Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 94

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Mặc dù Quân Mặc Hàn đã cố gắng để cho âm thanh của mình trở nên nhu hòa hơn nhưng vẫn không khỏi mang theo một tia lạnh lẽo. Nhưng Phong Tố Cẩn lại không sợ, cô chỉ lo lắng cho Quân Mặc Hàn.

Hắn không cho cô đến gần, trong lòng cô có chút khó chịu nhưng những thứ này đều không sánh nổi với lo lắng của cô đối với Quân Mặc Hàn.

Cô luôn cảm thấy, đêm nay Quân Mặc Hàn trở về, có nhiều chỗ rất khác biệt.

"Mặc Hàn, anh thế nào rồi?"

Quân Mặc Hàn cúi đầu, mắt nhìn Phong Tố Cẩn, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia u quang rồi biến mất, hắn nhẹ nhàng chậm chạp nói.

"Không có chuyện gì, đừng lo lắng, buổi tối sẽ nói với em, hiện tại đừng hỏi gì cả."

Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút lo lắng nhưng cũng kiềm chế phần lo lắng kia, ngoan ngoãn gật đầu nói.

"Được, em chờ anh."

Ba chữ em chờ anh khiến đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một đạo ánh sáng nhu hòa. Hắn gật đầu nhẹ với Phong Tố Cẩn, sau đó liền mang theo đồ vật tiến vào thư phòng.

Phong Tố Cẩn kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn theo thân ảnh thanh quý của Quân Mặc Hàn, nhìn hắn tiến vào thư phòng trên lầu hai.

Lúc này Phong Tố Cẩn vẫn có thể cảm giác được cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt kia, còn bao quanh ở chóp mũi, cô nhíu mày, nhịp tim cũng có chút loạn.

Trước đó đã từng đi một chuyến đến Hắc Yên Thành, trải qua chuyến đi nguy hiểm ở núi Lang Sơn, cô đã có thể khôn ngoan hơn một chút, không lại là loại con gái không rành thế sự ngoài kia.

Cô còn lo lắng trên người Quân Mặc Hàn bị thương.

Chỉ chốc lát, Dạ Tinh cũng mang theo một thân phong trần khí lạnh đi vào, trên mặt lạnh lẽo trước sau như một, không hề biểu lộ bất cứ điều gì.

Anh ta cung kính gọi Phong Tố Cẩn một tiếng.

"Thiếu phu nhân!"

Phong Tố Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, cô hơi há miệng, thật ra cô muốn hỏi về tình huống của Quân tiên sinh nhưng nghĩ đến hắn đã nói buổi tối sẽ nói với cô, cô liền nhịn xuống.

Dạ Tinh cũng không ngừng lại, trực tiếp đi đến thư phòng lầu hai.

Phong Tố Cẩn đứng ở phòng khách chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn về phía thư phòng, xưa nay cô không hề biết hóa ra thời gian có thể trôi qua chậm như vậy, trong lòng cô cũng vô cùng gấp gáp.

Cô nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, từ năm giờ đến sáu giờ, rồi bảy giờ. Cô cảm giác trôi qua rất lâu, cảm giác thời gian ngày thường trôi qua rất nhanh nhưng sao hôm nay lại trôi qua chậm như vậy.

Người hầu làm xong cơm tối, bảo Phong Tố Cẩn ăn.

Cô lại không có khẩu vị.

"Tôi chờ Quân tiên sinh, không muốn ăn, các người lui xuống trước đi."

"Rõ!"

Mãi đến hơn chín giờ, Dạ Tinh mới từ thư phòng đi ra, Quân Mặc Hàn cũng đi phía sau. Nhìn thấy thân ảnh Quân Mặc Hàn, tim Phong Tố Cẩn đều sắp nhảy ra ngoài. Cô nhanh chóng chạy lên lầu hai, đi tới trước mặt Quân Mặc Hàn, đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, ánh mắt chợt lóe lên.

Đôi mắt long lanh của cô chuyển động, rất đẹp, rất có thần, phảng phất như biết nói.

Cô cứ nhìn Quân Mặc Hàn như vậy, Quân Mặc Hàn liền có thể thông qua ánh mắt của cô, biết cô muốn nói cái gì.

Hắn đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, sắc mặt mang theo một tia mệt mỏi, hắn đưa tay vuốt vuốt mi tâm, tiến lên muốn sờ tóc Phong Tố Cẩn. Nhưng tay của hắn đưa đến được một nữa, giống như nghĩ đến gì đó, dừng lại, thu tay về.

Tất cả động tác của Quân Mặc Hàn cô đều nhìn thấy được, thân thể cứng đờ, cảm giác Quân Mặc Hàn của lúc này và ngày hôm qua không giống nhau, trong lòng cô không khỏi nổi lên cảm giác cô đơn.

Quân Mặc Hàn bỏ tay vào trong túi âu phục.

"Ăn cơm tối trước đi, xong xuôi rồi chúng ta nói chuyện."

Đối với sắp xếp của Quân Mặc Hàn, xưa nay Phong Tố Cẩn đều sẽ không phản bác.

"Được."

Quân Mặc Hàn vào toilet rửa tay sau đó cùng Phong Tố Cẩn ngồi trước bàn ăn cùng ăn cơm tối, hắn trước sau như một gắp rau, gắp thức ăn cho cô.

Thế nhưng Phong Tố Cẩn lại cảm thấy nhạt như nước ốc.

***



Vote chương để sớm có chương mới nha
Bình Luận (0)
Comment