Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 25

Nó vẫn đứng đó nghe rất nhiều lời bàn tán, hùa theo ý kiến của người lúc nãy đã chỉ trích nó. Nó biết việc mình làm gián đoạn một cuộc thi lớn thế này thì chắc chắn đã có lỗi, nhưng nếu như gặp chuyện bất bình thế này thì nó k thể để yên, bởi nó cho rằng chàng trai kia trong phần thi của mình k mắc lỗi gì cả. Lẽ ra, giờ này nó nên tự thưởng cho mình một buổi đi dạo hay một tách cafe nóng nhưng vì Ann nên nó đã đến đây, nhưng những chuyện xảy ra trước mắt làm nó không lên tiếng. Nó muốn biết thiên tài âm nhạc kia là ai mà lại được mọi người sùng bái rồi hống hách đến vậy.

Nó vẫn bình tĩnh đến lạ thường, vẫn ngẩn cao đầu.

- Được, tôi ra khỏi đây nếu cô cho tôi biết lý do tại sao cậu ta lại bị loại. - giọng nói nó thay đổi, có lẽ đã thấm phần tức giận.

- Không cần lí do gì hết.....thích thì đuổi...cô mau ra ngoài cho tôi...- gk3 nói, điều này làm nó thích thú.

- A.....Ha....thì ra lí do rất tuyệt, thích thì đuổi. Lời nói như vậy một giám khảo cũng nói ra được sao? - lời nói của nó ngày một thách thức làm cô gk3 ngồi kế anh phải nghẹn lại và giữ hình tượng, nhưng cô cũng k vội ngồi xuống vì sợ làm mất mặt mình bèn nghĩ ra một kế thâm độc. Quan sát thấy trên người nó là trang phục cùng phụ kiện k hề rẻ tiền, nhưng lại mang kính đen chắc hẳn gương mặt k mấy đẹp đẽ, vì thế cô khẽ cười khẩy.

- ỪM....bgk chúng tôi cũng đã thảo luận đôi chút về việc này, tôi nghĩ ở đây k một ai k biết chút về âm nhạc vả lại nhận xét lúc nãy của cô cũng rất chính xác chắc hẳn cô cũng rất am hiểu về âm nhạc. Hay là thế này, để không khí trong hội trường này k phải trầm xuống trong khi thời gian của các thí sinh khác chuẩn bị, hay cô hãy thể hiện một tác phẩm cho mọi người cùng thưởng thức đi. - Nói vòng vòng vo vo, cũng nói lên mục đích của mình. Nhưng nó k hề lo sợ, bởi trong lòng nó đã ghét những con người có danh tiếng nhưng tài cán chẳng đến đâu như cô ta. Chỉ nhờ người khác lăng xê nên nổi tiếng.

- Ý tốt của bgk cùng btc ở đây tôi xin nhận, nhưng tôi thấy tài năng của cậu ấy rất rõ, nếu loại cậu ấy, quả thật rất tiếc. - nó nói với giọng hối tiếc.

"nè....Jade hôm nay sao vậy, ra tay nghĩa hiệp?? - Lucas khều nhẹ Ann, trong khi Ann tròn xoe mắt nhìn nó.

Chắc vắng Ryan nên muốn đại náo học đường chứ gì...hjhj.....Jade của em giỏi quá...dám chống lại yêu ma Lisa kia, thấy gớm - Ann đang quở Lisa, là gk3 trong bgk, người chỉ có danh tiếng nhưng k mấy tài năng.

- Đây là học viện k học đường nhá....- Mike nói lại, anh đang trả đũa 2 vợ chồng nhà kế bên.

- Nè, lúc trước ông trầm lắm mà, sao? Chơi chung với Lucas riết rồi nhiễm bệnh hả...sao câu nào cũng bắt bẻ tui hết vậy...?- Ann quay sang nhín Mike với ánh mắt hình viên đạn, Lucas nghe xong muốn nhịn cười lắm nhưng vẫn k thể, trong khi Mike nhún vai tỏ vẻ như chẳng có việc gì xảy ra."

Nó k để ý đến những tiếng xù xì của 3 người bạn kia mà chỉ chú ý tập trung đấu mắt với Lisa. Riêng Thế Minh, anh k ngờ nó lại thay đổi tính tình như thế.

- Thôi được, nếu cô làm mọi người ở đây phải kính nể hay thán phục cô thì chúng tôi sẽ cho cậu ấy 1 cơ hội.- Thế Minh chậm rãi nói, nhưng anh k quay lại, anh thừa biết rằng anh đã cho thí sinh kia 1 cơ ội bởi anh biết chắc nó sẽ làm được.

