Sủng Phi Cự Liêu

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cam


Beta: Chân Tâm Dịch






Thẩm Thu Hoa tiêu tốn hai buổi tối cuối cùng cũng xem hết chương trình "Tiến bước xuất đạo". Ban ngày nàng và Dương Quỳnh liên tục quay chụp tuyên truyền cho công việc ở Nhất Sắc Tài. Thật ra cũng không có gì khó khăn, nàng cũng chẳng phải minh tinh, chỉ cần cố gắng hết sức để phối hợp là được rồi. Nhưng tổng giám đốc Nhất Sắc Tài, Lôi Nguyệt kỳ vọng nàng rất cao, lại hy vọng có thể dựa theo mong muốn của chị ấy, tranh thủ quay chụp đạt hiệu quả tốt nhất.


Xem xong chương trình, Thẩm Thu Hoa xoa trán. Nàng chưa có thói quen phụ thuộc vào thiết bị điện tử, hai mắt liên tục nhìn màn hình, đầu có chút đau. Dương Quỳnh đi đến, săn sóc mà giúp nàng xoa bóp, "Em xem xong rồi, có ý định gì không?"


Dựa theo sự hiểu biết của Dương Quỳnh đối với Thẩm Thu Hoa, vị nương nương này nhìn như tâm cơ thâm trầm, lạnh lùng với thế sự, thật ra trong lòng rất chính trực a, nhất là niệm tình. Kiếp trước Nguyên Hương là cung nữ quản lý sự vụ trong tẩm cung. Còn Như Quyên vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nàng. Hai người này ở kiếp trước đối với nàng đều trung thành và tận tâm, nàng tất nhiên sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua.


"Em muốn đi gặp các nàng." Kiếp trước gặp Ngàn Linh, Cẩm phi, Bạch Đào, Âu Dương Đình. Nàng đã thông hiểu qua hai đời làm người, rất nhiều người và rất nhiều thứ đều đã thay đổi. Nàng không rõ Nguyên Hương và Như Quyên còn nhớ rõ mình hay không. Nếu các nàng đã không có ký ức kiếp trước, nàng cũng không muốn đi quấy rầy hai người.


Dương Quỳnh cười. Đối với việc Thẩm Thu Hoa nói ra những lời như vậy cũng không có ngoài ý muốn, dù chỉ một chút.


"Nghe nói tiết mục này còn ghi hình đến tháng sau, về phần chúng ta, quay chụp xong rồi hẵng bắt đầu đuổi theo vẫn còn kịp."


Tuần sau Nhất Sắc Tài mới bắt đầu quay chụp. Lần này Lôi Nguyệt mời đến bạn tốt của mình, người chuyên chụp ảnh cho minh tinh, Đoạn Vị Bình. Thanh danh của Đoạn đại nhiếp ảnh gia ở bên ngoài là tác phong làm việc hết sức nhanh chóng. Xuống máy bay lập tức vào studio, hôm nay là quay chụp trong lều.


Thẩm Thu Hoa đã đi vào studio từ sớm, hóa trang và thay quần áo hoàn chỉnh, chỉ chờ nhiếp ảnh gia đến. Hôm nay Lôi Nguyệt cũng ở phim trường, thỉnh thoảng lại hỏi thư ký của Đoạn Vị Bình công việc đến đâu rồi.


"Nhiếp ảnh gia rất nhanh sẽ tới, Thẩm tiểu thư không nên gấp gáp." Lôi Nguyệt đã nhận được tin Đoạn Vị Bình xuống sân bay.


Thẩm Thu Hoa cười cười, "Lôi tổng, tôi không nóng vội." Nàng duỗi tay cầm lên bình trà ở trước mặt rót hai ly, đưa một ly cho Lôi Nguyệt. "Cảm ơn trà Đại Hồng Bào [1] này của ngài, tôi đã lâu chưa uống được trà ngon đến như vậy."


