Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 22

Đi một đường đến tướng quân phủ, Lục Bỉ nàng còn không thể danh chính ngôn thuận mà vào nhà mình. Phải nhờ đến thân phận của Nguyệt Đan giúp đỡ, thật không biết nói sao cho nên lời.

Cái vui còn chưa bắt đầu, nàng nắm chắc mười phần trong tay 'phụ thân và mẫu thân không biết nàng' mà tiêu soái cùng Nguyệt Đan và Tiểu Bạch đến sảnh đường tướng quân phủ. Sự thật không cần phải nói đến, sau khi Nguyệt Đan chào hỏi theo lễ nghĩa, liền nghe Ngữ Liên Bình giọng điệu hiền hòa thắt mắt "Vị công tử kia... " lúc đó Nguyệt Đan hận không quản hình tượng thục nữ của mình mà ôm bụng cười lăn lộn. Chỉ tiếc, Lục Bỉ người ta vẫn một khuôn mặt lạnh mà im lặng. Có trời mới biết, Lục Bỉ nàng đang chịu đựng như thế nào. Cuối cùng vì không chịu được sự đả kích bị Đan tỷ hồ ngôn loạn ngữ nói nàng là phu quân tỷ ấy. Lục Bỉ nàng ho khan, lên tiếng giải thích. Tô Khải Hạo và Ngữ Liên Bình vừa nghe nói nhi tử của mình đã cao lớn tuấn mỹ về rồi, hiện đang đứng đây trước mặt mình, không tin mà run rẩy nước mắt lả chả, hỏi lại. Lục Bỉ dở khóc dở cười an ủi hai lão nhân, tình mẫu tử là cao cả nhất, thật ra lúc Lục Bỉ bước vào Liên Bình đã cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó tả, tình mẫu thân yêu thương hài tử cũng nổi lên. Hai lão nhân gia cao hứng trò chuyện một lúc, sau cùng mới buông tha nàng gọi hạ nhân sắp xếp hai căn phòng cho nàng và Đan tỷ nghỉ ngơi.

Lục Bỉ vừa về phòng liền sựt nhớ tới cái gì, nàng trầm mặt chốc lát:

"Ân? Có lẽ Tiểu Bạch là chạy sang bên Đan tỷ rồi... Tiểu Bạch chết tiết!"

Nàng ngồi bên bàn, tay xoa xoa hai nguyệt thái dương. Nàng thật đau đầu, hiện tại không phải chỉ một việc, mà là rất nhiều việc cần nàng xử lý từng chút một. Tên nàng cũng không phải không có ý nghĩa gì, 'Lục Bỉ ' cái tên này thật sự như nàng cùng nó người tên hợp nhất. 'Lục' thể hiện sự rõ ràng, thận trọng, còn là một viên đá quý. 'Bỉ' Sau đau thương, sau đánh đổi sẽ là phúc! Ai có thể biết được, nàng nhiều năm như vậy khi mỗi tối đi ngủ là nặng nề, những giấc ngủ bình yên chỉ cần 5 đầu ngón tay cũng có thể đếm được, còn những cơn ác mộng kinh khủng cứ đầy ấp chiếm đa số.

Thối quen hưởng trà của nàng cũng bị nàng ném đi đâu. Nàng thở dài, giọng mệt mỏi:

"Hai huynh có thể xuất hiện."

Nói rồi hai ảnh đen cao lớn vụt tới trước mặt Lục Bỉ ôm quyền cung kính:

"Bái kiến Vương chủ!"

"Ân, lão thái nhân và công chúa sao rồi?" Lục Bỉ nhàn nhạt hỏi, ánh mắt vẫn nhắm lại. Lão thái nhân trong miệng nàng là Vương Triệu Lâm đang bị Vương Triệu Dĩnh nhốt trong mật phòng. Hiện tại trước kia nàng giao lại nhiệm vụ bảo vệ hai người này cho hai trong Thập Sát của Tịch Âm Dao là huynh đệ Đinh Dụ và Đinh Hải. Còn Vương Triệu Dĩnh là ai thì cũng không có gì khó hiểu, hắn là người đệ đệ sinh đôi của Vương Triệu Lâm. Hắn tính tình nóng nảy, luôn dễ bị người khác dắt mũi, chỉ cần vài lời ngon ngọt liền sa bẫy. Trong mắt hắn giang sơn là quan trọng nhất, xem mạng người chỉ như cỏ rác, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Bất quá ngôi vị hoàng đế lại là của Vương Triệu Lâm, người đại ca này của hắn cùng một khuôn mặt với hắn. Nhưng bản tính lại nhu nhược, bản tính khoan dung tốt bụng, không mê tửu sắc, thông minh bẩm sinh lại không biết dùng. Hắn chán ghét vị đại ca này của hắn, tại sao phụ hoàng lại giao ngôi vị cho một tên mềm yếu như thế, đại ca dám tranh dành vương quyền với hắn, mỹ nhân hắn yêu thương cũng là bị đại ca cướp mất. Công chúa hiện tại đích xác không phải của hắn mà là của đại ca hắn và mỹ nhân hắn yêu thương. Hắn đã lỡ tay gϊếŧ chết hoàng hậu, lời sau cùng của nàng là muốn hắn không được gϊếŧ đại ca và con nàng. Hắn hận đến hộc máu, nhốt Vương Triệu Lâm, hằng ngày dày vò, hành hạ đến máu chảy không ngừng. Công chúa thì hắn lạnh nhạt, một năm gặp mặt không quá 3 lần. Từ đó cuộc sống hắn không có gì ngoài thù hận, mỹ nhân, rượu thịt, chém chém, gϊếŧ gϊếŧ,... Mọi chuyện tất nhiên là không phải chỉ có thế. Nàng bây giờ chỉ muốn cứu thoát Vương Triệu Lâm thật sự ra.