-Chúng tôi sẽ cho cô quyền tự do lựa chọn nhạc cụ, nên cô yên tâm đi, k bị bẽ mặt đâu. - Lisa bồi thêm 1 câu.

- Được thôi. – Nghe được nó đồng ý, Lisa mỉm cười nghiêng nhẹ đầu về hướng sân khấu. Nó chỉ nhếch môi nhẹ, quay sang đưa chiếc túi xách nhờ Ann giữ và chậm rãi tiến về sân khấu. Từng bước đi rất thong thả nhưng dứt khoát, nó đang tức giận, nó là ai chứ, là do lúc trước nó chọn cho mình cách sống im lặng bất cần nhưng giờ nó càng có mục đích sống cho mình rồi. Hiện tại, nó là một Triệu Tử An kiêu ngạo, không sợ bất cứ điều gì từ dư luận. “Quyền tự do chọn nhạc cụ? …hư…nực cười..” nó nghĩ trong lòng khi thấy trước mắt nó là toàn bộ những nhạc cụ âm nhạc và quan trọng hơn những thứ trước mắt nó, nó đều đã chơi qua. Nhưng nếu đã vậy, thì nó ưu tiên cho chính mình, chọn chiếc vĩ cầm sang trọng kia. Lisa mỉm cười nhìn nó và tiếp tục nói, cô vỗ tay vài cái như gây sự chú ý của mọi người.

- Xem ra, cô gái của chúng ta đã chọn violon đó rồi, nếu đã biểu diễn thì tôi nghĩ nên để tất cả mọi người ở đây xem cảm nhạc của cô thế nào có đúng không?? – Lisa mở lời và được sự ủng hộ của nhiều người phía dưới. Chính Lisa cũng muốn biết là do nó xinh đẹp hay nó xấu xí mà nó lại mang kính che khuôn mặt mình như vậy.

- Được thôi, nếu mọi người muốn. – giờ phút này nó cảm thấy thật phiền phức với cái cô Lisa trước mặt này, vô cùng phiền phức nên nó đã làm theo lời Lisa, nhưng vừa mở kính ra thì phía dưới Oh lên 1 tiếng lớn.

Nếu quan sát theo kiểu đối xứng giữa nó và Lisa lúc này thì phải gọi là bất đối xứng. Lisa cũng nhận ra mình đã quá sai lầm khi chính cô đã ép người mình k nên so sánh mở kính ra.

- Wow…nhìn cô ấy kìa…thật thuần khiết….vẻ đẹp…nhìn nó thanh tao…trang nhã sao sao á…//

- Thế sao cậu không nhận ra cô ấy là Triệu Tử An, người thừa kế của Triệu gia chứ…lên báo đều đều đấy...// Hiện giờ cô ấy đã đính hôn với CEO của VIVIAN đó….đây là nhân vật không thể xem thường được đâu….

Có nhiều lời bàn tán xôn xao, cả chàng trai mà nó lên tiếng bảo vệ lúc nãy cũng thay đổi ánh mắt nhìn nó. Riêng có 3 con người đang mỉm cười thích thú phía dưới. Không ai khác chính là Ann, Lucas và Mike, họ thích thú với sự bàn tán này, xem ra bạn của bọn họ tuy k là minh tinh nhưng xem ra cũng rất nổi tiếng đó chứ. Nhưng về phía bên này, nó ngoài thì im lặng nhưng trong thì rất khó chịu khi có nhiều người lấy nó ra làm chủ đề bàn tán, tất cả cũng là do ba hắn đã nhắc đến nó quá nhiều qua các cuộc phỏng vấn hay trên các mặt báo, Thế Minh anh đang bực tức vì trong nhiều lời bàn tán ấy có 1 câu mà anh nghe không được lọt tay lắm. Chỉ riêng mình Lisa đã dần đen mặt, cô cũng dần nhận ra nó nhờ đọc ít tin tức, nhưng giờ nhìn ngoài đời thường nhất là mặt mộc lại càng đẹp hơn, nhưng cô lại gạt nhanh suy nghĩ, cô là ai? Là người mẫu, diễn viên nổi tiếng là sao hạng A cơ mà, cô không hề thua nó.

- Mời…- Lisa khẽ hằng giọng để bớt nặng nề hơn sau đó ra dáng điệu bộ thanh nhã mời nó. Cả hội trường dần im lặng để chờ xem phần biểu diễn của nó, các thí sinh dự thi cũng đã vào phòng chờ chuẩn bị nhưng một số vẫn còn lén ở cánh gà để xem nó làm gì.

Nó không hề hấn gì, cũng k chút áp lực, rất tự nhiên đưa vĩ cầm lên vai sẵn sàng để bắt đầu những bản nhạc du dương. Nó đã bắt đầu và kết thúc bằng bản nhạc của Lindsey Stirling_một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng. Bản nhạc với 5 giai điệu liên kết lại, được nó liên kết lại biến tấu sinh động, từ thâm trầm buồn bã đến nhẹ nhàng du dương rồi lại dồn dập mạnh mẽ rồi lại dịu đi từng giai điệu của nó làm mọi người đều có những cảm nhạn khác nhau, buồn bã nhưng đi sâu vào lòng người, du dương tạo cho người khác có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng bbay bỏng quên mọi ưu phiền, rồi lại khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn có động lực hơn để làm tất cả mọi việc bằng giai điệu mạnh mẽ….tất cả, tất cả những thứ trên được nó thể hiện ngắn gọn tinh tế trong vòng 5 phút với 5 bản nhạc nổi tiếng của Lindsey Stirling mà không hề sai một lỗi nào.

Từng cử chỉ, hành động kéo đàn, thả nhẹ…từng chi tiết nhỏ của nó cũng làm mọi người phải chú ý và không hề rời mắt, cảm nhạc của nó càng tuyệt vời hơn khi vẻ mặt của nó thể hiện theo giai điệu làm mọi người nhớ như in.

- ẦM………ầm….- tiếng vỗ tay giòn giã mà mọi người dành tặng cho nó sau phần kết, mọi người đã rút lại suy nghĩ tiêu cực từ lúc khuôn mặt nó hiện ra, và càng khâm phục bởi tài năng của nó.

- Hay quá…Tử An…tớ yêu cậu…..- Ann hét lớn..càng làm mọi người chú ý.

- Ngồi xuống coi….người ta Queen Violin mà lại….- Lucas vờ la vợ của mình nhưng vừa la xong anh lại đứng lên vẫn vẫy tay như fan hâm mộ của nó. Mike, anh chầm chậm vỗ tay, đúng thật nó rất giỏi, rất giỏi.

- Thấy chưa….tôi đã nói cô ấy là Triệu Tử An rồi mà…2 năm trước còn được mệnh danh là Queen Violon…rầm rộ cả một quốc gia …hèn gì lúc nãy…

- Phải đó….violin là thế mạnh của cô ấy mà…- Lisa nghe được lời bàn tán của 2 học viên phía sau mình liền mỉm cười hơi ác xíu, xem ra cô có trò mới dành cho nó.

- Ah….không hổ danh là Queen Violin….và nếu như là nữ hoàng của giới âm nhạc thì chắc hẳn những thứ khác cô chơi rất giỏi, ở đây tôi rất thích piano, hay là cô có thể gửi tặng tôi cùng mọi người ở đâ một bản piano được không? – Từng câu nói rất ngọt ngào nhưng ánh mắt với bao nhiêu tên lửa mà Lisa phóng tặng nó. Nó cũng biết Lisa đang gây khó dễ cho mình. Nhưng nó cũng trả lời rất không khéo.

- Sao lại không được chứ…nếu cô Lisa đã thích piano thế thì sao cô không cùng tôi ngồi trên kia. – nó nói và gửi ánh mắt cực kì nhạt nhìn Lisa.

- Xin lỗi, tay tôi đang đau nên không thể…..- Lisa vội rụt tay xuống bởi cô không biết piano, và thậm chí cô không hề thích hay quan tâm gì đến nó.

- Thế thì tiếc quá, hay để hôm nào đó mời King Piano về dạy cho cô nhé…- nó nói làm Thế Minh giật mình nhìn sang cô gk bên cạnh, tay Lisa đang run run vì tức giận nhưng vẫn mỉm cười. Nhưng nó và Thế Minh thừa biết, Lisa đang chối bởi cô ta không hề biết đàn piano.

Nó không nói gì thêm, 1 câu nói của nó phát ra làm cả hội trường phải đâm chiêu vì những suy nghĩ cứ liên tục nãy ra như vì sao phải mời King Piano về? Vì sao phải dạy? Lisa không biết piano, tay cô ấy bị đau khi nào………

3…2…1…đó là 3 tiếng dạo đầu mà phía dưới đếm được khi nó vừa đặt chân ngồi xuống tiếp đến là những âm nào âm nào họ không nhìn rõ mà chỉ nhìn được những ngón tay thon dài trắng mịn lướt trên phía đàn một cách điêu luyện, họ chỉ nghe thấy tiếng đàn, tiếng đàn nghe rất dồn dập rất nhanh vì thế mọi người kịp thấy những ngón tay của nó nhưng cũng rất mơ hồ. Phải nói chính xác hơn, nhìn nó như là một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, Lisa nhìn nó không ngừng còn mọi người lại hoa cả mắt bởi vì họ k nhìn kịp cũng k nhìn ra vẻ mặt của nó chỉ nhận ra bản nhạc mà nó mang đến. Một bản nhạc quá nhanh quá nguy hiểm cho những người mới bước chân hay đang trong âm nhạc mà chưa có thời gian trải nghiệm. Croation Rhapsody _một bản nhạc khó, nổi tiếng ai cũng đều biết nhưng hôm nay nó dám biểu diễn nó với tốc độ x2, một tốc độ mà hiếm khi có người biểu diễn. Thế Minh k rời mắt khỏi người con gái đang tập trung đàn trên kia…..Anh rất thích nhìn nó thế này, nhìn cách nó feel hòa mình vào âm nhạc. Anh có suy nghĩ rằng có thể con người của nó chỉ sống thật với âm nhạc.

Kết thúc bài, nó đứng lên thở phào, lấy lại sự kiêu ngạo cho mình. Lúc này nhìn nó khác hẳn với lúc biểu diễn, trầm ổn nhưng không quá lạnh lùng. Tiếng vỗ tay không dứt.

- Cậu có cơ hội rồi đó, cố gắng lên nhá….- nó quay sang nhìn chàng trai trẻ đang rụt rè.

- Cả..m …ơn..chị….chị…..tôi có..thể …nhận…chị…làm….sư…phụ…để dạy tôi không….- Chàng trai ấy rất điển trai, chỉ nhỏ hơn nó khoảng 2 tuổi. Nó nghe xong thì bật cười nhẹ.

- Tôi không thể …vì tôi còn việc ở công ty…nhưng có việc gì thấy khó khăn…tôi sẽ giúp cậu..// nhưng…tôi phải liên lạc với chị bằng cách nào.- giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe từ nó nhưng cũng chỉ là nói nhỏ, nó bảo chàng trai ấy ra giữa sân khấu.

- Tôi đã hoàn thành việc bgk muốn, hy vọng bgk sẽ thực hiện như những gì bgk nói. – nó dõng dạc nói, giọng nói khác xa với lúc trò chuyện. Đúng chất trong công việc, dứt khoát và nghiêm túc.

- Cố lên nhé…tôi phải đi…tạm biệt. – nó nói nhỏ với chàng trai và bước xuống sân khấu, nó đến chỗ Ann nhận lại túi xách và lại mang kính vào.

- Náo loạn cả học viện xong rồi đi hả…- Ann chọc ghẹo.

- Nhớ việc của mình…

- Biết rồi…biết rồi…hôm nào café…- Ann nói xong nó đi luôn, vẫn bóng dáng cao ngạo ấy, mọi người chỉ hướng mắt nhìn. Lisa nhìn theo mà muốn nổ cả mắt. Thế Minh rất mông lung suy nghĩ, nó thấy anh, nhận ra anh…nhưng….

………………………………

Buổi thi Tn kết thúc, và theo như lời hứa của bgk chàng trai kia được cơ hội và đã thành công. Chưa hết khi rời khỏi, chàng trai ấy còn nhận được tấm card mà Ann đem đến, lễ phép nhận tấm card đó, nhìn sơ qua chắc là tấm card vist.

Riêng hôm nay, lại một lần nữa nó lại được lên trang bìa với đề tài “Queen Violin xuất hiện cứu 1 học viên thoát khỏi cảnh rớt Tn”, còn Lisa thì bẽ mặt khi để lộ vốn hiểu biết của mình.

……………………………………………………………………………………

- Cậu chủ mới về…//ba mẹ tôi đã về chưa? – chàng trai ấy nói khi đá tháo cavat khỏi áo sơ mi của mình.

- Ông bà chủ phải ra nước ngoài gấp ạ…- chẳng nói chẳng rằng chàng trai ấy bỏ lên phòng.

Thay cho mình chiếc áo phông cùng quần short thoải mái. Lúc này nhìn khác với hình ảnh học viên, là một chàng trai nam tính mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng, có thể sánh ngang hàng với hắn. Cchàng trai ấy đến bàn làm việc và cầm tấm card trên tay. Tấm card dày hình chữ nhật với màu xanh đen trang nhã lịch thiệp, đính trên đó là địa chỉ và sđt của nó. Khẽ đọc những gì trên đó và nhìn sang quyển tạp chí bên cạnh, chàng trai ấy chỉ cười nửa miệng: Chúng ta bằng tuổi nhau đấy cô gái…..

__________________________________________________________________

*Lời tác giả: Chap sau mình sẽ giới thiệu nv mới néh...mong mọi người ủng hộ truyện..!!
Bình Luận (0)
Comment