[1] Đại Hồng Bào: Loại trà đắt hơn vàng 30 lần, được cho là trà ngon nhất Trung Quốc, giá khoảng 280.000 USD~180.000 nhân dân tệ cho 20g.


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Dương Quỳnh ở một bên âm thầm nghĩ lại. Bản thân mình quả thực rất khó cấp cho Thẩm Thu Hoa một cuộc sống cẩm y ngọc thực [2] như đời trước.


[2] Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc – Ý chỉ cuộc sống giàu sang..


"Lần này vì phối hợp với lịch trình của nhiếp ảnh gia, tiến trình làm việc trong mấy ngày tiếp theo sẽ tương đối vội vã. Khổ cực cho em rồi." Lôi Nguyệt cảm thấy thật có lỗi. Ban đầu dự kiến lần quay này sẽ hoàn thành trong một tuần. Nhưng mà thời gian của Đoạn Vị Bình chỉ có ba ngày, cho nên bọn họ không thể sửa đổi kế hoạch quay chụp. Lôi Nguyệt thực sự sợ thân thể Thẩm Thu Hoa không chịu nổi, dẫn đến trạng thái quay chụp không được tốt.


"Tôi sẽ tận lực phối hợp." Đối với chuyện người phát ngôn phải phối hợp với nhiếp ảnh gia thì Thẩm Thu Hoa cũng không có không vui hay gì cả. Nàng đã trải qua hậu cung tranh đấu ở kiếp trước, trong cung nữ tử so gia thế, so lai lịch, so diện mạo, so tài văn chương, so ăn mặc, so ân sủng của Hoàng thượng, chỉ cần là thứ đồ có thể so sánh, cái gì cũng đều lấy ra so. Tài nghệ không bằng người thì phải cúi đầu nghe theo. Hiện giờ nàng chỉ là dân thường, đối phương lại là nhiếp ảnh gia có tiếng, nàng theo lý nên phối hợp, không có gì không phục.


Lúc này, ở cửa một trận xôn xao. Mới vừa rồi nhân viên công tác còn có chút chậm trễ thì giờ đây tất cả đều khẩn trương, một chàng trai tóc dài khoác áo choàng mang theo hai người trợ lý sải bước tiến đến.


"Thật ngại quá, Lôi tổng, mới nãy xe ở trên đường cao tốc gặp sự cố." Đoạn Vị Bình tiến vào vội vàng xin lỗi. Hai người trợ lý của anh ta đã bắt đầu lắp ráp điều chỉnh thiết bị.


Lôi Nguyệt và Thẩm Thu Hoa đứng dậy, Lôi Nguyệt nói: "Anh là người bận rộn, có thể tới giúp việc này thì tôi đã vô cùng biết ơn rồi. Vị này chính là Thẩm Thu Hoa tiểu thư, là người phát ngôn của Nhất Sắc Tài trong một quý. Còn vị này là trợ lý của nàng, Dương tiểu thư." Chị lại giới thiệu cho Thẩm Thu Hoa: "Thẩm tiểu thư, vị này chính là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong showbiz, Đoạn Vị Bình."


Lúc này Thẩm Thu Hoa chính là trang điểm theo phong cách của Quý phi. Búi tóc cao vãn [3], lễ phục phức tạp, đối xứng với đầu đầy châu ngọc kia, thật là ung dung hoa quý.


[3] Búi tóc cao vãn:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Đoạn Vị Bình vươn tay tới có hơi chần chừ. Anh từng gặp qua rất nhiều minh tinh, soái ca mỹ nữ nhiều không kể xiết. Nhưng vị tiểu thư trước mặt không phải vấn đề ở chỗ đẹp hay không, mà vị này nghiễm nhiên chính là Quý phi thực sự. Người hiện đại mặc cổ trang thế nhưng một chút đều không có cảm giác không đúng!


"Xin chào Thẩm tiểu thư, mong lần hợp tác này của chúng ta diễn ra tốt đẹp."


Thẩm Thu Hoa cũng vươn tay của mình ra, "Chào Đoạn tiên sinh."


