Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 157

… Được rồi.

Tô Trầm Hương không chịu thừa nhận cô đang rất đau xót, cô vừa lầm bầm vừa nhét chiếc khăn vào trong cặp sách của mình.

Nặng quá!

Khóe mắt của lệ quỷ tràn ngập nước mắt của việc chăm chỉ làm việc.

Làm người đưa đồ miễn phí.

Cô giáo Văn nhìn thấy cô bé lễ phép này nở nụ cười với cô ấy, lộ ra vẻ kiên cường chuẩn bị rời đi, cô ấy lại nắm lấy tay cô, nhét chiếc khăn quàng cổ màu trắng vào trong tay cô.

Chiếc khăn quàng cổ này có kiểu dáng trẻ trung hơn, giống như ngày xưa đã từng có một đứa trẻ mang nó, chiếc khăn quàng cổ trắng như tuyết rất đẹp.

Cô ấy thấy Tô Trầm Hương ngạc nhiên nhìn mình, cô giáo Văn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại mà cũng ấm áp của cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em, Tiểu Hương." Ánh mắt của cô ấy dịu dàng.

Tô Trầm Hương ngơ ngác nhìn người sống đang chạm vào mình như vậy, cô cảm thấy những nơi được đầu ngón tay ấm áp của người phụ nữ bao phủ đều trở nên nóng bỏng.

Cô sững sờ một lúc rồi vui vẻ ôm lấy hai chiếc khăn quàng cổ này, sau đó rời đi.

Lần này, chiếc cặp sách không hề nặng chút nào.

Trần Thiên Bắc đã ngồi vào trong xe, cậu nhìn thấy Tô Trầm Hương ra khỏi cổng trường với nét mặt rạng rỡ.

Cô thành thục mở cửa xe và ngồi ngay bên cạnh cậu, cầm chiếc khăn len màu trắng như tuyết mới toanh lật xem, rất yêu thích mà lẩm bẩm, Trần Thiên Bắc cũng sờ chiếc khăn, hỏi cô: "Cậu thích cái này sao?"

Chiếc khăn này rõ ràng là được đan bằng tay, không nhãn hiệu, giá trị cũng không hề lớn nhưng Trần Thiên Bắc lại có thể tưởng tượng được Tô Trầm Hương sẽ nói thế nào.

Không có gì chắc chắn hơn việc trong lòng cô toàn những cảm xúc vui vẻ.

Cậu nhếch khóe miệng, nhìn Tô Trầm Hương đang tự mình quấn chiếc khăn quàng cổ ấm áp quanh chiếc cổ nhỏ của cô như một đứa trẻ, để lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết chỉ to bằng lòng bàn tay.

Chiếc khăn quàng màu trắng tuyết kia giúp tôn lên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô.

Cậu chỉ đành miễn cưỡng thu hồi lại ánh mắt và đưa Tô Trầm Hương về đến nhà.

Sau khi cô đồng ý đến thăm quê nhà của nữ quỷ váy đỏ vào thứ bảy tới, Tô Trầm Hương có nói lại với Tô Cường một chút. Gara nơi Tô Cường làm việc đang rất bận rộn.

Bỗng nhiên Lâm tổng đâm vào gara của bọn họ. Hay thật, chiếc xe đã biến dạng như một quả cầu sắt, ngay cả gara cũng bị tổn hại một cách nghiêm trọng, đương nhiên là Lâm tổng sẽ phải trả tiền nhưng chẳng phải vẫn phải thu xếp và sửa chữa lại gara sao?

Tô Cường là một người trung thực, chịu khó làm việc nên ông luôn cố gắng hết sức bận rộn với công việc.

Ông nghe nói Tô Trầm Hương sắp đi xa, Tô Cường cũng có chút do dự, ông muốn bỏ công việc để đi theo cô.

Nhưng Tô Trầm Hương không muốn ông đi theo.

Ở đó, cô có thể sẽ làm mấy chuyện xấu xa.

Tô Cường cũng đi theo, liệu cô còn có thể tự do phát huy được nữa không?

"Có Trần Thiên Bắc, còn có tài xế của cậu ấy nữa, xung quanh có rất nhiều người có thể bảo vệ con mà.” Cô lo lắng nói với Tô Cường: "Cha muốn làm việc thì cứ tập trung làm việc đi, không nên nửa vời như vậy đâu."

Đối với công việc sửa chữa xe này, nếu cứ nửa vời như vậy thì cũng có thể sẽ gây ra một chút rủi ro.

Tô Trầm Hương nghĩ đến Lâm tổng đang nằm trong bệnh viện, cô càng cảm thấy lo lắng cho cha của mình hơn.

Cô cẩn thận nhắc nhở, tiện thể nói cha nên cẩn thận trong việc nghiên cứu thêm công thức nấu ăn khi ở nhà. Cô chuẩn bị lên lớp mười một rồi, đã đến lúc phải chăm chỉ học tập hơn, cha nên suy nghĩ nhiều hơn về đồ ăn có thể bồi bổ tốt cho cô. -

Tô Cường ngơ ngác gật đầu đồng ý.

Ông cảm thấy hình như không thể giữ được con mình nữa.

Tô Trầm Hương hiển nhiên không muốn nói tới quá khứ của ông.

Trong trường hợp như thế, ông giả vờ như không biết gì để đứa nhỏ cảm thấy an tâm hơn.

Ông là kiểu người cha vô kỷ luật luôn nuông chiều đứa nhỏ, cho dù vẻ mặt của đứa nhỏ giống như muốn làm mấy chuyện xấu xa thì ông cũng xem như không nhìn thấy, ngược lại luôn vui vẻ nấu những món ăn ngon chờ cô con gái đang nghịch ngợm ở bên ngoài của mình trở về, làm cho mọi người đều biết điều này sẽ bị chỉ trích vô cùng kịch liệt.

Nhưng Tô Cường vui mừng tới mức còn đưa cho cô một chiếc bánh táo, súp nấm trắng và lê tuyết để tránh bị đói trên đường đi.

Trần Thiên Bắc cũng im lặng nhìn hai người.

Đầu bếp hóa ra luôn ở bên cạnh cậu.

Cậu nhìn Tô Trầm Hương đang ăn bánh táo trong xe, cậu cũng không biết nên nói thế nào.

Cậu chỉ muốn nói cho Tô Trầm Hương biết rằng: "Chờ chú Tô có thời gian, chúng ta cùng nhau đến thăm đại trưởng lão một hôm."

"Cũng được." Tô Trầm Hương vừa chụp ảnh gửi cho ông lão, khoe rằng mình đang ăn rất ngon, vừa đồng ý một tiếng.

Bọn họ ăn uống suốt dọc đường giống như đang đi du xuân, cuối cùng cũng đến địa chỉ mà nữ quỷ váy đỏ đã đưa trước đó.

Nơi đây là một thị trấn nhỏ, cũng không khác nhiều so với quê của Tô Trầm Hương là mấy nhưng ở đây gần thành phố hơn nên bầu không khí có vẻ náo nhiệt hơn so với quê hương của cô.

Khi họ đi qua một tiểu khu trông khá giàu có liền nhìn thấy ở tiểu khu có mấy bác trai bác gái đang thì thầm to nhỏ ở dưới hiên nhà, hình như đang chỉ vào cửa sổ của một trong những ngôi nhà kia.

Sau khi Tô Trầm Hương nheo mắt lại quan sát ở trên xe một lúc, cô bước xuống xe, ngoan ngoãn đi tới, quan tâm hỏi: "Xin hỏi, có phải Mã Nam Nam đang sống ở đây không ạ?"

Trên người cô còn vương lại một chút mùi bánh táo, đôi mắt rất sáng và hồn nhiên, nhìn một cái đã biết đây là một cô gái ngoan.

