờ Lục Bỉ đi lấy nước về, chỉ đi lấy nước sao lại lâu như vậy, liền lo lắng đi tìm. Thấy được người rồi, lại nghe thấy câu hỏi của Lục Bỉ như không có não, liền quăng ánh mắt thờ ơ:

"Ta đi tìm ngươi. chủ nhân à! Đi lấy nước có cần lâu như vậy không? Làm ta cứ nghĩ ngươi là gặp phải chuyện gì rồi!"

Có, nàng thật có gặp chuyện gì. Nhưng sao có thể để Tiểu Bạch biết được chuyện này, không sợ bị nàng khinh bỉ cho vài câu thì tốt nhất là im lặng không nên nói bất cứ gì.

Nghĩ đến, Lục Bỉ cười trừ, tìm cớ tránh thoát ánh mắt Tiểu Bạch:

"Haha! Tại nước ở suối thật mát, ta ở đó nghịch một chút quên cả thời gian, nhớ tới còn có ngươi đang chờ ta nên liền về! Ta thật không tốt, làm Tiểu Bạch lo lắng rồi, một lát cho ngươi một phần ăn của ta để chuộc tội có được không?"

Vừa nói nàng vừa kéo Tiểu Bạch đi về nơi nghỉ chân, dụ dỗ Tiểu Bạch được thì chỉ có đồ ăn thôi. Tiểu Bạch cũng không quan tâm chuyện của Lục Bỉ nữa, nàng có ăn là được rồi, không cần lo chuyện của người khác để làm giảm tuổi thọ của chính mình.

"Ta muốn một nữa!"

Lục Bỉ chợt khựng lại, Tiểu Bạch ham ăn, chết tiệt!

"Được, được! Ta cho ngươi một nửa của ta, mau đi thôi!"

Nghỉ chân xong cả hai liền đi về phía Kinh Thành. Có điều lúc đến được Kinh Thành thì trời đã chuyển sang một màu đen, nàng cũng dần quen với ánh mắt dòm ngó của người khác, nên rất thong thả cùng Tiểu Bạch tìm một tửu lâu thuê phòng nghỉ ngơi. Vừa vào phòng Lục Bỉ liền ngả lên giường, cả y phục cũng không cởi mà tiến vào mộng đẹp. 'nữ tử ấy...'

Mãi đến trưa hôm sau, mặt trời lên cao ba sào Lục Bỉ mới tỉnh dậy. Nàng là có bệnh sạch sẽ, hôm qua quên không tắm rửa cứ thế đi ngủ, nàng hướng tiểu nhị kêu mang mộc dũng chuẩn bị nước nóng để nàng cọ rửa một phen.

Sau một hồi tắm rửa sạch sẽ thoải mái, hôm nay khác với ngày thường, nàng vận một bạch y cùng thắt lưng có đường nét chỉ đỏ. Bên hông là một cây sáo trúc bằng bạch thạch tinh sảo, từng đốt của cây sáo có pha chút lục sắc phân biệt rõ ràng. Kế đó, có nửa miếng ngọc bội màu sắc đỏ thẩm nổi bật, trên miếng ngọc khắc một chữ 'An', miếng ngọc là được nàng coi trọng luôn luôn đeo trên người. Nàng thay một đôi giày đen phát họa xung quanh màu đỏ. Tóc cũng được cột cao bằng vải lụa đỏ. Nhìn nàng không còn sát khí hay gì đó như mọi ngày, mà thay vào đó là ra dáng như một vị tiên nhân dạo chơi trốn trần gian.

Lục Bỉ tay cầm chiết phiến phe phẩy như thư sinh nho nhã, cùng Tiểu Bạch bước xuống đại sảnh, nhưng là hình tượng điều bị Tiểu Bạch to lớn phía sau phá hủy hết rồi. Nàng lựa chọn một cái bàn trong gốc khuất gần cửa sổ, gọi bàn ăn thật thịnh soạn, chăm chú gấp từng món, điềm đạm dùng bữa. Tiểu Bạch bị nàng nuôi lớn càng ngày càng mập ù ra, lại hay thích đối nghịch nàng, không biết Tiểu Bạch là học theo bản tính của ai nữa a!

