Edit by Link ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Quân Mặc Hàn nhìn thấy Phong Tố Cẩn không muốn ăn, nhẹ giọng hỏi.
“Đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị sao?”
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
“Em, em ăn không trôi.”
Cô ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Quân Mặc Hàn, nhìn vẻ mặt của hắn có chút tái nhợt cùng mỏi mệt, thật sự cô rất muốn hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Quân Mặc Hàn đối mặt với đôi mắt của Phong Tố Cẩn, đôi mắt của cô giống như biết nói.
Hắn bất đắc dĩ thở dài nói.
“Ăn cơm thật tốt, em muốn biết cái gì, ăn cơm xong anh sẽ nói với em.”
“Được.”
Nhận được câu nói đó, Phong Tố Cẩn bắt đầu cố gắng dùng cơm. Kỳ thật ngay cả cô cũng không ý thức được mình đang ăn cái gì, chỉ muốn nhanh chóng ăn no mà thôi.
Quân Mặc Hàn nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cô, không khỏi bật cười, rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau hạt cơm dính ở khóe miệng cô.
Phong Tố Cẩn thấy Quân Mặc Hàn cười, cảm giác khí lạnh xung quanh đã tan rã đi một chút. Cô sững sờ, không tự chủ được mở miệng nói.
“Quân tiên sinh, anh cười nhiều một chút, mùa đông cũng sẽ hóa mùa xuân.”
Động tác trong tay Quân Mặc Hàn dừng lại, sau khi thu tay về mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Phong Tố Cẩn.
“Em nghịch ngợm như vậy, ăn cơm thật ngon, không ai giành với em, ăn chậm chút.”
Nghe thấy lời nói dung túng cưng chiều của Quân Mặc Hàn, trái tim đang nhấc lên của cô mới chậm rãi thả xuống, đây mới là Quân Mặc Hàn mà cô quen biết. Một Quân tiên sinh cả người đều là khí lạnh, một bộ lạnh lẽo xa cách, cô thật sự không quen.
Cơm nước xong xuôi, Phong Tố Cẩn nhắm mắt đi theo đuôi Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn nhẹ giọng nói.
“Theo anh đến phòng ngủ.”
“Ồ, được.”
Mặc dù Phong Tố Cẩn có chút khó hiểu vì sao lại không đến thư phòng nhưng cô cảm thấy hắn đã nguyện ý nói cho cô nghe một số việc cũng đã rất tốt rồi, có lẽ thư phòng có cất giữ đồ vật quan trọng gì đó.
Ví dụ như cái rương bằng da kia.
Tiến vào phòng ngủ, Phong Tố Cẩn ngồi ở bên giường, chẳng biết vì sao cô lại có chút không tự nhiên, còn có chút khẩn trương.
Quân Mặc Hàn chỉ ngồi ở ghế salon cạnh giường, hai chân bắt chéo nhìn cô.
Phong Tố Cẩn cảm thấy, cho dù Quân Mặc Hàn chỉ ngồi ở chỗ kia thì cũng có một loại khí thế cao quý, bễ nghễ thiên hạ.
Cô cần phải khách quan ý thức được, người đàn ông này rất ưu tú, thân phận của hắn đương nhiên sẽ không tầm thường. Nhưng cho tới bây giờ, cô cũng không biết bối cảnh của Quân Mặc Hàn như thế nào. Nhưng lại có một sự thật, cô khẳng định Quân Mặc Hàn rất mạnh, rất mạnh.
Quân Mặc Hàn thấy cô trầm mặc, thở dài mở miệng nói.
“Muốn biết cái gì, em có thể hỏi anh.
“Em, em cũng không biết phải nói gì, chỉ là lúc anh vừa trở về, một thân lạnh lẽo, em còn ngửi thấy mùi máu tươi, em lo lắng… lo lắng…”
Quân Mặc Hàn thấp giọng thanh nhuận nói.
“Lo lắng anh bị thương?”
“Ừm, rất lo lắng.”
“Máu kia không phải của anh, em sẽ sợ sao?”
Phong Tố Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn thần sắc Quân Mặc Hàn, đôi mắt hắn tĩnh mịch như nước, phảng phất còn bình thường hơn so với bình thường. Nhưng cô biết được ý của hắn là gì.
“Giết vài người rồi?”
“Kẻ địch.”
“Em biết, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, ở Hắc Yên Thành em cũng đã nói, em không sợ, thế nhưng em không muốn anh bị thương.”
Nghe cô nói như vậy, đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia quang mang, thân thể căng thẳng dần buông lỏng, vẻ mặt trở nên nhu hòa, hắn vuốt vuốt mi tâm, trầm mặc một lúc.
Qua nửa ngày, hắn mới chậm rãi gằn từng chữ một.
“A Cẩn, lúc nãy ăn cơm anh đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ là anh ích kỷ, có lẽ anh không nên kéo em vào trong thế giới của mình, anh phải đi con đường rất nguy hiểm, anh tự nhận anh có thể bảo vệ em nhưng em vốn có thể trải qua một cuộc sống yên tĩnh, thực sự không nên ở cùng anh.”
***
Vote chương để sớm có chương mới nha