Đoạn Vị Bình gật gật đầu, lại cùng Dương Quỳnh bắt tay. Thái độ thong dong, rất có phong phạm của đại sư nhất phái.


Lúc này trợ ý của anh ta đã điều chỉnh xong thiết bị, Đoạn Vị Bình ý bảo Thẩm Thu Hoa có thể lên lều quay chụp.


Dương Quỳnh đi theo phía sau Thẩm Thu Hoa giữ khoảng cách một thước, giống như cung nữ Thanh Diệp và Khang phi nương nương ở kiếp trước. Đoạn Vị Bình chú ý việc Thẩm Thu Hoa ăn mặc lễ phục rườm rà, váy dài phớt đất, nhưng vẫn đi lại tự nhiên như trước, hoàn toàn không có cảm giác vụng về. Phảng phất thường ngày nàng vẫn hay mặc quần áo như vậy.


Bối cảnh màu trắng, Thẩm Thu Hoa tùy ý đứng ở nơi đó. Sau vài lần chụp tuyên truyền, nàng có một ít kinh nghiệm, hơn nữa sớm đã có thói quen đối mặt với việc mọi người nhìn chăm chú, cho nên gặp bóng đèn flash cũng không bị luống cuống.


Dương Quỳnh đứng ở phía sau Đoạn Vị Bình và trợ lý, ánh mắt lại trước sau như một mà nhìn Thẩm Thu Hoa.


Đoạn Vị Bình chụp hai bức trước xem thử như thế nào, loại cảm giác hài hòa không tên này là ra sao đây? Đoạn Vị Bình trong lòng buồn bực, lại cũng có chút hưng phấn. Dù sao tình huống như vậy là rất khó gặp được.


Anh ta buông camera, đi tới trao đổi với Thẩm Thu Hoa một chút.


"Thẩm tiểu thư, bộ trang phục này trên người cô đúng là đánh tan khái niệm nhận thức của tôi về trang phục, chúng ta có thể chụp một bộ ảnh nữ cường nhân được không?"


"Nữ cường nhân?" Thẩm Thu Hoa lặp lại.


Đoạn Vị Bình nói theo cách khác. "À.... Có khí chất, đặc biệt là loại hào quang mạnh mẽ đó."


Thẩm Thu Hoa gật gật đầu. "Tôi hiểu rồi."


Đoạn Vị Bình lại cầm camera, ra hiệu cho các nhân viên công tác khác phối hợp. Sau đó anh giơ camera lên, cô gái ở trên màn ảnh vẫn đứng tuỳ ý như cũ, nàng hơi giơ tay phải lên, ý bảo chính mình còn chưa chuẩn bị xong. Ngay lúc Đoạn Vị Bình định buông camera, tay Thẩm Thu Hoa chậm rãi hạ xuống.


Trên màn ảnh, đôi mắt của Thẩm Thu Hoa chớp một cái, sau đó cô gái mỹ lệ dịu dàng ban nãy đã không thấy tăm hơi, biến thành bễ nghễ [4] thiên hạ, một thế hệ sủng phi ngạo mạn. Gáy Đoạn Vị Bình toát ra từng cơn gió lạnh. Có cần phải tà ma như vậy không a? Chỉ trong nháy mắt cũng có thể thay đổi hoàn toàn thành một người khác sao. Nhưng mà ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi, nghề nghiệp này được rèn luyện hằng ngày khiến cho anh nhanh chóng đè nén vui sướng, bắt giữ từng khoảnh khắc xinh đẹp trong nháy mắt.


[4] Bễ nghễ: nhìn đời bằng nửa con mắt- ý là bất cần đời 


Dương Quỳnh cũng thấy được một màn Thẩm Thu Hoa tái hiện lại sủng phi phong hoa kia. Phía sau lưng cô đều là mồ hôi lạnh. Cô thật sợ lại có cơ duyên xảo hợp, làm cho Thẩm Thu Hoa xuyên ngược trở về cổ đại. Đây chính là hạnh phúc của cô, là thứ mà cả cuộc đời cô theo đuổi tìm kiếm, nếu như mất đi, cô cảm giác mình chắc chắn sẽ phát điên!