Lúc sau cả hai no nê, Lục Bỉ ăn không nhiều, số còn lại là Tiểu Bạch dứt sạch, không còn kể cả một cọng rau. Nàng đang nhấp trà, vô tình thế nào thấy một nữ tử đeo mạng che mặt đang bước ra khỏi tửu lâu, ánh mắt nàng rất nhanh, quét qua một vật gì đó. Không suy nghĩ, liền vọt theo sau nữ tử. Trên đường đi Lục Bỉ không cố ý che dấu hành tung, cứ thản nhiên bước theo sau nữ tử che mặt. Đi được một đoạn, nữ tử hình như đã biết có người theo sau liền tăng cước bộ, đoán không lầm thì Lục Bỉ thấy người phía trước cũng biết chút ít võ công để phòng thân, so với nàng thì cũng không có gì đáng để nói. Nữ tử dù gì cũng phát hiện ra nàng rồi thì cũng nên xuất hiện. Lục Bỉ vọt lên phía trước một tay chặn lại trước mặt nử tử. Nàng kia giật mình khựng lại, phải ngước lên mới thấy rõ dung mạo Lục Bỉ, nàng mang theo nghi hoặc hỏi:

"Công tử, vì sao lại chặn đường của tiểu nữ? Nếu không lầm công tử là người đã đi theo sau tiểu nữ rất lâu!"

Lục Bỉ bây giờ mới phát hiện nữ tử này tuy đã che đi một nữa khuôn mặt, nhưng ánh mắt kia rất... thâm sâu? Mài liễu xinh đẹp không hề nhíu lại, giọng nói rất bình tĩnh không có nửa phần tức giận hay sợ hãi. Thường thì Lục Bỉ nàng không hiểu sao rất không miễn dịch với những người như thế này, làm nàng có chút sợ? Không, không! Nàng làm sao có thể sợ ai chứ? Lục Bỉ im lặng một lúc, khom người ánh mắt nhìn về miếng ngọc bội màu tử y được treo bên hông nữ tử, trong mắt liền xuất hiện một đạo dư quang, môi khẽ cong:

"Cô nương, ta chỉ là nhìn thấy một vật trên người của cô nương rất quen mắt, tò mò cho nên liền đi theo. Ta thật không có ý gì khác, nếu có mạo phạm xin cô nương thứ lỗi."

Nữ tử nhìn theo ánh mắt Lục Bỉ xuống miếng ngọc bội của mình, tay nàng tháo ra cầm đến trước mặt:

"Thật tiếc, miếng ngọc bội này là do nghĩa đệ tặng cho tiểu nữ nhiều năm trước, có lẽ công tử đã nhìn nhầm đi!"

Trong mắt Lục Bỉ xuất hiện nồng đậm ý cười, khuôn mặt nàng hạ xuống gần với khuôn mặt nữ tử xinh đẹp phía trước. Tay phải từ từ nâng càm nữ tử, Lục Bỉ cười vô sỉ nói:

"Ta thật sự không nhầm! Miếng ngọc bội này là chính tay ta đã tặng cho nghĩa tỷ mình nhiều năm trước! Cô nương đây có thể cho ta biết, người tặng miếng ngọc bội này cho cô nương là ai không?... Đan tỷ."

Nguyệt Đan bất động, khuôn mặt kinh ngạc cùng khó tin nhìn Lục Bỉ. Người trước mặt là Lục Bỉ đệ sao? Đệ ấy sao lại cao vậy, thật khác xưa, làm nàng một phen không hề nhận ra:

"Là... Là Lục Bỉ đệ sao?"

Lục Bỉ buông Nguyệt Đan ra, thích thú nhìn phản ứng của Nguyệt Đan. Lục Bỉ cười lớn:

"Đan tỷ, không ngờ tỷ lớn lên lại xinh đẹp đến vậy! Sao? Không nhận ra nghĩa đệ của mình a?"

"Quả thật không nhận ra..."

Chưa nói hết câu, Nguyệt Đan kinh ngạc nhìn về phía xa, một cục bông trắng nhỏ đang từ từ to dần đi về phía các nàng.

"A? Tiểu Bạch, ta lại quên ngươi còn ở đó!"

Nhìn theo ánh mắt Nguyệt Đan nàng mới phát hiện Tiểu Bạch đang tức giận đi tới. Liền cười trừ bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch lớn vậy rồi sao? Ta thật nhớ nàng a!"

Vừa dứt lời, Nguyệt Đan vui vẻ chạy đến Tiểu Bạch, ôm một cái, hôn một cái, vuốt ve bộ lông trắng của Tiểu Bạch, vẻ ngoài của Tiểu Bạch không hề làm nàng sợ chút nào, ngược lại là yêu thích. Làm Tiểu Bạch đang sinh khí với Lục Bỉ điều bị Nguyệt Đan đánh bay hết, nàng nhận ra khí tức của Nguyệt Đan liền cọ cọ, thích thú để cho Nguyệt Đan tự do vuốt ve nàng.

"Hai người định 'cọ' tới khi nào a! Đến phủ, ta cho hai người 'cọ' tùy thích, ta muốn về thăm nhà một chút!"

Nguyệt Đan và Tiểu Bạch đang 'cọ' nghe Lục Bỉ giọng ủy khuất, thì biết mình thất thố dừng lại. Tiểu Bạch vừa đến thì hai người liền gạt Lục Bỉ qua một bên, sao Đan tỷ gặp lại nàng không ôm ôm nàng như Tiểu Bạch chứ! Nguyệt Đan chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy Tiểu Bạch lên tiếng suýt nữa té xỉu, Tiếu Bạch có thể nói chuyện a?

"Người hồ ngôn loạn ngữ cái gì! 'cọ' cái gì? Không biết người học mấy cái từ đó ở đâu!"

Tiểu Bạch quăng cho Lục Bỉ ánh mắt khinh thường, cái giọng ủy khuất ấy là sao a? Người cũng có một mặt đó khi nào vậy? Dù gì đi nữa Nguyệt Đan cũng là của ta, người không nên ăn dấm chua như vậy có được không? Hừ!

Nguyệt Đan nghe Tiểu Bạch nói mà từ trở thành ngạc nhiên sang buồn cười, từ bao giờ mà Tiểu Bạch có tính tình như nàng không biết?

"Haha! Lục Bỉ đệ, không phải nói là muốn về thăm nhà sao? Chúng ta liền đi, tỷ cũng muốn đến thăm Tô tướng quân một chút!"

Nói rồi Nguyệt Đan cười tươi cùng Tiểu Bạch quay lưng đi trước, bỏ lại một thân ảnh muôn ngàn ủy khuất đang bất động, nhìn theo hai bóng lưng của một người một thú dần xa.

________________________________________________________________________

Tô Lục Bỉ: Tiểu Phù! Sao ta còn chưa gặp An An?

Tiểu Phù: Có duyên ắt sẽ gặp!:)))

Tô Lục Bỉ: Ta với nàng là có duyên! Sao còn chưa gặp?

Tiếu Phù: Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt!:)))

Tô Lục Bỉ: Ngươi nói cái gì thật khó hiểu? Ruốc cuộc khi nào ta mới được gặp An An?

Tiểu Phù: Thiên cơ bất khả lộ!:)))

Tô Lục Bỉ: Hừ! Bớt nhiều lời, còn không nói mau, ta sẽ đại khai xác giới, tới lúc đó thì ngươi đừng có mà van xin ta!

Tiểu Phù: "..."

Hiện tại ta có viết thêm một bộ tiểu thuyết bách hợp mới. Đó là bộ tiểu thuyết đầu tiên ta đọc được, nó đã dần đưa ta đến đây với mọi người! Bộ này có tên là "Vượt thời gian truy sát ngươi" Thân xin đa tạ tất cả mọi người đã ủng hộ bấy lâu cho 'Lục Bỉ' !!! Ta sẽ cố viết tiếp phần mới nhanh nhất có thể. Moah moah~~~

Bình Luận (0)
Comment