Đinh Dụ nhất mực tôn kính: "Thưa vương chủ, lão thái nhân và công chúa vẫn ổn, nhưng công chúa từ 1 năm trước rất ít xuất hiện trong cung, nhiều lần không hiểu vì sao thần lại luôn để mất dấu công chúa khi nàng ra ngoại thành."

Nói đến việc này làm hắn khó hiểu, hắn không phải một người tầm thường, võ nghệ thuộc hàng Thập Sát trong top 10 người đứng đầu Tịch Âm Dao. Trong Tịch Âm Dao lớn mạnh có cả mấy vạn cao thủ. Một người không biết chút võ công, nữ tử mềm yếu hiền lành, thoáng một cái làm hắn chật vật không tìm ra người. Đã 6 năm tình trạng như thế vẫn cứ diễn ra, mỗi lần gặp lại công chúa, nàng đều không có việc gì, sinh hoạt như bình thường, hắn cũng yên tâm, nhưng lại dần trở thành thói quen thường lệ của hắn.

Lục Bỉ nghe tới lão thái nhân vẫn tốt thì yên tâm, câu sau liền làm nàng nhíu mày, từ từ mở mắt ra liếc nhìn về phía hai huynh đệ Đinh Dụ và Đinh Hải. Người như Đinh Dụ vẫn không thể theo dõi hành tung của công chúa rõ ràng, nàng là suốt thời gian qua làm gì? Có thể Công Chúa đã phát hiện, cũng đã trôi qua 6 năm, một người vô cùng nhạy bén như Công Chúa thì không thể tránh khỏi bại lộ. Nàng cũng đã không phải là hài tử khi xưa nữa a!

"Huynh hiện tại cứ bảo vệ lão thái nhân thật tốt, về việc công chúa ta sẽ tự mình giải quyết."

"Vâng!"

Nói rồi, nàng nghiêm túc thẳng lưng rót một ly trà. Công chúa bắt đầu trở nên bí ẩn từ khi nào a? Thật thú vị. Nàng nhẹ nhàng thưởng trà, lại nhìn về phía hai nam nhân cao lớn đang cung kính trước mặt:

"Hai huynh giúp ta một chuyện. Liền cho biết Thiên Hoàng Nam Liêu về kinh thành, tối mai sẽ đến hoàng cung thăm hỏi Hoàng Đế Vương Thiên."

Đinh Dụ và Đinh Hải lâu dần vẫn mãi không hiểu rõ bản tính của Lục Bỉ, nhưng tốt nhất không nên đoán lòng Lục Bỉ, hai người ôm quyền nhận lệnh rồi vụt mất trong đêm tối.

Lục Bỉ vẫn ngồi nhàn nhã uống thêm một ly trà, ánh mắt nhìn vầng nguyệt sáng chói phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt trống rỗng suy tư... 3 ngàn thanh ti của nàng đã bạc trắng từ khi nào, đêm nay vừa đúng lúc là một đêm trăng tròn.

"..."

Ngồi một lúc nàng leo lên giường giải khai y phục, quấn chăn nhắm chặt mắt. Nàng đã sớm hình thành thói quen không mảnh vải khi ngủ, mỗi đêm, cơn ác mộng xưa kia luôn hành hạ nàng. Trong cơn mơ, vì luôn là gặp ác mộng, thân thể nàng xả ra một lượng mồ hôi lạnh không nhỏ, da thịt nàng trái lại cực kỳ nóng, nóng đến muốn bỏng người, chăn niệm không phải loại vải tốt thì có lẻ đã bị cháy xém không ít. Mỗi khi tỉnh dạy, nhìn nàng người ta sẽ không bao giờ biết được đêm qua nàng đã mơ thấy một cơn ác mộng, bị dày vò, chật vật mà ngủ, linh hồn từ trong giấc mơ ấy đã bị chà đạp, đau thương không thể kêu gào.

