Edit by Tiêu Nguyệt ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện, khổ cực như vậy, cho nên Phong Tố Cẩn càng hiểu được làm sao để sinh tồn.
Bất quá nghĩ đến sự hỗ trợ và bảo vệ của Quân Mặc Hàn từ trước tới nay, trái tim cô liền trở nên ấm áp.
Chỉ là bây giờ, đã năm ngày cô không gặp Quân Mặc Hàn.
Hắn đi công tác, cũng không biết hiện tại hắn đang làm gì, ăn cơm có ngon hay không?
Nghĩ tới những thứ này, mặt Phong Tố Cẩn biến sắc, lắc đầu.
Cô không nên để ý quá nhiều việc.
Nhưng lâu như vậy mà hắn còn chưa về, là một người vợ, có phải cô nên quan tâm đến hắn một chút đúng không?
Do dự chốc lát, Phong Tố Cẩn vẫn buông điện thoại di động xuống.
Mãi cho đến ban đêm, ăn xong cơm tối, sau khi nằm trên giường, Phong Tố Cẩn nhìn kim đồng hồ từng chút chuyển động.
Nghĩ đến đợi một lát nữa cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho Quân Mặc Hàn, tâm tình của cô vẫn còn có chút khẩn trương.
Rất nhanh đã tới chín giờ, Phong Tố Cẩn nhịn không được mà bấm điện thoại.
Điện thoại di động vang lên, dường như đã được kết nối.
Đầu bên kia nhất thời không có âm thanh, Phong Tố Cẩn cắn môi dưới, đưa điện thoại đến bên tai.
"Xin chào, là Quân tiên sinh sao?"
Đầu kia vẫn không có âm thanh, cẩn thận lắng nghe, dường như có âm thanh "phanh... phanh..." gì đó.
Dù là cách một cái điện thoại nhưng trái tim cô vẫn có một loại cảm giác bị chấn run.
Chẳng biết tại sao, nội tâm cô rất bất an, vừa muốn nói gì đó liền nghe thấy bên kia có tạp âm lộn xộn.
"Quân thiếu, Quân thiếu... Anh sao rồi?"
"Nhanh, nhanh lên... cấp cứu..."
...
Có rất nhiều thanh âm huyên náo nhưng Phong Tố Cẩn nghe hiểu được những câu này.
Dường như cô nghĩ đến gì đó, sắc mặt tái nhợt, tay cũng suýt chút không cầm vững điện thoại.
"Quân tiên sinh, Quân tiên sinh, Mặc Hàn, Mặc Hàn,..."
Phong Tố Cẩn lo lắng hô to vào điện thoại, thế nhưng cũng không có ai trả lời.
Cô nghĩ đến âm thanh súng đạn kia, yết hầu giống như bị người bóp chặt, hô hấp không thông, cả người như lọt vào trong một hầm băng. Lạnh, rất lạnh, da đầu cũng run lên.
Phong Tố Cẩn run sợ một lúc, sau đó mới giật mình đứng dậy, điên cuồng chạy xuống dưới lầu.
Cô đi ra ngoài hỏi quản gia.
"Quân tiên sinh anh ấy đi đâu, đi đến nơi nào?"
Quản gia căn bản không biết được những sự tình cơ mật này nhưng nhìn đến thiếu phu nhân giống như người điên, cũng rất buồn bực.
Sắc mặt Phong Tố Cẩn tái nhợt, quang mang trong mắt dần xám tịch.
Cô hoàn hồn, tay run rẩy gọi điện thoại cho Dạ Tinh, chỉ có âm thanh tút tút, tắt máy.
Cô gấp gáp cào loạn tóc mình, sau đó chợt nhớ đến Dạ Lôi và Dạ Mai.
Dạ Mai không có ở biệt thự nhưng Dạ Lôi thì có ở đây, Phong Tố Cẩn đi tìm cậu ta.
"Dạ Lôi, cậu nói cho tôi biết, có phải Quân thiếu của các người có chuyện rất nguy hiểm cần làm?"
Dạ Lôi kinh ngạc nhưng vẫn duy trì dáng vẻ trầm mặc.
Phong Tố Cẩn thấy Dạ Lôi trầm mặc, trong lòng đã có suy đoán, mi tâm giật một cái.
"Dạ Lôi, cậu nói cho tôi biết, có được hay không? Tôi rất lo lắng cho anh ấy, vừa rồi tôi gọi điện thoại, hình như còn nghe thấy tiếng súng..."
Phong Tố Cẩn nói năng lộn xộn, sắc mặt Dạ Lôi cũng đại biến.
"Quân thiếu gặp nguy hiểm!"
"Anh ấy ở đâu?"
"Hắc Yên Thành, núi Hắc Lang!"
Phong Tố Cẩn kinh hãi hít một ngụm khí lạnh.
"Đó... Đó chính là địa phương mà ngay cả quản lý quốc gia cũng không đến được, nghe nói thường xuyên gặp phải tập kích khủng bố, sao anh ấy lại đến đó?"
Phong Tố Cẩn kinh ngạc đến mấy lần, sau khi hoàn hồn cũng biết chuyện này có khả năng dính đến một chút sự tình tư mật của Quân Mặc Hàn, Dạ Lôi sẽ không nói cho cô.
Cô không quan tâm những thứ này, cô chỉ quan tâm đến an nguy của Quân Mặc Hàn.
"Dạ Lôi, cậu dẫn tôi đến nơi đó có được hay không? Tôi lo lắng cho anh ấy, tôi muốn đến tìm anh ấy, gọi Dạ Mai đến đi, cậu còn có thể gọi thêm vài người nữa không? Đi giúp anh ấy..."
Phong Tố Cẩn một mực muốn đến Hắc Yên Thành, cô không sợ nguy hiểm, cô không dám tưởng tượng nếu như Quân Mặc Hàn thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cô phải làm sao bây giờ?
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Vote chương để sớm có chương mới nha