Sự Trỗi Dậy Của Ba Tai Họa

Chương 224

Ánh sáng yếu ớt, ma mị luồn qua những ô cửa kính khảm màu, rơi xuống bàn thờ cao vút ở giữa căn phòng như một lớp sương mờ lạnh lẽo.
Không khí nặng nề đến mức tưởng chừng chính những bức tường cũng đang nín thở, chờ đợi điều gì đó vô hình nhưng đầy điềm gở.

Một người đàn ông khoác áo trắng đang đứng trước bàn thờ.
Khuôn mặt ông hằn rõ dấu vết thời gian. Chiếc áo choàng trắng viền tua rua, thắt lưng buộc chặt, và trước ngực là một sợi dây chuyền vàng bắt mắt.

Ông chắp tay, bắt đầu cầu nguyện.

Với lòng tôn kínhvà sự tận hiến, chúng con dâng hiến bản thân mình.
Giọng ông khô khốc, vang vọng trong không gian nhà thờ.
Bị ràng buộc với ý muốn và mục đích của Người,
Thanh âm ấy mang theo một sức hút kỳ lạ khiến người nghe khó có thể dứt ra.
Ở thế giới này và cả thế giới bên kia,
Nhưng trong đó còn ẩn giấu thứ gì khác nữa…
Một thứ gì đó tà ác, lạnh lẽo.
Vì chúng con là những môn đồ trung thành của Người.
Giọng nói ấy thấm đẫm sự cuồng tín đến rợn người.
Xin Người ban cho chúng con sự dẫn dắt, thưa chúa tể của con.
Lời cầu nguyện kết thúc, kéo theo một khoảng im lặng kéo dài như nuốt chửng cả căn phòng.

Tak.

Tiếng bước chân phá tan bầu không khí nặng nề.
Một nữ tu trong trang phục trắng bước lại gần, mắt nhắm nghiền, tay khẽ siết chuỗi tràng hạt.

“Thưa Đức Tổng giám mục, chúng con đã gom đủ vật hiến tế.”

“…Đã gom đủ rồi sao?”

Giọng ông trầm xuống, ánh mắt vẫn không rời bàn thờ.

“Có vấn đề gì không?”

“Không ạ.”

Nữ tu đáp nhỏ.

“Như ngài tiên đoán, các vật hiến tế đã tự tấn công lẫn nhau. Độc tố đã ngấm sâu, biến chúng thành những con thú điên loạn, không còn chút lý trí.”

“Tốt. Ta đoán các con đã cho chúng uống thứ đó rồi.”

“Vâng. Một số đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng tất cả vẫn còn sống. Nhưng thưa Đức Tổng giám mục…”

Cô ngập ngừng.

“Tại sao chúng ta phải cho những sinh vật thấp kém ấy uống máu của thần thánh? Nếu ngài là người sử dụng, chẳng phải sẽ xứng đáng hơn sao? Chúng dám nhận thứ quý giá như vậy…”

Lời nói dừng lại đột ngột.

“…”

Cơ thể cô bất giác cứng đờ. Một áp lực nặng nề phủ trùm lên người khiến cô phải đưa tay lên cổ, cảm giác như bị bóp nghẹt.

“Ưc…!”

May mắn thay, cảm giác ấy biến mất nhanh chóng, giọng Tổng giám mục lại đều đặn vang lên.

“…Còn gì nữa không?”

Cô cúi đầu thật thấp.

“Chúng ta đã mất ba mươi tám anh chị em dưới tay các giáo viên. Nhiều khả năng họ sẽ gọi viện binh.”

“Không sao.”

Giọng Tổng giám mục vẫn điềm tĩnh.

“Điều đó đã nằm trong dự liệu của ta.”

Ông xoay người. Đôi mắt trắng dã không cảm xúc của Tổng giám mục Lucas hiện ra.
Dù miệng mỉm cười hiền hòa, ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Ta có thể nhìn thấy tương lai.”

Ông nói nhỏ.

“Vì Oracleus đã ban cho ta đôi mắt dẫn đường đó.”

Đôi mắt ấy đã cho ông thấy mọi chuyện, bao gồm cả sự xuất hiện của những vật hiến tế.

“Ta đã nhìn thấy trước ngày chúng đến. Khi chúng tìm ra nơi này, mọi chuyện đã quá muộn.”

Ông mỉm cười.

“Hãy bắt đầu nghi thức. Có gì bất thường thì báo ngay.”

“Vâng thưa Đức Tổng giám mục.”

Một khoảnh khắc trước vẫn đang giám sát học viên, khoảnh khắc sau Giáo sư Thornwhisper đã bị hàng chục người phục kích.

Keng!

Ông dùng thanh kiếm mảnh đỡ lại đòn đánh nặng nề, thân hình lùi vài bước.

“Các người là ai?”

Ông đảo mắt nhìn quanh. Cả khu rừng bị bao phủ bởi những kẻ mặc áo trắng. Gương mặt ông trở nên căng thẳng.

“Mạnh…”

Không phải từng cá nhân. Mà là sự kết hợp của chúng. Đến cả một cá nhân cấp 5 như ông cũng thấy khó đối phó.

Xào xạc… xào xạc…

Họ không trả lời, chỉ tiếp tục áp sát.

Giáo sư định tấn công, nhưng kịp dừng lại.

“Không được. Ta còn việc quan trọng hơn.”

Tìm học viên.
Tìm người của Đế quốc.
Không thể để những đứa trẻ đó chết.

