*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người nghe nói như thế đương nhiên là minh bạch ý tứ trong đó, trong khoảnh khắc đại thần ở đây cúi đầu, không khỏi nhớ tới nữ tử trong tộc hoặc nữ nhi nhà mình được đưa vào cung.
Ngay lúc tất cả xấu hổ, đã thấy một vị lão thần tiến lên.
Vị lão thần này xưa nay cương trực, ngày thường có gan can gián, mấu chốt nhất là, trong nhà hắncũng không có nữ tử đưa vào hậu cung.
hắn đầu tiên là tiến lên bái, sau đó dâng tấu chương, cung kính trào dâng nói: "Hoàng thượng sao có nói như thế, một quốc gia nếu quân bất chính làm sao hiệu lệnh thiên hạ, làm sao khiến con dân thiên hạ thần phục. Quân đoạt dân phụ, quân đoạt thần phụ, ắt bị sử quan dùng ngòi bút làm vũ khí, toàn thiên hạ cũng không tha."
Ai biết hắn đang nói, Tiêu Đạc lại trực tiếp giật giật ngón tay thon dài bảo dưỡng thoả đáng, vô tình bắn ánh mắt về tấu chương, lạnh nhạt nói: "Cướp đoạt thần phụ, thì sao? Trẫm đây là không nhìn trúng phu nhân nhà ngươi mà thôi, bằng không nhất định cũng đoạt lấy."
Đại thần này cũng không nghĩ tới Tiêu Đạc thế nhưng nói ra loại lời này, nhất thời lời khuyên can đãchuẩn bị tốt đều nghẹn ở trong cổ.
hắn ngẩng đầu, hai mắt trừng thẳng, sững sờ nhìn Tiêu Đạc nửa ngày cuối cùng rốt cục ánh mắt cứng đờ, ngã xuống đất.
Lão đại thần kia rõ ràng là tức giận Tiêu Đạc đến mức ngã xuống đất không dậy nổi, mọi người ồ lên, một đám sợ tới mức cũng không dám gọi thái y cứu người, cứ như vậy khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc.
A Nghiên ở phía sau bức rèm nghe thấy lời này, nhất thời vừa tức lại vừa ngọt. Tức là, hắn làm một đế vương thế nhưng có thể kiêu ngạo mãnh liệt như thế, đây rõ ràng là khi dễ đại thần. Ngọt là, hắn cố ý gọi mình tới, để mình nghe hắn đối phó đại thần như thế nào, là muốn mình an tâm, không cần phiền não vì tin đồn.
Đây là Tiêu Đạc săn sóc.
Tiêu Đạc trước kia, sau này chưa từng cố kỵ người khác nghĩ gì, nay làm chồng làm cha, bắt đầu chậm rãi học cách khiến mình an tâm, học cách bảo hộ mình.
Kỳ thật A Nghiên thật sự không lo lắng gì, dù sao Tiêu Đạc người này, tuy rằng làm việc cuồng vọng, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là cần chính yêu dân. không nói cái khác, nhìn hắn ngày thường xử lý tấu chương, phê phê duyệt duyệt, xử sự trật tự rõ ràng, quyết đoán khôn khéo, cũng được cho là mộtminh quân.
Huống hồ nay binh quyền chính quyền hắn đã cầm chắc, phía dưới các đại thần bất quá là nói cho đãnghiền thôi, thực chọc giận Tiêu Đạc, còn không biết bị thu thập thế nào đâu.
Nhưng không lo lắng là một chuyện, sau lưng bị người ghét bỏ luôn không tốt, nay Tiêu Đạc nói ra lời này, làm lão thần tức giận đến ngã xuống đất, sợ là từ nay về sau không còn ai dám nói hươu nói vượn.
Sau này quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nàng lưu ý nhìn tấu chương Tiêu Đạc, tất cả là chính sự thìnói chính sự, là dân tình thì nói dân tình, không còn ai nói chuyện của mình nữa.