Tuy nhiên, khi mọi người xung quanh nghe ba chữ "Mã Nam Nam" này liền sợ hãi và nhìn Tô Trầm Hương với ánh mắt ngạc nhiên.

"Cháu tìm… Nam Nam à?"

"Đúng vậy ạ." Tô Trầm Hương lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Cô bé, nhìn cháu cũng không lớn lắm…… Ý bà là cháu tìm cô ấy làm gì thế?"

Ngoại hình của Tô Trầm Hương rõ ràng vẫn chưa đủ tuổi để phù hợp làm bạn với Mã Nam Nam, người mà cô đang tìm kiếm.

Tô Trầm Hương cười cười, ôn hoà nói: “Ôi dào, thực ra thì cháu là một thiên sư. Hôm nay, trên đường đi tới nơi này thì cảm thấy có một hộ gia đình trong tòa nhà này có gì đó không ổn, oán khí ngút trời, âm khí ngập tràn nên cháu muốn qua đây xem thử. Lúc trước có nghe người khác nói, chủ nhà của hộ gia đình đó tên là Mã Nam Nam đúng không ạ? Nghe nói đã qua đời rồi sao?... Cái chết cũng không quá yên bình phải không ạ?”

Mắt cô không hề chớp, cả gan bịa chuyện mê tín dị đoan ở trước mặt mấy bác trai bác gái này, gương mặt giống như một tên lang băm, nếu là lúc trước thì đã sớm bị mấy bác gái cảnh giác đưa đến đồn cảnh sát rồi.

Nhưng tình huống hiện tại không giống như vậy, cô vừa nói ra thì ánh mắt của bác trai lập tức sáng lên, nhịn không được mà hỏi: “Cháu thực sự nhìn ra được nhà của ông Mã có gì không ổn sao?”

“Vâng ạ. Hắc khí ngút trời, vừa nhìn đã biết là oán khí lộng hành... Nhà của ông Mã này có vẻ là từng làm chuyện trái với lương tâm đấy.”

Tô Trầm Hương không hề thay đổi sắc mặt, cứ thế đáp lời.

Rõ ràng trước đó cô không phải là người ở nơi này.

Nhưng đột nhiên có thể nói ra những lời đó liền khiến người khác tin tưởng hoàn toàn.

Một người qua đường xa lạ làm sao có thể biết được nhà họ Mã đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm cơ chứ.

Chắc chắn là người có năng lực hẳn hoi.

“... Thực ra nhà bọn họ xảy ra chút chuyện.” Một bác trai do dự nói, nhìn những người bạn già một cái, suy nghĩ rất lâu mới nói với Tô Trầm Hương: “Vậy thì cô gái nhỏ à, cháu đã nhìn thấy cái gì?”

“Cháu là thiên sư, cháu trừ quỷ ạ.”

“Trừ quỷ sao? Thực ra thì cũng có thể xem như là nhà ông Mã có quỷ, đứa trẻ Nam Nam đó có trở về tìm bọn họ thì cũng là quả báo của bọn họ thôi.”

Bác trai hơi ngập ngừng, thấy Tô Trầm Hương kinh ngạc nhìn mình, đôi mắt tròn xoe trợn to thì bèn nặn ra một nụ cười với cô: “Cháu không hiểu nội tình bên trong, nhà của ông Mã này không phải thứ tốt lành gì. Khi đó, cha mẹ Nam Nam qua đời, người chú nhỏ ruột thịt họ Mã này lập tức trở thành người giám hộ của cô bé, cướp đoạt căn hộ, tiền tiết kiệm của nhà cô bé, khiến cô bé không thể học hết trung học mà phải ra ngoài đi làm. Khó khăn lắm đứa trẻ này mới có thể thoát khỏi nơi đây, chạy đến thành phố lớn nhưng bỗng nhiên lại qua đời, bọn họ còn có mặt mũi cầm tiền bồi thường của Nam Nam.”

Ông ấy lắc đầu thở dài, nói với Tô Trầm Hương: “Tuy cháu là thiên sư trừ quỷ nhưng cũng không thể không phân rõ phải trái đúng sai phải không? Đứa bé Nam Nam này rất đáng thương, trả thù bọn họ thì sao? Cũng không xảy ra án mạng, lại càng không tổn hại đến người khác!”

Những bác trai bác gái này đặc biệt đứng về phía lệ quỷ làm cho Tô Trầm Hương rất kinh ngạc.

Rất lâu rồi, cô mới nhìn thấy những bác trai bác gái thấu hiểu cho lệ quỷ đang muốn làm loạn.

Kịch bản không đúng!

Không phải cô đã bàn bạc xong xuôi với nữ quỷ váy đỏ rồi sao? Bản thân đến làm chúa cứu thế, từ trên trời giáng xuống trảm yêu trừ ma, thu phục lòng biết ơn của người sống, thuận tiện kiếm chút tiền mà?

“Cháu đến kiếm chút tiền trừ quỷ ạ.”

Tô Trầm Hương oan ức!

Cô lặn lội từ xa tới đây nhưng trong mắt của các bác trai bác gái, không phải cô đến để làm chuyện tốt mà giống như một nhân vật phản diện nhỏ.

“Ông biết, ông biết. Cứ cho là ông đang thương lượng với đại sư nhỏ đi, lúc cháu bắt quỷ có thể... đừng hung ác quá được không? Ông nói với cháu, Nam Nam thực sự không dễ dàng gì đâu, nhà ông Mã cũng rất đáng bị trừng phạt. Nhiều tiền như thế, dựa vào đâu mà phải để lại hết cho bọn họ cơ chứ?”

Bác trai cũng không dùng chổi đuổi Tô Trầm Hương đi, vừa cúi người dẫn Tô Trầm Hương đi xuyên qua bên trong tòa nhà, vừa nhắc đến: “Nam Nam là đứa trẻ tốt bụng. Tuy cô bé trở về rồi nhưng không khác biệt lắm so với lúc còn sống, vẫn là một đứa bé ngoan. Mới tối qua thôi, đứa nhỏ khoảng ba tuổi ở nhà bên cạnh, cha mẹ còn trẻ, chỉ chăm chăm nhìn điện thoại, đứa trẻ đó chạy ra ngoài đường lớn, nếu không phải Nam Nam xách nó quay về thì đứa bé đó đã không còn nữa rồi.”

... Cũng chỉ là một con quỷ hành hiệp trượng nghĩa.

Bước chân của Tô Trầm Hương nặng nề hơn.

Đây chẳng phải là có liên quan đến lệ quỷ ngũ giảng tứ mỹ* như cô sao.

*Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.

Lưng của bác trai còng xuống rất nhiều, đi chậm rì rì, nỗ lực trì hoãn bước chân, nói tốt cho lệ quỷ.

Thậm chí, khi dẫn bọn họ đến một cánh cửa đóng chặt, trước cánh cửa chống trộm truyền ra những tiếng la hét kinh khủng, ông ấy vẫn không đi.

Tô Trầm Hương nghi ngờ sâu sắc rằng hay là bác trai này đang muốn giám sát cô.

Nếu như cô thật sự muốn ra tay tàn nhẫn với nữ quỷ váy đỏ, ông ấy sẽ cầm chổi đuổi đánh cô.

Tô Trầm Hương:...

Cô gõ cửa.

Cánh cửa chống trộm bất thình lình kêu ken két một tiếng rồi tự động mở ra.

Tô Trầm Hương vừa vào nhà, bên trong liền vang lên từng đợt tiếng hét hoảng sợ.

“Kêu cái gì mà kêu! Gào cái gì mà gào! Không biết phiền sao! Có biết lịch sự hay không!” Hôm nay, Tô Trầm Hương làm một nhân vật phản diện hàng thật giá thật, còn bị chèn ép một tí, nhìn người sống rất không thuận mắt.

Cô không hài lòng với âm thanh la hét và cãi vã trong nhà, mở giọng khiển trách: “Mau chóng qua đây nghênh đón đi! Bổn đại nhân đến đây một chuyến không hề dễ dàng đâu!” Vẻ mặt của cô không tốt, hồi tưởng lại dáng vẻ ngạo mạn của Lâm đại tiểu thư, đứng trước cửa, hếch mũi lên trời.

Rất nhanh, một bà lão nước mắt nước mũi tèm lem từ phòng khách chạy ra.

Trên người của bà lão này còn có một đống dấu tay máu đỏ tươi, tóc tai bù xù, mái tóc trắng rối loạn, vừa nhìn đã biết đang bị đả thích thảm thương.

Tô Trầm Hương lười nói nhảm với bà ta, cô trực tiếp hỏi: “Nơi này của các người gặp phải quỷ rồi, có biết không?”

“Làm sao cô biết được? Cô đến để cứu chúng tôi sao? Cứu mạng! Con nhóc đáng chết Mã Nam Nam đó...”

“Cô ấy là quỷ chết oan. Bà thử mắng cô ấy một tiếng nữa xem.” Tô Trầm Hương cảnh cáo.

Cô có thể nói ra là quỷ chết oan, bà lão liền giật mình.

Bác trai đang đứng phía sau Tô Trầm Hương gấp gáp nói: “Cô bé này là thiên sư, thấy có việc bất ổn nên đến đây kiểm tra.”

“Thiên sư?” Bà lão thấy Tô Trầm Hương còn nhỏ tuổi, bà ta lập tức lộ ra biểu cảm nghi ngờ.

Tuổi tác của thiên sư này cũng quá nhỏ rồi.

Tô Trầm Hương lại lười phí lời với bà ta, trực tiếp đi giày vào bên trong căn hộ.

Bốn bức tường trong nhà chi chít dấu tay máu, u ám đáng sợ, mấy người nam nữ co rút lại thành một nhúm trốn ở những nơi bọn họ cảm thấy an toàn, khắp người lộn xộn.

Toàn thân của bọn họ đều là máu tươi, có vài người còn bị thương da thịt, một chiếc váy màu đỏ tươi phấp phới trên cao trong phòng khách.

Tô Trầm Hương nhìn chiếc váy đỏ một cái, cảm thấy nữ quỷ chết oan này quá mềm lòng rồi.

Không phải lúc không cho cô ăn rất kiên cường hay sao?

Tại sao khi gặp lũ khốn nạn này thì lại mềm lòng rồi?

Vết thương trên da thịt sao có thể tính là báo thù cơ chứ.

Tô Trầm Hương đặt mông ngồi trên sô pha, vừa nhìn chằm chằm nữ quỷ váy đỏ vừa nhìn mấy “người nhà” của nữ quỷ váy đỏ đang nơm nớp lo sợ nhìn cô, cô kiêu ngạo nói: “Các người gặp quỷ rồi, còn gặp được quỷ chết oan, là do các người làm chuyện đáng xấu hổ. Nghiệp khí tích tụ, nữ quỷ chết oan này giết người như ngóe*!”

*hành động giết người một cách khá dễ dàng vì ngóe nhìn chung là con vật yếu đuối, không biết phản kháng mạnh mẽ và hành động giết đó một cách dã man tàn bạo, coi mạng người như ngóe.

Giết người như ngóe không phải là vấn đề.

Lũ người xấu này không đáng bị lột da sao?

Cô mở tay ra, chậm rãi nói với mấy người sống đang ngày càng hoảng sợ: “Thôi hỏng rồi. Muốn đuổi nữ quỷ này đi thì cũng có thể đuổi đi được, nhưng rất nguy hiểm... cần phải đưa thêm tiền.”

Số tiền mấy người này đã ăn chặn của nữ quỷ váy đỏ, cô sẽ ép bọn họ phải nhổ ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment