Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 302

Edit by Nguyên & Beta by Rùa

-

Mắt Dạ Tinh trợn to khi nghe Thiếu Phu Nhân nói. Cô liên tục khiến anh ta phải khiếp sợ.

"Thiếu phu nhân, chúng tôi có nơi huấn luyện riêng và ở Bắc Quyền thành cũng có căn cứ để huấn luyện."

"Vậy là tốt rồi, có thể thu xếp cho tôi vào trong đó huấn luyện được không?"

Dạ Tinh do dự, hắn là người đầu tiên đi theo Quân Thiếu. Có quyền sắp xếp người vào căn cứ huấn luyện. Nhưng điều quan trọng phải nhấn mạnh rằng người nhờ hắn sắp xếp là bà chủ đấy!

Là bà chủ đấy!

Hơn nữa Quân Thiếu quan tâm bà chủ như vậy, khẳng định sẽ đau lòng, không nỡ để Thiếu phu nhân chịu khổ.

Nếu Quân Thiếu mà biết anh ta sắp xếp cho phu nhân đến căn cứ huấn luyện, chắc chắn sẽ lột da anh ta ra.

"Thiếu phu nhân, chuyện này phải do Quân Thiếu đồng ý mới được."

Phong Tố Cẩn cười một tiếng: "Dạ Tinh, ý của anh là lời tôi nói có ý nghĩa gì và các người cũng không xem tôi là Thiếu phu nhân phải không?"

Mí mắt Dạ Tinh giật giật, vội nói: "Không có, không có, Thiếu phu nhân tuyệt đối không nên hiểu lầm."

"Nếu đã coi tôi là Thiếu phu nhân, vậy hãy làm theo lời tôi nói. Nếu anh lắng chuyện QuânThiếu trách tội vậy đừng cho anh ấy biết chuyện này. Tôi sẽ tôi lén lút đi huấn huyện rồi lại lén lút trở về, như thế anh ấy sẽ không biết được."

Nghe của Phong Tố Cẩn nói, Dạ Tinh căn bản không thể nào từ chối được, chỉ có thể đồng ý.

Phong Tố Cẩn bí mật chỉ chỉ ngón tay với mèo con. Vừa rồi là cô cố ý nói vậy, nếu không Dạ Tĩnh sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Trước đó cô cũng nhờ Mặc Hàn giúp cô mạnh lên, anh đều qua loa nói sẽ đưa cô đi huấn luyện thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đi.

Cô nghĩ rằng có khả năng Mặc Hàn không muốn để cô chịu khổ, nếu vậy cô sẽ vụng trộm đi huấn luyện để mạnh thêm, dù sao anh ấy cũng sẽ không biết.

Cô chỉ hy vọng tình huống nguy hiểm như đêm qua sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nào nữa. Cô không muốn Mặc Hàn vì bảo vệ cô mà nguy hiểm đến tính mạng.

Cô biết, nếu không phải vì bảo vệ cô, với thân thủ của Mặc Hàn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điều Phong Tố Cẩn chưa biết vấn đề về thân thể của Quân Mặc Hàn. Nếu không cô cũng sẽ không nghĩ như thế.

- ---------------------------------------------------------------------------

Vào giờ cơm tối.

Lục Vân Xuyên đến, nhìn Quân Mặc Hàn còn đang ngâm mình trong hồ, anh nói với Dạ Tinh: "Không cần cho hắn ngâm mình lâu như thế, cơ thể của hắn sẽ bị nhiễm lạnh. Tốt nhất anh nên đem hắn đặt lên giường, nghỉ ngởi cho tốt, có lẽ ngày mai hắn sẽ tỉnh lại."

Phong Tố Cẩn nhìn Lục Vân Xuyên nói: "Xem ra Lục thiếu cũng rất am hiểu về y học."

"Không thể nói là am hiểu được, chẳng qua là em gái của tôi sức khỏe yếu, đối với một số "bệnh lạ"*ngược lại là có chút hiểu biết."

*trong cv là kỳ nan tạp chứng

"Bệnh lạ?" Chẳng biết tại sao, Phong Tố Cẩn nghe được bốn chữ này, trong lòng giật mình.

Sắc mặt Dạ Tinh biến đổi nói: "Lần này đã làm phiền đến Lục thiếu rồi."

Nếu không phải nơi này có hồ nước nóng, Dạ Tinh đã sớm mang Quân Thiếu rời khỏi Lục gia.

Phong Tố Cẩn hoảng hốt, nhìn thấy Dạ Tinh ôm Quân Mặc Hàn từ trong hồ ra, không kịp suy nghĩ gì vội vàng đi đến phụ một tay.

Phong Tố Cẩn cẩn thận lau người Quân Mặc Hàn, cảm nhận được cơ thể của anh lạnh buốt, tim cô lại run lên.

Cô muốn anh mở mắt ra nhìn mình, cô không quen với dáng vẻ nhắm mắt và toàn thân lạnh băng của anh, điều này khiến cô sợ hãi.

Giúp Quân Mặc Hàn nằm trên giường, Phong Tố Cẩn một mực trông coi anh, một bước cũng không rời.

Nửa đêm, cô cảm nhận được thân mình Quân Mặc Hàn có chút lạnh hơn bình thường. cô rất lo lắng bèn cởi quần áo ra, ôm lấy anh, muốn dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cơ thể anh.

Lúc đầu cô bị nhiệt độ cơ thể của anh truyền đến, lạnh phát run, nhưng bởi vì yêu anh cho nên cô kiên trì không buông tay, ngược lại càng ôm anh chặt hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment