Sự Trỗi Dậy Của Ba Tai Họa

Chương 254

Bước chân vào Hội Nhà hát – tòa nhà vốn là nơi hội tụ của những bậc thầy trong giới – tôi thấy dòng người đang chen chúc tiến vào cửa chính. Có vẻ như hôm nay có sự kiện lớn.

“Xem ra họ mời nhiều người thật.”
Aoife khẽ nhíu mày nhìn dòng người phía trước.

“…Mời đông thế này, chắc họ rất tự tin vào thứ sắp trình diễn. Mình bắt đầu tò mò rồi đấy.”

Cô quay lại, giơ lên một tấm thẻ đen khắc sâu dòng chữ “VIP”.

“Mình có phòng đẹp. Có muốn vào cùng không?”

“…Ừ, cũng được.”

Hôm nay Aoife bỗng thân thiện lạ thường, nhưng tôi không có lý do để từ chối. Tò mò vẫn thắng, tôi gật đầu đi theo sau cô ấy.

Phòng VIP khá rộng. Hai dãy sofa đỏ được đặt dọc theo hai bên, vài chiếc ghế được bố trí ở phần lộ thiên, tầm nhìn thẳng xuống khán đài phía dưới.

‘Đúng là công chúa… Phòng sang thật.’

Khán phòng bên dưới mỗi lúc một đông, gần như chật kín.

“Ngồi đây đi. Tạm thời sẽ không ai làm phiền.”

“…Ừ.”

Tôi ngồi xuống, thoải mái dựa lưng, mắt vẫn hướng xuống sân khấu nơi vài nhân viên đang điều chỉnh đạo cụ cho buổi diễn sắp bắt đầu.
Tò mò len vào đầu.
Người thay thế tôi là ai? Và vì sao tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào?

Tôi gãi nhẹ sau gáy.
Có điều gì đó không ổn, nhưng đã đến mức này thì chỉ có thể ngồi yên quan sát.
Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy vì tò mò.
May mắn là không phải đợi lâu.

Cạch cạch—
Toàn bộ đèn sân khấu bất ngờ tắt, nhà hát chìm trong im lặng. Một luồng sáng duy nhất rọi xuống giữa sân khấu, chiếu lên một dáng người mũm mĩm trung niên.

Tôi nhận ra ngay.

‘Biên kịch Olga.’

Quả nhiên cô ấy có mặt. Nói là bận cũng đúng. Điều đó tôi hiểu.
…Tôi chỉ thắc mắc người thay thế mình thôi.

Có vẻ Aoife cũng nghĩ tương tự, ánh mắt không rời khỏi sân khấu.

“Cảm ơn quý vị đã có mặt hôm nay. Chắc phần lớn đều biết tôi là ai nên tôi sẽ không giới thiệu dài dòng. Tôi không phải ngôi sao, chỉ là phông nền mà thôi.”

Olga mở đầu bằng lời chào đơn giản.

“Quý vị ở đây đều là khách quý của giới nhà hát, tôi vô cùng vinh hạnh khi được đón tiếp mọi người trước thềm sự kiện chính của Hội nghị Tứ đế quốc.”

Cô nói với giọng đầy tự hào, cằm hơi ngẩng, trang điểm tươi tắn, hoàn toàn khác với vẻ mệt mỏi trước đây.
Một sự thay đổi tích cực.

“Như nhiều người đã nghe, tác phẩm lần này là kiệt tác mà tôi tâm huyết nhất.”

Olga mỉm cười.

“Ban đầu tôi định chọn một diễn viên khác cho vai chính, nhưng vì một vài lý do, cậu ấy không thể tham gia.”

Aoife liếc sang tôi, ánh mắt như đang nói “Không phải đã báo rồi sao?”
Tôi chỉ nhún vai.
“Vừa mới trở về hôm qua. Làm sao báo được chứ? Tôi còn tưởng Học viện đã gửi thông báo rồi.”

“…”

Aoife nhún vai bất lực.

“Cũng đúng.”

Cô lại dựa lưng, tập trung vào sân khấu. Tôi cũng quay lại nhìn.

“Nhưng xin đừng lo lắng,” Olga nói, giọng tràn đầy phấn khích. “Tôi đã tìm được người thay thế! Và nói thật…”

Cô dừng lại, nụ cười càng rạng rỡ khi nhìn xuống khán giả.

“Cậu ấy giỏi hơn diễn viên trước. Không chỉ hơn một chút, mà hơn rất nhiều.”

Cô gần như không giấu nổi hạnh phúc trong lời nói.
Nghe vậy, tôi bất giác mím môi.
Không hiểu sao câu đó… nghe khó chịu thật.
Như thể đang thẳng thừng gạt bỏ tôi.

‘Chắc cô ấy giận vì mình đến muộn thật.’
Hoặc tôi đang nghĩ nhiều.
Cũng có thể.

Khi Olga vừa dứt câu, cả khán phòng bắt đầu xôn xao. Mọi ánh mắt đều như muốn xuyên qua tấm rèm đỏ.
Tôi cũng vậy.

Rốt cuộc người đó là ai?

“Tôi nghĩ để quý vị đợi thêm thì không hay. Mọi người muốn xem chứ?”

