Edit by Tiêu Nguyệt ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Thời điểm Mễ Lương Sắt tỉnh lại lần nữa, bắt đầu run rẩy khóc lóc.
Mặt của cô ta sao lại thành như vậy, tại sao lại thành như vậy!
Sau khi đến thời gian trực tiếp, đám người dân chờ Mễ Lương Sắt phát sóng trực tiếp, chờ đủ kiểu cũng không thấy trực tiếp bắt đầu.
Mấy ngày nay Mễ Lương Ngân cũng sứt đầu mẻ trán, thấy trực tiếp còn chưa bắt đầu, nhanh chóng gọi điện thoại cho em gái của mình.
Điện thoại vừa đả thông liền nghe thấy tiếng khóc bên kia.
Mễ Lương Ngân sửng sốt không thôi.
Trong ấn tượng, cô em gái này cực kì kiêu ngạo, càng không cho phép mình khóc, cô cảm thấy khóc là biểu hiện của kẻ yếu, mất mặt. Nếu không phải đã phát sinh chuyện gì cực kỳ quan trọng, Mễ Lương Sắt căn bản cũng sẽ không khóc.
Sau khi Mễ Lương Ngân hỏi mới biết được, mặt Mễ Lương Sắt bị hủy, nổi đốm đỏ, kích cỡ tựa như hạt đậu.
Hắn muốn đưa bác sĩ đi vào hội trường nhưng nhân viên giám sát căn bản cũng không có khả năng để bọn họ mang bất luận kẻ nào đi vào.
Hắn gấp gáp nổi trận lôi đình, sớm biết như vậy liền không truy cầu công bằng công chính gì cả.
Nhưng khi hắn vào phòng, lúc tự mình nhìn thấy mặt Mễ Lương Sắt, vẫn giật mình.
Mễ Lương Sắt nhìn thần sắc của anh trai mình, càng gào khóc, ngay cả anh trai của cô ta đều như vậy, huống chi là người khác.
"Đều tại anh, đều tại anh, nếu không phải anh nghĩ ra biện pháp này, sao em có thể biến thành thế này..."
Mễ Lương Sắt tràn đầu hận ý oán giận Mễ Lương Ngân.
Mễ Lương Ngân nhìn đáy mắt Mễ Lương Sắt che lấp hận ý, cũng vô cùng kinh ngạc.
"Em chán anh người anh trai này, nếu anh có bản lĩnh, căn bản em cũng không cần phải gánh chịu những thứ này. Nếu anh có được năng lực như Lam Bắc Thần thì tốt biết bao nhiêu, anh nhìn anh ta chỉ động tay một chút đã có thể bảo vệ tốt Liễu Thi Nhã..."
Đối mặt với những lời chỉ trích của Mễ Lương Sắt, trong lòng Mễ Lương Ngân có chút lạnh, nhưng vẫn đau đầu nhiều hơn, trước mắt nên làm sao bây giờ?
Nhãn hiệu dưỡng da này Mễ gia không thể không cần!
Dưỡng da có lợi nhuận rất lớn, đây chính là nguồn kinh tế trọng yếu của Mễ gia!
...
Phong Tố Cẩn ở trong nhà gặm táo, nhìn tình huống trực tiếp, đã qua một giờ, trực tiếp còn chưa bắt đầu, chứng minh mặt của Mễ Lương Sắt người không nhận ra.
Cùng với thời gian mà cô tính toán cũng chênh lệch không nhiều.
Tâm tình Phong Tố Cẩn tốt, đủ linh cảm nên rất nhanh liền đánh ra được bản nháp bản thiết kế.
Làm xong, cô sẽ uống trà, sẽ tập bài tập thể dục.
Chỉ chốc lát, Dạ Mai tiến lên.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn sáng lên.
"Thế nào, việc làm xong rồi?"
Hiện tại Dạ Mai đã bắt đầu bội phục năng lực của thiếu phu nhân, mấy ngày nay, năng lực mà thiếu phu nhân thể hiện ra cũng khiến cô ấy phải nhìn bằng con mắt khác.
"Thiếu phu nhân, dựa theo phân phó của ngài, để người khác âm thầm chuyển tin tức cho phu nhân Mễ gia, chắc chắn bà ta sẽ không che chở cho Mễ Lương Sắt kia nữa."
Đôi mắt Phong Tố Cẩn sáng lên.
"Dạ Mai, cô làm rất tốt."
Không thể không nói, hai người mà Quân Mặc Hàn cho cô, năng lực rất mạnh, ngay cả bí mật hơn hai mươi năm trước của Mễ gia cũng đều có thể tra được.
"Là thiếu phu nhân quan sát kỹ tính nên chúng ta mới có thể biết."
Vốn Mễ Lương Sắt và Mễ Lương Ngân không phải anh em ruột, phu nhân Mễ gia hiện tại chỉ là mẹ ruột của Mễ Lương Ngân, Mễ Lương Sắt thật ra là do tiểu tam sinh.
Quả thật Phong Tố Cẩn cũng đã quan sát Mễ gia thật lâu mới có hoài nghi, coi như Mễ Lương Sắt về Mễ gia cũng sẽ không có ai che chở cô ta.
Ai bảo trước kia Mễ Lương Sắt cả ngày chỉ nhắm vào cô.
Còn có sự tình ở quán bar ngày đó, nếu không phải có Quân Mặc Hàn, có lẽ cô thật sự sẽ không sống được đến bây giờ.
Phong Tố Cẩn cô cũng không độ lượng như thế mà buông tha cho Mễ gia.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Mỗi tuần 10 chương, đau lưng thật. Vote chương để sớm có chương mới nha