Edit by Nguyên & Beta by Rùa -
Hiện tại, Dạ Tinh thật sự thừa nhận Phong Tố Cẩn là Thiếu phu nhân từ tận đáy lòng, đối với cô chỉ còn có thừa nhận và tôn kính.
Lúc trước thừa nhận, nghe theo cô là do bị mệnh lệnh của Quân Thiếu ép buộc nhưng bây giờ Dạ Tinh cảm thấy cô chính là người phù hợp nhất với thân phận Thiếu phu nhân.
Ðương nhiên, Phong Tố Cẩn sẽ không biết được những suy nghĩ trong lòng của Dạ Tinh, hiện giờ sự tập trung của cô đều đặt ở trên người Quân Mặc Hàn.
Phong Tố Cẩn rất lo lắng nhưng lúc này cô không thể làm được gì, chỉ có thể nói chuyện không ngừng với mèo con, "Miêu Miêu, em nói xem khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại, chị rất lo lắng cho anh ấy, anh ấy là vì bảo vệ cho chị mới bị thương..."
Nghĩ đến màn mạo hiểm đêm qua, trong lòng Phong Tố Cẩn không khỏi xúc động.
Mỗi lần bị kẹt giữa sự sống và cái chết đều là Quân Mặc Hàn cứu cô, lần này cũng không ngoại lệ, anh thậm chí còn không quan tâm đến tính mạng của mình, cam tâm làm đệm lưng cho cô trượt xuống vách núi.
Người đàn ông như vậy, cô làm sao có thể không rung động, làm sao có thể không yêu.
Có lẽ trái tim cô đã sớm thuộc về anh, chỉ là cô đã không biết mà thôi.
"Dạ Tinh, anh cũng biết có phải không? Đám sát thủ đuổi giết tôi và Quân thiếu tối qua chính là bang hội ngầm ở thành Bắc Quyền?"
Đáy mắt Dạ Tinh lạnh lẽo, ánh mắt lãnh khốc, "Đúng!"
Nếu như lúc trước, có người dám gây bất lợi cho Quân thiếu, bọn họ sẽ lập tức giải quyết.
Nhưng bây giờ, Quân thiếu đã đi vào con đường làm quan, là thị trưởng của thành Bắc Quyền, mỗi một hành động đều sẽ gây chú ý, bọn họ không thể tùy ý làm bậy.
Để tránh gây phiền toái cho Quân Thiếu, Dạ Tinh phải đè nén nỗi giận này. Phải kiên nhẫn chờ đến khi Quân Thiếu tỉnh lại mới được hành động.
Phong Tố Cẩn nhìn sắc mặt của Dạ Tinh, tiếp tục chơi đùa với mèo con, "Dạ Tinh, tôi biết anh là người có thực lực. Chắc anh đang chờ Quân Thiếu tỉnh lại để xử lý bọn chúng. Anh xem hiện tại Quân Mặc Hàn còn đang hôn mê, tôi đang nghĩ rằng trước tiên anh nên sai người thu thập tư liệu về bọn chúng. Muốn hành động vào thời điểm như thế này cũng phải có kế hoạch hoàn hảo, tuyệt đối không thể để sai sót và nhầm lẫn gì".
Toàn thân Dạ Tinh chấn động, nghe những lời của Phong Tố Cẩn nói, quả thật là cần phải thu thập tư liệu dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả.
Hơn nữa còn có thể căn cứ vào tư liệu để lập ra kế hoạch sớm hơn một chút.
Dừng một lúc, Phong Tố Cẩn tiếp tục nói: "Còn có, đám người kia gần đây liên lạc với ai, điều tra một chút, tìm hiểu rõ ngọn nguồn sẽ biết được kẻ nào đã thuê đám người đó giết Mặc Hàn.
"Vâng, cảm ơn Thiếu phu nhân đã chỉ bảo."
"Dạ Tinh, anh không cần khách khí với tôi như thế, tôi chỉ hi vọng Mặc Hàn bình an, không có ai có thể làm hại anh ấy. Vậy nên nếu lần này các anh động thủ với bang hội, tốt nhất hãy làm thật lớn chuyện vào, cho bọn chúng một bài học tiện thể uy hiếp những người không yên phận muốn gây chiến, không phải sao?"
Dạ Tinh kinh ngạc nhìn Phong Tố Cẩn, anh ta không nghĩ rằng tư duy của Thiếu Phu Nhân nhà mình lại tỉ mỉ như vậy, khác xa dáng vẻ của người con gái khúm núm, nhu nhược trên người cô mang theo một khí thế vô cùng quyết đoán.
Cô không bị kinh sợ mà ngược lại còn bình tĩnh suy nghĩ kế hoạch nên đáp trả thế nào.
Trong lòng Dạ Tinh tràn ngập sự ngưỡng mộ Thiếu Phu Nhân nhà mình.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Dạ Tinh, cười nhạt nói, "Thật ra có thể sống trong hòa bình, đâu có ai muốn suốt ngày chém chém giết giết đâu. Đều là bị ép buộc. Mặc Hàn đã từng nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình, đúng là không sai một chút nào."
Cuối cùng cô cũng hiểu được nỗi lo lắng trước kia của Quân Mặc Hàn, anh luôn nói ở bên anh rất nguy hiểm, khi đó cô cũng không nhận thức được điều đó. Nhưng khi trải qua chuyện đêm qua, cô mới thấu hiểu rõ ý nghĩa của câu nói kia.
Cho dù là nguy hiểm thì cô cũng sẽ không rời khỏi Quân Mặc Hàn, cô chỉ hy vọng rằng mình có thể mạnh hơn một chút.
"Đúng rồi, Dạ Tinh, chẳng phải thân thủ của anh rất khá sao, tôi muốn trở nên mạnh mẽ một chút, anh có biết nơi huấn luyện nào hay không, tôi cũng muốn đi theo để huấn luyện.