*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phụ thân của các nàng nghe xong, cũng không có cách nào khác, không biết tìm ai lí luận, vì nay hoàng hậu còn đang ở cữ, hoàng thượng căn bản không khách khí, bọn họ đành phải tạm thời nhẫn xuống, nghĩ chờ hoàng thượng hồi triều lại nói.
Lúc trong cung, một đám nữ tử bị tra tấn sắc mặt khô vàng dung mạo tiều tụy, A Nghiên lại dưỡng đên sắc mặt hồng nhuận, thân thể đẫy đà. Đến lúc hết ở cữ, lòng nàng tràn đầy hạnh phúc dẫn dắt nhi tử bảo bối, theo Tiêu Đạc hồi cung.
Kỳ thật xa cách lâu như vậy, trong cung cũng không có gì mới, chẳng qua hình như là thị nữ bên người dung mạo không bằng lúc trước?
Nàng hơi kinh ngạc, nghĩ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi rồi cũng thôi, thế nào sao các thị nữ khác cũng đi rồi?
Còn đang nghi hoặc, Tiêu Đạc sờ sờ đầu nàng, lạnh nhạt giải thích: "Nay ngươi có hài tử, bên người đương nhiên nên có người lớn tuổi, làm việc ổn trọng hơn, như vậy mới hầu hạ càng chu đáo săn sóc, không thể giống như trước kia."
Lời này nói ra, chợt nghe dường như cũng có chút đạo lý? A Nghiên chỉ có thể tin.
Tuy rằng A Nghiên ra tháng, bất quá thân mình tĩnh dưỡng tốt, trăm ngày hậu sản cũng phải cố ý để tâm, nay hậu cung mọi việc đều giao cho nữ quan trong cung, chính nàng tiếp tục tiêu diêu tự tại, bổ dưỡng thân thể, trêu chọc oa nhi, ngẫu nhiên mặc áo váy nhàn tản thoải mái, vừa lòng thấy ánh mắt Tiêu Đạc nhìn mình tối lại, nhưng không thể không nhịn xuống.
Mãi đến một ngày, Tiêu Đạc ở tẩm cung dùng bữa với nàng, dùng bữa xong, vợ chồng hai người ngồi xuống, đầu tiên là đùa tiểu thái tử một phen.
Tiểu thái tử mới đầy tháng không bao lâu, cũng đã khác trước rất nhiều, không còn nhăn nheo sưng đỏ như lúc vừa sinh ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cả người trắng noãn mềm mại, giống như một quả cầu béo trắng.
hắn ngày thường lười biếng, trừ lúc uống sữa, lúc khác đều không nhanh không chậm, dù ma ma muốn xi tiểu, hắn cũng lười nhác ngáp một cái, sau đó mới chậm rãi tè ra.
hắn có hai nhũ mẫu, sớm đã chọn lựa tốt. Có một nhũ mẫu liền cười trêu ghẹo nói: "Hoàng thái tử điện hạ, chỉ có lúc uống sữa mới sốt ruột."
một nhũ mẫu khác cũng cười nói: "Trừ uống sữa, còn có một người, Tiểu Hoàng thái tử chúng ta nhìn thấy, tất nhiên biến sắc mặt."
Đương nhiên đó chính là Tiêu Đạc.
Cũng không biết thế nào, phụ tử hai người này trời sinh không thể cùng bàn, Tiểu Hoàng thái tử từ khi ra đời đã làm Tiêu Đạc ướt vài lần, mỗi lần Tiêu Đạc muốn ôm, hắn hết đá lại nháo, thậm chí còn đem nước tiểu đồng tử phun lên vai Tiêu Đạc.
hiện nay Tiêu Đạc cũng biết, dần dần bắt đầu phòng bị con mình. hắn thờ ơ lạnh nhạt, thấy A Nghiên ôm con hôn con so với nhìn thấy mình còn vui mừng hơn, trong mắt còn tràn đầy sủng ái không che được.
vừa thấy như vậy, hắn có chút không vui.
hắn cũng thích nhi tử, nhưng con dù trọng yếu, sao có thể vượt qua hắn?
Tiêu Đạc lúc này không khỏi càng nhíu mày, nghĩ rằng phòng nam, phòng nữ, phòng thông phòng đời trước, không nghĩ tới còn phải phòng con?
A Nghiên ôm bảo bối nhi tử trắng noãn mềm mại, đương nhiên không biết ý nghĩ của Tiêu Đạc, nàng thấy con lúc nào cũng cảm thấy tốt, cuối cùng nhịn không được hôn rồi lại hôn. thật vất vả hôn xong rồi, ngẩng đầu lên, hỏi Tiêu Đạc: "Tấu chương không phải còn chưa xem xong sao?"
Tiêu Đạc nhớ tới tấu chương của mình, quả thật đúng vậy, gật đầu.
A Nghiên nở nụ cười: "Nay ngươi cũng đã có hài tử, nên làm một hoàng đế tốt cần chính yêu dân, như vậy hài tử mới học theo. Ngươi nên sớm một chút đi xem tấu chương, đừng để trì hoãn triều chính."
Trì hoãn triều chính? Tiêu Đạc khi nào thì quan tâm triều chính có bị trì hoãn hay không? Nhưng A Nghiên đã nói như vậy, hắn ngẫm lại cũng đúng, liền phân phó lão thị nữ bên cạnh, lấy tấu chương tới, hắn muốn vừa ở cùng A Nghiên vừa phê tấu chương.
A Nghiên vốn không có hứng thú với việc triều chính, bất quá nhìn thấy xấp tấu chương cao đến đỉnh đầu Tiêu Đạc, không khỏi nghiêng đầu xem, ai biết xa xa liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cũng là mộttấu chương nước miếng bay tứ tung.
Trong tấu chương khiển trách Tiêu Đạc, nói hoàng hậu Cố Nghiên là phụ nhân nhà nông gia, lại bị Tiêu Đạc cố tình cướp về, còn nói loại hành vi này của Tiêu Đạc thật sự đồi phong bại tục, thân là thiên tử phải thế nào. Tóm lại nước miếng bay tứ tung, nói đến nói đi chỉ sáng tỏ một sự kiện: Hoàng thượng a hoàng thượng, ngươi đoạt nữ nhân của dân chúng, thật sự là rất không đúng, ngay cả không trả về, cũng phải thu liễm một ít!