Sủng Phi Cự Liêu

Chương 3

Editor: Cam


Beta: Chân Tâm Dịch






Đoạn Vị Bình và Thẩm Thu Hoa bàn luận đơn giản về phong độ trí thức một hồi, sau đó cầm camera lên bắt đầu quay chụp. Thẩm Thu Hoa cầm bút lông nhúng mực, viết tên một bài thơ lên giấy Tuyên Thành, là bài thơ của Lý Bạch, tựa là "Tống hữu nhân":


"Thanh sơn hoành bắc quách,


Bạch thủy nhiễu đông thành.


Thử địa nhất vi biệt,


Cô bồng vạn lý chinh.


Phù vân du tử ý,


Lạc nhật cố nhân tình.


Huy thủ tự tư khứ,


Tiêu tiêu ban mã minh."


Dịch nghĩa:


"Núi xanh nằm chắn ngang vòng thành ngoài ở phía bắc,


Nước trắng lượn quanh khu thành trong ở phía đông.


Nơi đây một khi đã chia tay nhau,


Thì như cỏ bồng lẻ loi trôi xa muôn dặm.


Ý nghĩ của khách đi buồn như áng mây nổi,


Tình bạn cũ sầu như bóng chiều tà.


Vẫy tay tiễn, thôi từ nay bạn lên đường,


Tiếng ngựa xa bầy kêu rền rĩ nghe càng thêm xót xa."


Dịch thơ:


"Núi xanh ngăn lũy Bắc


Sông trắng lượn thành Đông


Đất này ta chia cách


Vạn dặm một nhánh bồng


Người đi như mây nổi


Chiều hôm còn ngoái trông


Vẫy tay chào từ giã


Ngựa hí rền nhớ mong."


(Nguồn: www.thivien.net)


Đặt bút liền mạch lưu loát, không mang theo một chút cảm giác trì trệ. Nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, hoàn toàn không giống chữ viết của một cô gái.


Tiếng chụp hình của camera vang lên từng cái từng cái không ngừng, đèn flash liên tục chớp. Thẩm Thu Hoa viết xong rồi nâng bút suy ngẫm một lát, ánh mắt phủ lên một tầng sương mù. Nàng nhớ tới kiếp trước ngày ngày tập viết cũng không gián đoạn. Nàng lại nghĩ tới kiếp này nếu cuộc sống túng quẫn thì có thể bán chữ xoay chuyển tình thế. Lúc trước phụ thân mỗi ngày tự mình chỉ đạo cho nàng luyện chữ, cũng xem như là để tích góp một tay nghề kiếm ăn cho bản thân. Nghĩ tới đây, khó tránh khỏi có chút thất thần. Nhưng mà loại trạng thái thất thần này, lại là thứ mà Đoạn Vị Bình muốn nhất. Loại cảm giác đó tựa như nhìn qua bầu không khí trước mắt mà xuyên tới một thế giới khác, hư vô rồi lại chân thật. Đoạn Vị Bình làm một nhiếp ảnh gia thâm niên chuyên nghiệp, sao có thể bỏ qua hình ảnh thường chỉ có thể gặp mà không thể cầu này được đây.


Thẩm Thu Hoa hoàn hồn, ý thức được sai lầm của mình, nàng ở sau màn ảnh cười xin lỗi với Đoạn Vị Bình. Dung nhan thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, nụ cười chứa đầy vẻ xin lỗi, thực sự là cảnh sắc tuyệt đẹp, khiến cho tim người khác phải đập thình thịch.


Dương Quỳnh cảm thấy lợi cũng chua. Ai da, Thu Hoa của nàng cười thật là đẹp!


Tổ trang phục bởi vì nét thất thần của Thẩm Thu Hoa mà đã thu hoạch được hiệu quả ngoài ý muốn, cho nên kết thúc sớm hơn dự kiến. Thẩm Thu Hoa đi thay quần áo, Đoạn Vị Bình lại nhìn ảnh vừa chụp xong. "Lôi tổng, Thẩm tiểu thư là người ưu tú như vậy, mà sao lại chưa vào giới giải trí?" Anh ta cảm thấy với tình trạng internet phát triển như hiện nay, dựa vào dung mạo và khí chất của Thẩm Thu Hoa mà đi ra ngoài đường sẽ khó bị người của các công ty giải trí bỏ qua.


