Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 158

“Thêm, thêm tiền sao?”

Tô Trầm Hương nhìn thoáng qua là có thể biết được lai lịch của nữ quỷ váy đỏ, rõ ràng là cô có chút năng lực.

Bởi vì không phải ai cũng có khả năng nhìn ra nữ quỷ váy đỏ.

Giống như hiện tại, bác trai đứng trước cửa vẫn còn đang ngơ ngác nhìn quanh.

Bà lão phát hiện cô thực sự có thể nhìn thấy nữ quỷ váy đỏ, bà ta ngay lập tức điên cuồng nhào đến.

“Cách xa cô ấy một chút.” Trần thiên Bắc chặn bà ta lại, không để bà ta đến gần Tô Trầm Hương.

“Thiên sư, thiên sư cứu mạng! Đứa chết... Nam Nam này muốn hại người! Tôi là bà của cô ta, đây là chú thím và em họ của cô ta, lòng dạ cô ta quá ác độc, muốn lấy mạng của cả nhà!”

Vẻ mặt Trần Thiên Bắc rất khó chịu, nhìn không dễ trêu chọc, bà lão không dám đến gần, chỉ dám đứng bên cạnh, khóc đến không thở ra hơi, nghe có vẻ vô cùng đáng thương.

Tô Trầm Hương lại thờ ơ.

Bây giờ biết khóc rồi sao?

Tại sao lúc ăn chặn tiền đền bù của nữ quỷ váy đỏ lại tươi cười vui vẻ như thế?

Nghe tiếng khóc trong căn phòng này một hồi, cô vẫy tay, làm ra vẻ quăng một lá bùa lên trên người của nữ quỷ váy đỏ, thấy cô ta khựng người lại trên không trung mới thoả mãn nói: “Con quỷ này rất hung dữ, các người phải trả ba trăm vạn, thêm một căn hộ nữa cũng xem như không nhiều.”

“Cái gì?” Bà lão không dám tin nhìn cô.

Đây là thiên sư chui ra từ xó xỉnh vậy!

Một số người sống thấy nữ quỷ váy đỏ sợ hãi không dám cử động, cũng không dám tin nhìn Tô Trầm Hương.

“Ba trăm vạn? Không thể nào!” Con số này cũng quá nhiều rồi, người sống đương nhiên không thể chấp nhận.

“Muốn tiền hay muốn mạng? Tôi không lừa gạt các người, nữ quỷ váy đỏ này là quỷ chết oan, oán khí ngút trời, hơn nữa các người có lỗi với cô ấy, đây là nghiệt duyên do bản thân các người mang lại. Thiên sư thông thường sẽ không đối phó nổi đâu.”

Tô Trầm Hương cũng không nói dối, nữ quỷ váy đỏ này quả thực rất hung ác, nếu không thì cô ta cũng không dám xen vào chuyện của Quỷ Môn đâu, phải không?

Cô không muốn lãng phí thời gian với bọn khốn nạn này, không bằng để thời gian đó quay về học tập còn hơn, mất kiên nhẫn nói: “Hoặc là đưa tiền, hoặc là để cô ấy đi theo các người suốt đời, các người tự chọn đi.” -

“Chúng tôi không có nhiều tiền như thế.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Lệ quỷ dang tay ra, nuối tiếc nói với người sống.

Cô không phải là Lôi Phong sống nên đừng có mong đợi cô trừ quỷ miễn phí nhé.

“Có thể rẻ hơn một chút được không?” Bà lão nhìn Tô Trầm Hương vươn vai một cái, giống như chuẩn bị rời đi, gương mặt ngay lập tức trắng bệch.

Bà ta nhìn có vẻ cực kỳ tội nghiệp.

Mái tóc hoa râm run sợ nhìn cô.

“Chúng tôi không có nhiều tiền như thế.”

Tô Trầm Hương cong mắt cười hiền lành, chuyên chú nhìn bà lão này, cười híp mắt nói: “Sao lại không có nhiều tiền như vậy? Không phải tiền bồi thường của con quỷ chết oan đó là hơn hai trăm vạn sao?”

Tiền bồi thường cùng với di sản mà cha mẹ của nữ quỷ váy đỏ năm đó để lại bị ngầm chiếm đoạt cũng khoảng ba trăm vạn.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt của bà ta, hỏi: “Bà cho rằng khi thiên sư đến làm việc không điều tra qua tình hình sao? Bà là bà nội á? Bà chẳng phải là mẹ vợ của chú cô ấy sao? Bây giờ lại không biết thẹn mà tiêu tiền bồi thường của cô ấy à?”