Trước màn ảnh Thẩm Thu Hoa cũng thấy được ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Vị Bình cùng nhân viên công tác. Trong lòng không một chút gợn sóng, phải có hào quang, phải có mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là diễn lại chuyện kiếp trước một lần nữa, thực sự đơn giản.


Nàng xuất thân Giang Nam vọng tộc, phụ thân tam triều lịch sĩ, đế sư đương triều. Nàng không tham gia tuyển tú, phụng chiếu vào cung, đưa vào cung đã bị phong làm Khang phi. Hậu cung ít nhiều đều phải tính kế tranh đấu, chính mình ăn qua mệt, chịu qua thương, nhưng mà so với mình thì đối thủ còn thảm hại hơn. Cái gọi là hào quang thì đối với người vĩnh viễn hậu phát chế nhân [5] như nàng, gần như lúc nào cũng cần phải che dấu. Nàng không thích lấy thế áp người, nhưng là có một số người, công nghĩa thiên lý gì gì đó đều không bỏ vào trong mắt, cố tình chỉ để tâm đến thân phận địa vị. Làm sủng phi nhiều năm, sao mà không có một ít hào quang được đây?


[5] Hậu phát chế nhân: 1 trong 36 kế trong "Tôn Tử binh pháp"- nghĩa là chờ đợi thời cơ đến rồi mới đánh địch.


Trong nháy mắt, Đoạn Vị Bình đã chụp được 50-60 bức ảnh. Anh ta buông camera chạy đến trước máy tính nhìn qua một lần, tâm tình kích động không thôi.


"Thẩm tiểu thư có tài năng biểu hiện thật tốt. Là diễn viên à?" Đoạn Vị Bình chắc chắn mình chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng biểu hiện tốt như vậy hẳn không phải là người thường. Chẳng lẽ là sinh viên Học viện Điện ảnh? Chính là bộ dáng của nàng không giống. Không phải tuổi không giống, mà là khí chất không giống. Cô gái trước mặt này quá mức bình tĩnh.


"Không phải, chỉ là khách hàng của Nhất Sắc Tài mà thôi." Thẩm Thu Hoa muốn trả lời đơn giản về bản thân mình. Đoạn Vị Bình cũng không tiếp tục truy vấn.


"Lần này chúng ta đổi qua phong cách quyến rũ." Đây là ý tưởng do Đoạn Vị Bình nhất thời nghĩ ra. Vốn dĩ còn mấy bộ trang phục khác nữa, phong cách quyến rũ là được thể hiện qua những trang phục đó. Nhưng biểu hiện vừa rồi để cho người ta kinh ngạc, vậy nên Đoạn Vị Bình muốn nhìn lễ phục Quý Phi chính quy, hào quang mạnh mẽ như Thẩm Thu Hoa có thể cho anh niềm vui bất ngờ hay không.


Thẩm Thu Hoa vẫn gật đầu, ý bảo mình đã hiểu. Đèn flash lại một lần nữa sáng lên, mới vừa rồi là sủng phi ngạo mạn ở hậu cung giờ đã thành mị nhãn như tơ, tùy tiện một cái nhướng mày, một cái mím môi, một cái giơ tay nhấc chân chính là ngàn vạn loại tình ý, trợ lý ở bên cạnh nhìn đến nỗi phải hít một ngụm khí lạnh. Nét kiều diễm của Thẩm Thu Hoa, là loại tơ tình mềm mại đến nỗi có thể quấn quanh đầu ngón tay, mà còn không chỉ thể hiện qua mặt ngoài.


Dương Quỳnh nhìn đến ghen. Vốn dĩ biểu cảm đó chỉ duy nhất mình có thể xem, giờ thì hay rồi, không chỉ cả trai lẫn gái đều có thể thấy, mà sau này còn trở thành hình ảnh tuyên truyền, thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Cô có loại cảm giác "Đồ nhà mình bị người khác dòm ngó".