"Dường như cô ấy không muốn tham gia vào giới giải trí. Dù sao cô ấy cũng là một người rất ngay thẳng. Bằng không tôi cũng sẽ không bỏ qua người như vậy." Đương nhiên Lôi Nguyệt hy vọng Thẩm Thu Hoa có thể trở thành minh tinh, như vậy nàng sẽ giúp Nhất Sắc Tài kiếm rất nhiều tiền. Vừa có thể tăng mức độ danh tiếng, lại có thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn.


"Thật là đáng tiếc. Cô ấy là một hạt giống tốt." Đoạn Vị Bình thuận miệng nói. Thẩm Thu Hoa rất đẹp, dựa vào mắt nhìn minh tinh của anh thì không cần bàn đến vẻ đẹp khiến cho người ta kinh ngạc của nàng, mà chỉ cần độ hiểu biết về tác phong quay chụp của Thẩm Thu Hoa cũng đủ khiến cho anh kinh ngạc lắm rồi.


Hôm nay tổng cộng có sáu tổ quay chụp. Càng về sau, Đoạn Vị Bình và Thẩm Thu Hoa phối hợp càng thêm ăn ý. Quay chụp kết thúc nhanh hơn ngoài dự kiến. Sau đấy Lôi Nguyệt mời mọi người ăn cơm. Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa, tuy rằng vẫn duy trì trạng thái tốt như trước, nhưng sau khi tránh đi ánh mắt của mọi người nàng lại lộ ra mệt mỏi. Dương Quỳnh giúp nàng từ chối bữa tiệc, đưa nàng về khách sạn.


Sau khi vào phòng, Thẩm Thu Hoa trực tiếp ngã xuống vào lòng Dương Quỳnh. "Mệt mỏi quá." Đã không có người ngoài, nàng không cần mạnh mẽ chống đỡ nữa. Nàng biết, vào bất cứ lúc nào mình cảm thấy mỏi mệt, ở đằng sau luôn có người trông coi chính mình.


"Em nghỉ ngơi cho tốt đi. Mọi việc còn lại cứ giao cho chị." Dương Quỳnh ôm nàng lên giường, thay dép lê giúp nàng. Lại chạy tới phòng tắm chỉnh nước ấm, sau đó ôm nàng đi tắm rửa. Mới tắm rửa được một nửa, Thẩm Thu Hoa đã ngủ rồi. Động tác Dương Quỳnh nhẹ nhàng mà bao bọc người đó bằng khăn tắm một cách kỹ lưỡng, một lần nữa ôm trở lại giường, đắp chăn đàng hoàng.


"Tại sao phải miễn cưỡng chính mình như vậy?" Dương Quỳnh đau lòng, nói.


Nửa đêm, Thẩm Thu Hoa tỉnh lại từ trong giấc mơ. Cảm nhận được người ở bên cạnh hô hấp nhẹ nhàng mà có quy luật, nàng an tâm. Nàng biết Dương Quỳnh trước sau vẫn duy trì tính cảnh giác rất cao, bản thân nếu lộn xộn nhất định sẽ làm cô tỉnh, cho nên chỉ là hơi nhích vào trong lồng ngực Dương Quỳnh, lại an tâm nhắm mắt lần nữa.


Ngày hôm sau phải đi ra ngoài. Chưa tới 8 giờ sáng, nhân viên công tác của Nhất Sắc Tài đã lái xe đưa tới một toà nhà có kiến trúc cổ xưa, Thẩm Thu Hoa bắt đầu trang điểm, thay trang phục xong, dọc theo hành lang nước uốn lượn cổ kính, nàng hoặc đứng hoặc đi, bước đi thong dong, dáng vẻ đoan trang. Một thân váy dài cân đối, khoác trên người nàng trở thành phong thái thanh tao, thướt tha.


Vẫn là sáu bộ trang phục như trước, do quay chụp ngoài trời nên sẽ tiêu tốn hết một ngày. Hôm nay Lôi Nguyệt không có tới, Đoạn Vị Bình cũng nói ít hơn hôm qua rất nhiều. Thay vào đó tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng chụp ba cảnh ngoài trời, vẫn tốn rất nhiều thời gian.


Lúc kết thúc, Đoạn Vị Bình mời Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cùng đi ăn cơm. Dương Quỳnh vẫn từ chối như cũ. Trở lại khách sạn, Thẩm Thu Hoa vẫn ngủ thật sớm như trước. Và cứ thế mà hoàn thành ba ngày quay chụp. Buổi chiều ngày thứ ba, Đoạn Vị Bình lại vội vàng lên máy bay rời đi. Lôi Nguyệt nhìn Thẩm Thu Hoa mệt nhọc quá mức, cảm thấy thật có lỗi. Ban đầu định bảo hai người ở lại ăn mừng một chút, nhưng Thẩm Thu Hoa lại uyển chuyển xin miễn, một ngày cũng không ở lại, cùng Dương Quỳnh đi tới thành phố H.


Đài truyền hình, thành phố H.


Đây là nơi quay chương trình "Tiến bước xuất đạo". Ở bên cửa của đài truyền hình, một nhóm cô gái ăn mặc giống nhau đang ăn cơm hộp. Các cô là thí sinh tham gia gameshow này. Ăn cơm hộp xong các cô còn phải đi về luyện múa, cho nên tất cả mọi người đều cắm đầu cắm cổ ăn cơm, rất ít nói chuyện với nhau.


Quý Như Quyên đang nỗ lực ăn cơm, thực ra nàng không đói bụng chút nào hết, cường độ thi đấu cao làm cho nàng không ăn vào. Nhưng nàng vẫn gượng ép mình ăn xong, dù sao thì lát nữa còn phải lên sân khấu thi đấu. Bỗng dưng ở đằng kia, một nơi cực kì hẻo lánh, nàng nhìn thấy có người đi tới. Nàng không để ý, lui người về phía sau, tiếp tục lùa cơm vào miệng.


"Rầm!" Các thí sinh cùng lúc quay đầu, muốn biết chuyện gì xảy ra.


Chỉ thấy cơm hộp của Quý Như Quyên rơi trên trên mặt đất, nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý đến. Lúc này trong mắt nàng chỉ có hình bóng hai nữ nhân đi tới. Khóe miệng nàng run run, "Nương..." Nàng vừa kêu ra một chữ, đã bị Nguyên Hương ở bên cạnh bịt miệng lại.


Quý Như Quyên quay đầu nhìn Nguyên Hương, muốn xác nhận xem mình có đang nằm mơ hay không. Và rồi nàng cũng nhìn thấy biểu tình Nguyên Hương cũng kích động giống như nàng.


Lúc này, một người trong đám thí sinh thi đấu lên tiếng: "Như Quyên, cô làm sao vậy?"


Quý Như Quyên miễn cưỡng mỉm cười gượng. "Không có gì, không cẩn thận làm đổ cơm hộp."


Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đi quanh đây đã vài vòng, cuối cùng là dựa vào sự quan sát nhạy bén của Dương Quỳnh mới phát hiện ra chỗ không ai lưu ý này. Cô dẫn Thẩm Thu Hoa vào đây, thừa lúc các thí sinh đang ăn cơm, hy vọng có thể tiếp xúc với Nguyên Hương và Như Quyên một chút.


Nhưng mà hai người vừa tới gần đã khiến cho nhân viên công tác đài truyền hình cảnh giác, bọn họ tiến lên ngăn cản hai người. "Nơi này là khu vực công tác của đài truyền hình, không thể vây xem." Thẩm Thu Hoa nhìn Nguyên Hương và Như Quyên, nàng chắc chắn hai người vẫn giữ được ký ức kiếp trước, nếu không Như Quyên sẽ không kích động như vậy, Nguyên Hương cũng sẽ không cần phải ngăn lại nàng ấy.


Đối mặt với sự xua đuổi của nhân viên công tác đài truyền hình, Thẩm Thu Hoa duỗi tay chỉ chỉ một toà nhà ở bên cạnh, sau đó mới bước chân theo Dương Quỳnh rời đi.


Nguyên Hương và Như Quyên nhìn thoáng qua, tâm tư đã sớm bay lên người Thẩm Thu Hoa, lập tức muốn kết thúc trận thi đấu này. Dưới tâm lý như vậy, cho nên cuộc thi đấu vào buổi chiều hai người đều phát huy không được tốt. Thi đấu vừa kết thúc, hai người đã xin nghỉ với tổ tiết mục, vội vàng chạy tới khách sạn mà Thẩm Thu Hoa bảo.


Bây giờ Nguyên Hương và Như Quyên đang có rất nhiều fans, cho nên hai người đều tiến hành ngụy trang. Ban đầu thì suy nghĩ sau khi bước vào khách sạn thì phải tìm người bằng cách nào, nhưng rốt cuộc khi vừa vào đại sảnh đã thấy Dương Quỳnh đang xem báo. Dương Quỳnh liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp nguỵ trang của hai người, cô đứng dậy ý bảo hai người cùng cô đi vào.


