Edit by Ưu & Beta by Rùa - Kỳ thật, Phong Tố Cẩn cũng không hiểu làm sao cô có thể thay đổi được thân thủ của mình, chính cô cũng chỉ có thể nói đó là do sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình được khai phá.
Nhưng Lục Vân Xuyên thì khác, anh nghĩ về giấc mơ mà em gái mình hay mơ thấy, anh ấy rõ ràng không có cho rằng như vậy.
Lục Vân Xuyên không hỏi gì nữa mà nói khẽ: "Ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi mới có sức lực làm việc khác."
"Ừm."
Lúc Phong Tố Cẩn ăn cơm, Lục Vân Xuyên rời đi, anh ấy muốn nói chuyện cô đã tỉnh cho em gái mình nếu không con nhóc kia sẽ một mực lo lắng.
Phong Tố Cẩn vừa ăn cơm vừa nghĩ đến băng đảng ngầm của Thành phố Bắc Quyền. Cái nơi được coi là nửa hắc nửa bạch kia.
Dù là ai cũng không nên có ý nghĩ hại Quân thiếu của cô, kể cả đó là một băng đảng ngầm bởi cô sẽ bất chấp tất cả, đòi lại công bằng cho Quân Mặc Hàn, không để anh bị bắt nạt.
Nhất là vừa rồi tại hồ thuốc, nhìn thấy vết thương trên người Quân Mặc Hàn, tim cô như bị bóp nghẹt.
Phong Tố Cẩn siết chặt đôi đũa, tức giận đến nỗi muốn bóp nát đôi đũa. Cô muốn mình nhanh chóng mạnh lên, mạnh hơn một chút mới có thể cùng Quân Mặc Hàn sóng vai, mới có thể giúp anh.
Trước mắt, cô vẫn quá yếu.
Phong Tố Cẩn thực sự không muốn ăn gì, nhưng lại cố gắng ăn nhiều chút để hồi phục thân thể.
Ngay lúc đó cô, cô dường như nghe thấy một âm thanh kì quái.
Phong Tố Cẩn nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một động vật nhỏ, đang lạch bạch chạy tới.
Phong Tố Cẩn thoáng sững sờ, mắt cô sáng lên:"Là em sao, vật nhỏ."
Cô vươn tay ra, vật nhỏ lao vào tay cô, líu ríu không biết đang nói gì.
Phong Tố Cẩn nhìn nó, cảm thấy rất vui vẻ, cô biết sở dĩ Dạ Tinh tìm được đến đây là nhờ công lao của nó. Không nghĩ tới nó thực sự mang tấm vải "Huyết thư" kia cho Dạ Tinh.
"Cảm ơn em nhé, vật nhỏ."
"Chít cô...."
Vật nhỏ đối với Phong Tố Cẩn làm nhiều hành động, Phong Tố Cẩn xem không hiểu nó muốn nói gì, khi thấy nó lien tục đá vào bàn ăn, rồi lại há to miệng mình, Phong Tố Cẩn có chút thông suốt:
"Em đói bụng phải không, muốn ăn sao?"
Vật nhỏ gật đầu nhẹ.
Phong Tố Cẩn cười cười: "Em đúng là hiểu tiếng người, nghe hiểu được lời chị nói vậy cùng ăn với chị nha."
Phong Tố Cẩn thật sự rất cảm kích nó, tại thời điểm mấu chốt như vậy đã giúp cô, cô đối với động vật hiểu tiếng người cũng không thấy có gì kì quái, khi còn bé, mẹ cô từng nói, trên thế giới này có tinh linh, và nó có thể hiểu tiếng người.
Phong Tố Cẩn nhìn vật nhỏ ăn cơm, cảm giác không hề giống động vật chút nào, ngược lại động tác khi ăn rất ưu nhã, biết dùng thìa.
Tâm trạng Phong Tố Cẩn nhờ nó mà tốt lên rất nhiều,
"Em nhìn trông giống một con mèo, nhìn kĩ thì giống một tiểu hồ lý vậy sau này chị gọi em là Miêu Miêu nhé."
Cứ như thế, Phong Tố Cẩn đặt cho nó cái tên Miêu Miêu.
Sau bữa tối, Phong Tố Cẩn đưa Miêu Miêu đến hồ thuốc mà Quân Mặc Hàn đang ngâm, ngồi ngắm Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn vẫn luôn nhắm mắt, chưa tỉnh lại. Trên người anh vẫn có khí lạnh bốc lên, trái tim Phong Tố Cẩn như bị đâm một nhát đau đớn.
"Dạ Tinh, anh ấy thực sự không có chuyện gì sao?"
Dạ Tinh kiên trì trả lời: "Thiếu phu nhân, Quân thiếu sẽ không có chuyện gì đâu."
Anh ta nhìn Thiếu phu nhân lo lắng cho Quân thiếu mà vô thức hỏi nhiều lần. Trong lòng anh ta rất vui mừng, cũng may Thiếu phu nhân rất quan tâm Quân thiếu, không uống công Quân thiếu luôn một lòng chung tình với cô.
Đêm qua, khi anh ta chạy tới, Quân thiếu và Thiếu phu nhân đã được cứu đi. Sau đó anh ta tìm đường tới Lục gia, nghe Lục thiếu kể một chút sự tình đêm qua.
Anh ta có thể tưởng tượng ra, giữa ranh giới sự sống và cái chết, Quân thiếu sẽ không chút do dự che chở Thiếu phu nhân. Có điều không nghĩ tới chính là Thiếu phu nhân đã dùng hết sức lực cùng khả năng của mình để bảo hộ Quân thiếu.