“Nếu tìm được họ…”

Ánh mắt ông lạnh băng khi nhìn đám áo trắng.

Ông siết chặt chuôi kiếm, dồn toàn bộ mana rồi lao lên.

“Haa…!”

Ánh sáng bùng quanh lưỡi kiếm, mặt đất rung chuyển khi ông vung xuống.

Ầm!

Tiếng nổ dữ dội cuốn bụi đất mịt mù. Giáo sư quạt tay hất bụi, mở ra một lối nhìn nhỏ.

Ở đó… hai người vẫn đứng yên.

Họ nhìn ông.

Như thể vết chém ấy chẳng có ý nghĩa gì.

Và đúng thế thật.
Ngay cả khi đầu họ đã lìa khỏi cổ.

Không dừng lại thêm một giây, giáo sư lao thẳng vào rừng sâu, liên tục phát ra các luồng xung mana để tìm học viên.

Nhưng…

“Có thứ gì đó đang cản trở cảm nhận của mình.”

Xung mana tan biến chỉ sau vài mét.

Ông thử lại. Vẫn vậy.

“Không có gì.”

Giáo sư nghiến chặt răng, rút từ túi ra một viên cầu nhỏ.

“Không muốn dùng đến, nhưng…”

Ông bóp vỡ nó.

“…Không còn lựa chọn nào khác.”

“Huaaa…!”

Tôi bật dậy, th* d*c.

“Haa… haa…”

Toàn thân lạnh toát, tim đập mạnh đến mức tôi nghe thấy nó vang trong đầu.

“C… cái gì… Ưc!!”

Đầu đau như búa bổ. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Lúc nóng, lúc lạnh, hỗn loạn đến khó hiểu.

Chết… có phải như thế này không?

Ít nhất tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi mở mắt.

“Ơ?”

Một âm thanh kỳ lạ bật ra.

Tôi… vẫn sống?

Không hợp lý chút nào.

Ký ức cuối cùng là khoảnh khắc trước khi chết.
Cuộc nói chuyện với anh trai.
Hương rượu còn vương trong phòng.
Vị whisky đắng khói trượt xuống cổ họng.

“Sao có thể…?”

Tầm nhìn dần rõ hơn. Tôi nhìn quanh.

Một căn phòng đá lạnh lẽo. Hoàn toàn xa lạ. Chỉ có tiếng thở của chính mình vọng lại.

“Chuyện gì đang xảy ra…?”

Cơn đau đầu giằng xé khiến tôi càng thêm hoang mang.

Một giây trước tôi đã chết.

Giây sau lại tỉnh dậy tại đây.

“Đây là địa ngục…?”

Bởi vì…

“…Cảm giác tệ thật sự.”

Tôi ho khan. Cảm nhận rõ cơn đau thắt trong ngực.
Đây là thật. Tôi vẫn sống.

Nhưng… tại sao?

“Khụ!”

Tôi cúi nhìn tay mình. Cơ bắp… săn chắc hơn rất nhiều.

“…Không. Nó còn nhiều hơn rất nhiều.”

Trước khi chết, thể trạng tôi đã kiệt quệ vì ung thư. Da bọc xương. Vậy mà giờ…

“Hụp…”

Tôi vịn tường đứng dậy. Sức sống dâng tràn.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra…?”

Tôi sờ lên mặt. Nhưng cảm giác lạ lẫm khiến tôi chẳng phân biệt được gì.

“Hooo…”

Tôi cố hít sâu trấn tĩnh. Hàng loạt suy đoán chạy qua đầu.

Kết luận duy nhất là…

“Thí nghiệm…”

Họ đã chữa khỏi ung thư cho tôi bằng một phương pháp nào đó.

“Phải rồi. Chắc chắn là như vậy.”

Tôi nhìn quanh lần nữa và chú ý đến cánh cửa đá.

Tôi lao tới.

Ầm! Ầm!

“Thả tôi ra! Tôi tỉnh rồi! Thả tôi ra!”

Không có phản hồi.

Ầm, ầm!

“Thả tôi ra!!”

Tôi đập cửa đến khi tay tê rần, hơi thở gấp gáp, đầu óc quay cuồng.

Cuối cùng, tôi quỵ xuống, dựa vào cánh cửa lạnh ngắt.

“Haa… Haa…”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi tình huống.

Một khắc trước chết.
Khắc sau sống lại.
Giờ bị nhốt trong phòng đá.

“C… có lẽ họ sẽ đến…”

Tôi ôm lấy cánh tay thì khựng lại.

“A…!”

Gắn vào cánh tay trái là một lọ chứa chất lỏng đỏ như máu, cắm thẳng vào tĩnh mạch.

“Haa… Haa…”

Tôi suýt rút nó ra, nhưng…

Nếu đây là thứ đã cứu tôi khỏi ung thư thì sao?

Nếu rút ra… tôi chết mất?

“Chết tiệt…”

Tôi vò đầu, bắt đầu nghĩ đến anh trai.
Anh ấy đang ở đâu?
Đã bao lâu trôi qua kể từ khi tôi ngất đi?
Anh có đồng ý chuyện này không?

“A…”

Đầu lại đau như muốn nứt ra.

Nhưng rồi…

Ầm ầm! Ầm ầm!

Căn phòng rung chuyển.

Tôi quay đầu lại, mắt mở lớn.

Cánh cửa…

Cuối cùng cũng mở ra.

Bình Luận (0)
Comment