Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 593

Chiến sửng sốt một hồi mới nói: "Vậy cậu nói thử xem là tại sao, sau khi chúng ta giết chết mấy con non, con chim ưng khổng lo ấy lại đuổi theo chúng ta không chịu tha? Còn cả cái kiểu nhất định phải lôi chúng ta chết chung mới chịu đấy?" "Tôi biết thế quái nào được. Dù sao thì cái con đó chắc chắn không thể nào đẻ con được! Tôi chắc chắn đấy!"

Diệt thể son thể sắt. "Hừ, đó là tự cậu nghĩ như vậy thôi! Tôi thấy thứ mà chúng ta vừa giết phải, chính là con của nó đó!"

Chiến cứ khăng khăng ý mình. "Con khi khô... Não cậu bị hỏng rồi hà... Chuyện này làm sao mà xày ra được chở? Lại đây, lại đây liên, để tôi thông não cho cậu về thuyết tiến hóa một chút.."

Diệt lôi kéo cánh tay Chiến tiếp tục cuộc tranh cãi. Mà giờ phút này Hắc Đế đang mắc kẹt trong một cuộc đại chiến ở đằng xa, nghe hai thằng kia thảo luận mà mặt cũng đen sì. Sau đấy Hắc Đế lập tức quát lên: "Hai đứa bây lập tức câm miệng cho bà! Có nhanh lại đây hỗ trợ không thì bảo!"

Thân thể Diệt và Âm run bắn lên, nghe thế bèn cầm trường kiếm lên vọt qua.

Nhưng không đợi hai người họ đến được chiến trường, bóng hình của Lục xuất hiện chói lòa giữa không trung nơi chiến trận. Từ trên người phóng ra hai luồng kiếm khí, gid tay lên cười ngây ngô nói với mấy người kia: "Chào, các anh em, tôi về rồi đây..." "Ha ha..."

Lục vừa cười ngu mấy tiếng, sắc mặt Hắc Đế đã lập tức thay đổi, chạy nhanh đến chỗ Lục thét lớn: "Mau tránh ra!”

Nhưng Hắc Để vẫn nói quá muộn, liền sau đó, một con chim ưng khổng lồ xuất hiện ngay sau lưng Lục há to miệng, một đớp đã bắt được cơ thể của Lục, cần rất chat. "Má nó! Lục...!" Diệt và Chiến, sắc mặt thoắt chốc thay đổi, trong lòng cực kỳ sốt ruột.

Nhưng còn Lục chẳng lấy làm sợ hãi dù chỉ một chút, mặc dù cơ thể đúng là đang run cầm cập, sau khi cảm giác được bị con chim ưng kia cắn một cái thì lại cực kỳ bình tĩnh nói một câu: "Mày mà cũng có gan đòi ăn tao á? Xem Vạn Kiếm Quy Tông của tao này!"

Lục hét lớn một tiếng, khí thế trên người phát lóa rên vang, sau đầy, lúc mà bọn người Diệt, Chiến định ninh rằng Lục đang xuất chiêu lớn, thì đột nhiên trong cơ thể Lục phóng ra hàng loạt kiếm khí.

Mà cái miệng rộng toét của con ưng không lồ kia, bị vô vàn kiếm khí ấy đánh mạnh vào người, nổ tung vang dội. Men theo đấy, thân thể của Lục cũng rơi xuống.

Sau đấy, Lục vừa cười ngốc vừa đi đến trước mặt bọn người Diệt và Chiến. Mỗi một bước đi, trên người cũng tiếp tục phóng ra hai, ba vệt kiếm khí... Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Cả Diệt lẫn Chiến nhin thấy điều ngây cả người. “Vãi chưởng... Cái quái gì thế này? Không phải là Vạn Kiếm Quy Tông của Thần hay sao!"

Trong lòng Diệt lẫn Chiếu thi nhau hộ lên, trong lông hai người cũng chang thi thú låm. Tên Luc này nuốt trọn hết kiếm khí của Lục đế nổi ư?

Giờ phút này, đại ca Hắc Đế, tổng chi huy tất cả mọi người ở đây nhin thấy một màn này cũng chỉ thấy đờ khóc dờ cười.

Cũng chẳng trách được, đúng là không có biện pháp nào. Bọn họ đã bị nhốt ở trong Chân Hoàng Vực này chẳng biết sáng đêm đã nhiều ngày rối, xung quanh gần như là trống rỗng chẳng có gì, chỉ có vài ba dòng khí màu xám lưu chuyển. Bọn họ từng giây từng phút đều phải xông pha chiến đấu.

Việc phải chiến đầu liên tục ở cường độ cao như thế thì cho dù là người làm bằng sắt đi nữa, tinh thần rồi cũng sẽ mỏi mệt mà thôi. Phải, thế nên Lục, Diệt, Ám, Chiến bọn họ đều bắt đầu cho phép bàn thân mình buông thà.

Giờ phút này đảm người bọn họ, một bên cười cười, một bên thì đau đến nhe răng trợn mắt... “Đám thế hệ non trẻ này, đúng là có tiềm năng..."

Vùng trời cao nằm sâu bên trong Chân Hoàng vực, Lục đế đã ẩn đi thân mình âm thẩm bào vệ bọn họ, nhìn thấy Tứ Đại Thiên Vương dưới Thiên Thần điện chí chóe với nhau, cũng không kiểm được nờ nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment