Edit by Nguyên & Beta by Rùa - Phong Tố Cẩn không ngủ một đêm. Cô cứ ôm Quân Mặc Hàn như vậy.
Đầu cô tựa vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh thì cô mới an tâm.
Lúc Quân Mặc Hàn tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Đáy mắt anh hiện lên một tia sáng quỷ mị, chứa sức mạnh câu hồn đoạt phách, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Đôi mắt của anh khôi phục lại như ban đầu, nhìn xuống lồng ngực của mình, vẻ mặt anh chấn động.
Nghĩ tới trước khi hôn mê, anh lại không thể ngăn cản được những con sóng đang dâng trào trong đôi mắt, mọi tình cảm trong khoảnh khắc ấy như muốn phun trào ra ngoài.
Quân Mặc Hàn nhắm mắt lại, che giấu tâm tình ở đáy mắt, một lúc anh lại khôi phục thần sắc điềm tĩnh vốn có.
Anh nhìn người đang nằm gọn trong ngực mình, lòng say mê, ánh mắt mang theo vô vàn cưng chiều và yêu thương, còn có đau lòng.
Đi theo mình, cô ấy phải chịu khổ rồi.
Điều anh có thể làm chính là cố gắng bảo vệ cho cô, anh cũng không biết hai người bọn họ sống sót được bằng cách nào, anh chỉ biết chắn chắn vợ nhỏ của anh đã rất kiên cường.
Cô nằm trong lòng anh, để lưng lộ ra bên ngoài, chăn mền bị tuột xuống một ít, một phần sau lưng bị lộ ra, mang theo vẻ kiều diễm cùng với phong tình, làm cho Quân Mặc Hàn mê đắm.
Anh vươn tay, thương yêu dịu dàng vuốt tóc Phong Tố Cẩn. Khe khẽ vuốt lưng cô, phát hiện ra cơ thể Phong Tố Cẩn lạnh buốt.
Tay Quân Mặc Hàn run lên, vội vàng lay cơ thể của Phong Tố Cẩn, kéo cô ra một chút, "A Cẩn, A Cẩn tỉnh lại nào."
Đôi mắt say đắm của Quân Mặc Hàn giờ đầy tràn ngập vẻ bối rối.
Phong Tố Cẩn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt, nhìn thấy Quân Mặc Hàn, lẩm bẩm nói: "Mặc Hàn?"
Thấy cô đã tỉnh lại, Quân Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm, "Cô bé ngốc, trên người của anh rất lạnh, sao em lại ôm anh để ngủ hả?"
Phong Tố Cẩn lúc này mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn Quân Mặc Hàn rồi ôm chặt lấy anh, "Mặc Hàn, anh đã tỉnh lại, thật tốt quá, em rất lo lắng cho anh, vì trên người anh lạnh nên em mới nghĩ muốn cho anh thêm chút ấm áp."
Nghe thấy thế, trong lòng Quân Mặc Hàn xúc động, lại có chút đau lòng, anh thở dài nói: "Em cũng nên biết làm như thế thiếu chút nữa em sẽ bị đông cứng!"
"Em không sợ lạnh, đông cứng thì đông cứng có gì phải sợ."
Phong Tố Cẩn không để ý dáng vẻ, làm Quân Mặc Hàn đau lòng cũng đành bất đắc dĩ ôm lấy vai Phong Tố Cẩn rồi nắm chặt tay cô.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, mang theo một màu đỏ tươi, sâu trong ánh mắt mang theo đau xót, cứ như vậy nhìn Phong Tố Cẩn, khóa chặt ánh mắt của cô.
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hàn quét qua toàn thân Phong Tố Cẩn, cô há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Trái tim Quân Mặc Hàn đau đớn, nhưng anh không nỡ làm gì với Phong Tố Cẩn, anh hít một hơi thật sâu rồi giữ chặt tay của cô đặt ở vị trí trái tim của mình
"Nơi này, em có cảm nhận được không?"
Phong Tố Cẩn kinh ngạc, không rõ lắm, nhưng tiếng tim đập từng chút một truyền đến lòng bàn tay, mạnh mẽ đến thế, đến nỗi có thể truyền từ lòng bàn tay đến ngực của cô, làm trái tim cô cũng đập mãnh liệt, đập rất nhanh như có cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Phong Tố Cẩn nhìn vào mắt Quân Mặc Hàn, ánh mắt sâu thẳm cuồn cuộn cuốn cô vào vòng xoáy, ánh mắt anh mang theo sự quyến rũ chết người khiến cô không thể không bị cuốn hút.
Phong Tố Cẩn nhịn không được bèn liếm liếm cánh môi khô của mình
"Em, em cảm nhận được tiếng tim đập.
Giọng Quân Mặc Hàn khàn khàn nói: "Vậy em có biết tại sao nơi này lại đau không?"
Phong Tố Cẩn nghe thấy âm thanh như vậy, tim run lên, trong tim nổi lên từng tầng từng tầng gợn sóng, cô ngây thơ lắc đầu, không nghĩ ngợi điều gì hỏi: "Tại sao đau nhức?"