Bên ngoài cửa phòng khách sạn, Dương Quỳnh lấy ra chìa khóa mở cửa. Trong phòng không có người, nhưng phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng nước chảy "Ào ào".


"Hai người ngồi đi." Dương Quỳnh dẫn Nguyên Hương và Như Quyên vào trong. Cô gõ cửa buồng vệ sinh, "Thu Hoa, chị mang người tới rồi."


Buồng vệ sinh mở ra, cho thấy Thẩm Thu Hoa đang giặt quần áo. Trước đó nàng ở trong phòng đợi một hồi, mí mắt càng ngày càng nặng nề, suýt nữa đã ngủ thiếp đi. Nàng biết nếu bản thân ngủ, ba người này tuyệt đối sẽ không đánh thức mình. Vậy thì nàng sẽ bỏ lỡ cơ hội lần đầu gặp lại Nguyên Hương và Như Quyên rồi.


"Nương nương!" Như Quyên kích động nói.


Nguyên Hương không nói gì, kiếp trước nàng cũng chính là trầm mặc ít nói. Nhưng mà nàng vẫn lập tức đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thu Hoa bước ra.


"Nô tỳ Nguyên Hương tham kiến nương nương." Nguyên Hương nói xong đã hành đại lễ.


Thẩm Thu Hoa quăng cho Dương Quỳnh một ánh mắt sai bảo, Dương Quỳnh lập tức đỡ lấy Nguyên Hương. "Đừng có khách sáo như vậy."


"Xem ra hai em vẫn còn nhớ chuyện trước kia." Thẩm Thu Hoa rốt cuộc mở miệng.


Như Quyên gật đầu. "Nô tỳ và Nguyên Hương đều nhớ rõ. Chỉ là không nghĩ tới sẽ còn có ngày nhìn thấy nương nương, hơn nữa nương nương cũng nhớ rõ sự tình kiếp trước."


Thẩm Thu Hoa ngồi ở trên sô pha, "Chuyện của hai đứa là như thế nào? Sao vẫn còn ở bên nhau?"


Như Quyên đỏ mặt, kể lại khái quát tình cảnh. Thực ra bọn họ khác với Thẩm Thu Hoa. Hai người không phải xuyên qua, chỉ là mang trí nhớ về chuyện kiếp trước mà thôi. Ban đầu thì không nhớ, nhưng sau cơn bệnh nặng thì đã nhớ mọi chuyện trước kia.


Hai người vốn là hàng xóm, từ nhỏ là thanh mai trúc mã. Như Quyên mười tám tuổi, bị bệnh nặng vào năm ngoái, sau khi khỏi hẳn thì nhớ lại chuyện kiếp trước làm cung nữ. Đương nhiên, cũng nhớ lại đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với Nguyên Hương. Còn Nguyên Hương gặp tai nạn xe cộ, đâm vào đầu bị thương, tỉnh lại cũng nhớ chuyện kiếp trước. Hai người nhận ra ánh mắt của đối phương, phát hiện bí mật của nhau. Nguyên Hương ký hợp đồng với một công ty quản lý. Vì Như Quyên muốn có nhiều thời gian cùng Nguyên Hương ở bên nhau, cũng đã ký hợp đồng với công ty quản lý này.


"Lúc trước Nguyên Hương có nói, bọn nô tỳ tham gia tiết mục lần này thì nương nương có thể nhìn thấy. Quả nhiên nương nương đã tìm tới rồi." Như Quyên thực kích động.


"Đã qua đời trước rồi, đừng xưng nô tỳ nữa. Chị đã không còn là cung phi, hai em cũng không còn là cung nữ. Bây giờ chị cũng chỉ là người bình thường, xưng hô của ngày xưa, không cần nhắc lại." Biểu tình Thẩm Thu Hoa thật bình tĩnh. Nàng không nghĩ tới trời cao rủ lòng thương, để cho Nguyên Hương và Như Quyên vẫn giữ được ký ức kiếp trước. Chỉ là nàng không chắc, như vậy là có tốt với hai người bọn họ hay không.


"Vâng."


"Sau này hai em có tính toán gì không?" Thẩm Thu Hoa nhớ tới tiết mục mà hai người họ đang tham gia, "Hai em không phải là đang tham gia thi đấu sao? Lập tức chạy tới đây ngay thì không gặp vấn đề gì à?"


Như Quyên cười nói: "Chúng em đã thương lượng qua, vẫn là muốn đi theo nương nương."

Bình Luận (0)
Comment