Nói rồi, một lúc sao Lục Bỉ nặng nề chìm vào giấc mộng... Trong mơ, nàng đang đứng một nơi toàn màu đen, đặc biệt bầu trời ấy chỉ có duy nhất một ngôi sao tỏa sáng, mây đen dăng kín, trời không nổi gió. Đây là nơi câu chuyện của nàng được bắt đầu.

Hình ảnh bắt đầu thây đổi, xung quanh dần đã có gió. Nơi đây là một khu rừng tâm tối, mờ mịt, vẫn như vậy một màn đêm yên tỉnh không chút tia sáng. Cuộc đời của nàng đều bắt đầu bằng thứ gọi là bóng tối, nơi không một ai yêu thích.

Dưới những tán cây đang vơi dần lá, dưới gốc cây già cõi lá rụng mênh mông, một hộp gỗ nhỏ bị che đậy bởi những chiếc lá vàng to rụng sơ xác.

Nàng còn nhớ, trong hộp gỗ đó không gì khác chính là một đứa bé nhỏ chưa đầy một tuổi, đứa bé gái ấy chính là nàng. Nàng dị thường khác người khi còn trong bụng mẹ. Mẹ nàng đã mang thai nàng đúng 3 năm mới hạ sinh nàng. Vừa sinh ra, nàng hình dáng, thân thể là con người. Chỉ tiếc, một đứa trẻ sau một tuần hạ sinh lại có ý thức riêng của bản thân, mang ý thức của những người trưởng thành.

Sau một tháng, gia tộc nàng đột nhiên hoàn toàn bị thảm sát không biết lý do. Một quản gia già nua cứu vớt, ôm nàng chạy, lúc đó cũng là một mảnh đêm đen, lão cứ ôm nàng chạy, chạy mãi,... Vô tình đã đi vào một khu rừng hư danh tĩnh mịch, tiếng thú dữ gào thét cùng với đó là tiếng xả súng từ xa, không ngừng đuổi theo, gϊếŧ cùng diệt tận. Lão núp sau một thân cây to lớn, đặt nàng ở đó, dùng lá phủ lên:

"Tiểu thư, người hãy ở đây! Tiểu thư nhất định đừng khóc a~ lão sẽ quay lại sớm thôi. Cái này là ngọc bội tính vật của gia tộc ta, lão xin trao lại cho người!"

Lão gấp gáp mang ra một sợi dây chuyền trong hộp gỗ lớn, trên đó có một miếng ngọc bội màu đỏ như máu, ánh sáng đỏ, lóe trong đêm tối. Lão nhanh chóng đeo vào cổ nàng, cùng đặt nàng vào hộp gỗ nhỏ. Liền thật nhanh rời khỏi, lão chạy đi, chạy đi đến nơi tiếng súng phát ra gần đó.

Nàng chờ lão, đã chờ hết một ngày một đêm. Nàng không ăn không uống, vẫn nghe lời lão im lặng nơi đó chờ. Ngày thứ 3 ở gốc cây đó, lá đã phủ đầy hộp gỗ của nàng, nàng hàng ngày đón nắng một cách vô tri, trời có mưa đi cũng chẳng lạnh, đợi đến mặt trời kia tắt nắng, đêm đen thay thế. Đến đêm khuya dã thú xuất hiện, nhờ miếng ngọc bội trên cổ nàng, bọn chúng hoàn toàn không thể tới gần, chỉ biết gào gú từ xa, nhưng cảnh tượng ấy trước mắt một đứa trẻ thì sẽ như thế nào? Nhưng nàng đã không phải là một đứa trẻ từ khi xuất hiện trên thế giới này rồi.

Là một đem trăng tròn bị mây tre khuất, ngày định mệnh bắt đầu câu chuyện bi thương kia. Một trận xả súng vang vọng khắp khu rừng, tiếng đao kiếm va chạm, cùng tiếng đánh nhau. Trước mặt đứa bé gái một mảnh máu người đỏ tươi văng tung tóe, đầu rơi máu chảy, có hàng chục người phía trước không ngừng chém gϊếŧ lẫn nhau. Sau một hồi đồng hồ, khắp nơi còn lại là gió tanh mưa máu. Giữa khu vực xác người ghê tởm kia chỉ còn lại một người đang đứng im bất động, tay cầm một cái dao găm nhộm đỏ của máu. Ánh mắt người này tàng nhẫn, sát khí đến đáng sợ liếc nhìn xung quanh.

Không may cho nàng, ánh sáng từ miếng ngọc bội lóe lên trong đêm, thu hút ánh mắt người kia. Người đó từng bước lại gần nàng, kéo theo là mùi máu tanh tưởi khó ngửi. Người này một thân đầy máu, dùng tay gạt nhẹ những chiếc lá trên hộp gỗ. Khi nàng cùng ngươi kia vừa chạm mắt nhau liền bất động kinh ngạc.

_________________________________

#Giờ phút quảng cáo!>///

Bình Luận (0)
Comment