Dù là câu hỏi tu từ, cả khán phòng gần như đồng loạt hô vang tán thành.

“Được rồi…!”

Olga quay lại.

“Bắt đầu vở kịch!”

Vở kịch mở màn đúng như ký ức của Aoife.

Vèo—
Rèm kéo ra, đèn bật sáng, hiện ra một tiệm bánh.

Cạch—
Tiếng bước chân vang lên. Một người đàn ông trong chiếc áo choàng nâu, đội mũ chóp cao bước vào.
Đó chính là Joseph – do Darius thủ vai.
Phải công nhận, anh ta thể hiện nhân vật gần như hoàn hảo.

[Huaam.]
Joseph ngáp một cái rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Giọng anh vang khắp nhà hát, rõ ràng đến mức khiến Aoife ngẩn người.
Xem trực tiếp khác hoàn toàn so với khi họ diễn trước đó.
Cô bị cuốn trọn vào từng lời thoại, từng cử động.

‘Hay thật.’

Cảnh tiếp diễn.
Joseph quan sát tiệm bánh, nhắc đến Emily, chạm vào vài đồ vật rồi ngồi xuống.

[Emily Stein]
Anh trầm giọng nói, đủ khiến cả khán phòng im lặng chăm chú.

Cạch cạch—
[Biến mất từ hôm qua.]
Giọng nói lẫn trong bóng tối.

[Con gái chủ tiệm, đang tìm linh kiện cho chiếc máy trộn bị hỏng.]

Từng câu từng chữ như chảy thẳng vào tai Aoife, khiến cô đắm chìm hơn nữa.

[Phiền phức thật.]

Cạch—!
Đèn bật sáng.
Cả thế giới chuyển sang sắc xám đơn điệu. Aoife khẽ nuốt xuống khi Joseph giờ đang ở giữa một con hẻm dài, quay lưng về phía khán giả.

Cạch—
Một bóng dáng xuất hiện.
Một cô gái trạc tuổi Aoife.

Chỉ một thoáng nhìn, Aoife đã mím môi.
Ghen tị trào lên. Nhưng cô không thể phủ nhận: diễn viên này giỏi hơn mình. Từ ánh mắt đến từng chuyển động nhỏ.

Emily tiến lại gần một người đàn ông đang quay lưng lại.

Tóc đen dài buộc gọn, thân hình cao lớn dưới lớp áo.

‘Ai vậy…?’

[À, xin lỗi! Anh có biết chỗ nào còn mở để mua linh kiện máy trộn không ạ?]

Aoife nín thở ngay khi giọng nữ vang lên.

[…]

Không khí như đông đặc lại.
Khán giả xung quanh khẽ hít vào, theo dõi người đàn ông trung tâm của cảnh diễn.

[…Cô đang tìm linh kiện thay thế?]

Aoife siết chặt tay vịn, các khớp tay trắng bệch. Cô liếc sang Julien.
Cậu vẫn nhìn xuống sân khấu, bình thản đến lạ.
Chỉ một giọng nói mà khiến cô nổi hết da gà.

‘Không thể nào… mình đang phản ứng thái quá.’

Cảnh diễn tiếp tục như trong bản gốc, Azarias chỉ về một hướng.
Dù không thể thấy mặt, Aoife vẫn cảm nhận được diễn xuất của anh ta vượt xa mức bình thường.

Đặc biệt là khoảnh khắc cuối.

[Đ-đỏ…]
Giọng anh khẽ vang lên trong bóng tối.

[…Tôi muốn nhìn thấy nó.]

Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Aoife choáng váng.
Trong đầu cô lập tức so sánh Julien với người mới.

‘Giỏi hơn? Ngang? Hay…?’

Phần một kết thúc.
Cảnh lại xoay về Joseph lúc này đang tiến vào tiệm hoa để lần theo manh mối.

Cốc cốc—
Tiếng gõ cửa vang lên, toàn bộ nhà hát im bặt.
Không khí như bị rút cạn, tất cả ánh mắt hướng về cánh cửa duy nhất trên sân khấu.

Một cái bóng hiện lên sau lớp gỗ.
Aoife siết chặt tay vịn hơn nữa.
Cuối cùng… sắp thấy người thay thế.

Keng—!
[Có thể giúp gì cho ngài?]

Cửa bật mở.
Aoife sững người, hơi thở nghẹn lại.

Người đàn ông bước ra—
Tóc đen dài buông qua vai rộng, đôi mắt xanh sáng sắc như lưỡi dao.
Khí chất mạnh mẽ đến mức cả khán phòng gần như bị hút vào.

Về diễn xuất…

“Á… cái này…”

Aoife nhìn cảnh sắc đỏ rực bùng lên trước mắt.
Không biết từ lúc nào, thời gian như trôi đi trong tích tắc.
Khi nhận ra thì phần một đã kết thúc, một thân ảnh nằm bất động dưới đất, còn bức tranh đỏ hiện rõ trên tường.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Aoife không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy.

Anh ta…

Cô nuốt nước bọt, quay sang nhìn Julien.

…quá xuất sắc.

Bình Luận (0)
Comment