Tiếng màn trập của camera không ngừng vang lên, bên cạnh còn có người cầm camera quay chụp đồng bộ. Thẩm Thu Hoa đối mặt với màn ảnh làm ra biểu tình quyến rũ, tuy rằng không khó khăn, nhưng lại rất không quen. Mà người mình thích, giờ phút này đứng ở phía sau nhân viên công tác, tuy rằng ánh đèn làm nàng không thấy rõ Dương Quỳnh, nhưng nàng biết, ánh mắt Dương Quỳnh không rời khỏi người mình dù chỉ một giây.


Các trang phục quay chụp được dùng không tới một giờ. Về mặt hiệu suất làm việc không có gì đáng để chê trách, vô cùng hài lòng. Dương Quỳnh dẫn Thẩm Thu Hoa đi xuống thay trang phục, Lôi Nguyệt đi tới hỏi: "Đoạn đại nhiếp ảnh gia, Thẩm tiểu như thế nào?"


Tay Đoạn Vị Bình nhẹ nhàng gõ bàn, "Lôi tổng a, cô tìm người ở chỗ nào thế? Người mẫu có khí chất như vậy tôi rất hiếm khi thấy. Mấu chốt là quá phù hợp với phong cách và trang phục của công ty các cô!"


Nghe được nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp khẳng định, Lôi Nguyệt cười nói: "Anh không biết tôi mời cô ấy rời núi khó như thế nào đâu. Nhưng mà cô ấy là một người bạn đáng để kết giao."


"Nói như vậy tôi cũng muốn số điện thoại của cô ấy, có lẽ sau này sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa." Đoạn Vị Bình thông báo cho trợ lý nắm rõ thông tin để liên lạc Thẩm Thu Hoa.


Khi nói chuyện, Thẩm Thu Hoa cũng đã thay quần áo đi ra. Ban đầu từ phục sức dày nặng của Quý Phi thì nay đã đổi thành loại váy dài đơn giản. Toàn bộ trang điểm trên gương mặt cũng biến mất, hầu như xuất hiện bằng mặt mộc. Vì tiết kiệm thời gian của Đoạn Vị Bình, nhân viên công tác cố ý đặt trang phục Quý Phi tốn nhiều thời gian nhất ở lần chụp đầu. Đến bộ trang phục tiếp theo này, thời gian thay quần áo giảm đi rất nhiều.


Về phần nhân viên công tác thì nâng một cái án kỉ kiểu xưa [6], mang lên văn phòng tứ bảo [7], máy quạt gió cũng đều chuẩn bị xong hoàn chỉnh. Đoạn Vị Bình nhìn kế hoạch quay chụp, quả nhiên là muốn bày ra phong độ trí thức.


[6] Án kỉ: bàn kiểu ngày xưa


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


[7] Văn phòng tứ bảo: công cụ truyền thống văn học thời cổ đại. Bao gồm bút lông, mực, giấy, nghiên.


Dương Quỳnh nhìn đến văn phòng tứ bảo liền rất tự giác mà đi qua mài mực. Đoạn Vị Bình vẫn luôn không chú ý vị trợ lý Dương này. Bấy giờ thấy thủ pháp mài mực của cô, quả thực chuyên nghiệp a! Lôi Nguyệt ở một bên nhỏ giọng nói: "Thư pháp của Thẩm tiểu thư rất là tốt."


Đoạn Vị Bình cảm thấy hứng thú mà nhìn Dương Quỳnh tự mình động thủ đem văn phòng tứ bảo đều dựa theo thói quen của Thẩm Thu Hoa mà chuẩn bị tốt. Thẩm Thu Hoa vừa lòng mà cho Dương Quỳnh một cái mỉm cười tán thưởng, trong lòng Dương Quỳnh nở hoa.

Bình Luận (0)
Comment