Ông bà nội của nữ quỷ váy đỏ đã qua đời từ lâu, nếu không thì người giám hộ cũng chẳng đến lượt chú của cô ta.

Nhưng mà người nhà này làm người giám hộ, dưới danh nghĩa cùng chung sổ hộ khẩu, bọn họ cướp đi toàn bộ tài sản cha mẹ cô ta để lại, còn có căn hộ lớn rộng hơn một trăm bốn mươi mét vuông mà Tô Trầm Hương đang đứng.

Bọn họ đuổi cô ta lên sân thượng ở, lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm, còn không cho cô ta đi học.

Nữ quỷ váy đỏ đúng là có chết cũng không nhắm mắt.

“Nhưng số tiền đó đều dùng để mua nhà cho con cháu hết rồi!” Bà lão la hét: “Là anh họ của cô ta, là hậu duệ nhà họ Mã của cô ta!”

“Nói ít lại đi. Anh họ hay không cũng chẳng có tí quan hệ nào với quỷ chết oan này cả.” Tô Trầm Hương đứng lên, bực bội nói: “Tôi thực lòng nói với bà, oán khí của cô ấy cao ngút trời, tìm đến các người cũng là do các người cầm tiền của cô ấy! Nếu không giao toàn bộ tiền của cô ấy ra, để dẹp yên cơn oán hận này của cô ấy thì về sau các người sẽ biết tay của cô ấy. Các người không muốn... nghĩ rằng sẽ ở với cô ấy đến già nhỉ?”

“Ôi chao, nhớ khi mua nhà phải để cho cô ấy một phòng nhé... cũng đừng mang sân thượng ra lừa gạt quỷ đó.”

Nhân vật phản diện nhìn bà lão một cái, thuận tiện nhìn sang hậu duệ của nhà họ Mã đang co rút trong một góc, chuẩn bị rời đi.

Cô vừa mới đứng lên thì từ phương hướng của nữ quỷ váy đỏ vốn bị cố định trong không trung lại tản ra mùi máu tanh nồng nặc, các thiết bị điện trong phòng kêu lên vù vù, đèn trên đầu lúc sáng lúc tắt, máu tươi không biết từ đâu nhỏ từng giọt lên mặt của những người sống này.

Khi chiếc váy lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua hậu duệ của nhà họ Mã, người thiếu niên gầy gò cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Tinh thần của anh ta giống như sụp đổ hoàn toàn, bất lực thét lên.

“Cho cô ta đi, đưa cho cô ta đi. Cứu tôi, cứu tôi với!”

Chẳng bao lâu, Tô Trầm Hương đã cười hì hì, đi cùng người nhà họ Mã để họ chuyển tiền đến tài khoản của mình, thuận tiện chuyển nhượng luôn căn hộ.

Hiện giờ, trung tâm bất động sản xử lý việc chuyển nhượng căn hộ rất nhanh chóng, cô đăng ký cùng với người nhà họ Mã, lập hồ sơ, bảo chứng căn nhà dưới tên của mình rồi mới hài lòng đi theo người nhà họ Mã với vẻ mặt ảm đạm quay về ngôi nhà đó.

Khi quay lại đứng trong nhà của nữ quỷ váy đỏ, cô hất cằm, nói đơn giản: “Nhanh chóng cút ra khỏi nhà đi.” Đây là căn hộ do cha mẹ của nữ quỷ váy đỏ để lại, những người này đều là tu hú chiếm tổ cả.

Tô Trầm Hương hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào khi đuổi người đi.

Người một nhà cầu xin không được, không thể không hoảng hốt mà mang theo túi lớn bao nhỏ rời đi, Tô Trầm Hương nói với bác trai luôn một mực đi theo bên cạnh: “Căn nhà này là nhà ma, cũng không đáng mấy tiền nên cháu mới muốn giành lại nó, xem như là xoa dịu oán khí của Mã Nam Nam. Nhưng ông yên tâm, cháu là thiên sư có tiếng, thiên sư của chính đạo. Cháu sẽ lập tức xua đuổi âm khí ở nơi đây đi rồi để một lá bùa may mắn lại cho tòa nhà của mọi người, may mắn không dứt, làm ăn thuận lợi! May mắn bình an, giá nhà sẽ ngày càng tăng. Ông nói xem có được không?”

Vừa rồi, cô trông như một tên ác bá nhưng khi đối mặt với người già lại vô cùng ngoan ngoãn, bác trai nhìn Tô Trầm Hương một lúc rồi cười ha hả gật đầu: “Cảm ơn cháu. Thực ra mọi người cũng chẳng sợ đâu. Là vì lúc trước đã nhìn đứa trẻ Nam Nam này lớn lên, con bé cũng như là... cũng không phải là đứa nhỏ xấu xa.”

Tô Trầm Hương chớp mắt.

Chẳng trách nữ quỷ váy đỏ chỉ hành hạ những người họ Mã ở trong căn nhà này, không có náo loạn nghiêm trọng.

Hoá ra cũng là do cô ta không muốn vì mình mà làm phiền đến những hàng xóm và trưởng bối trong tòa nhà.

Suy cho cùng thì ngôi nhà ma ám cũng sẽ ảnh hưởng đến giá nhà gần đó.

Bây giờ, chuyện này đã lặng lẽ kết thúc, không bị lan truyền ra bên ngoài khiến người khác bàn tán về nó, cho dù đám người bị đuổi đi kia có ăn nói bậy bạ gì đó thì cũng sẽ không có người tin lời bọn họ.

Cô lần mò trong cặp, mặt dày hỏi xin bác trai một vài tờ giấy màu của cháu trai ông ấy, xếp thành một xấp lá bùa bình an, nhét vào trong tay của ông lão rồi ngọt ngào nói: “Gặp nhau chính là duyên phận. Ông ơi, chuyện của Mã Nam Nam vừa rồi, cảm ơn ông ạ. Bùa bình an này là để cầu phúc và cầu bình an, ông giúp cháu phân phát cho mọi người nhé.”

Cô nhét lá bùa bình an đắt đỏ nhường này vào bàn tay thô ráp của bác trai.

Tuy rằng bác trai không biết chất lượng của lá bùa nhưng cũng sửng sốt.

Ông ấy vô thức đi đến cửa rồi lại quay đầu nhìn cửa nhà họ Mã không có gió mà tự đóng lại.

“Vậy cô bé Nam Nam đó...” Sẽ không bị thiên sư làm tổn thương chứ?

“Ông yên tâm, cô ấy về sau sẽ tốt thôi.”

Dưới ánh nhìn sau cùng, trong phòng chỉ còn lại một cô bé tóc đen cười ngọt ngào, còn có... một chiếc váy đỏ bồng bềnh sau người của cô, yên lặng cúi chào bác trai.

Cánh cửa chống trộm ken két đóng lại.

Bác trai cúi đầu xoa đôi mắt ướt, tay cầm một nắm lá bùa bình an, nghẹn ngào nói: “Ông chỉ nói cô bé đó là một đứa trẻ tốt.”

Ông ấy xuống lầu đưa bùa bình an cho mọi người, những thứ khác đều coi như không biết.

Tô Trầm Hương ngồi trên sô pha, quay đầu lại, nói với nữ quỷ váy đỏ đứng sau lưng: “Cô đã chết rồi nên cái nhà này cũng chỉ có thể đứng tên của tôi. Nhưng cô yên tâm, là của cô thì vẫn sẽ là của cô thôi.”

Cô nhìn căn phòng vô cùng trống trải sau khi người nhà họ Mã mang theo rất nhiều hành lý dọn đi, nói qua loa với nữ quỷ váy đỏ: “... Cô muốn dọn dẹp căn phòng này thế nào thì cứ dọn thế đó.”

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Thiên Bắc để điện thoại di động xuống.

Đối với việc vừa nãy, Trần Thiên Bắc luôn quay video lại, quay đến khi cô đưa bùa bình an cho bác trai bùa rồi tiễn ra cửa, Tô Trầm Hương cảm thấy anh Bắc của cô suy nghĩ rất chu toàn.

Bây giờ cô cũng xem như là có chút danh tiếng, lưu lại chút chứng cứ về việc cô không làm chuyện gì xấu cũng khá tốt.

Cô thu lại ánh mắt rồi đưa chiếc khăn quàng đỏ mà cô giáo Văn đã đan cho cô ta: “Đây là quà cảm ơn của cô giáo Văn.”

Lúc cô vừa xong thì khí tức trên người của nữ quỷ váy đỏ cuồn cuộn nổi lên.

Chiếc váy màu máu đỏ của nữ quỷ vẫn chói mắt như cũ nhưng mái tóc dài che phủ gương mặt dữ tợn khủng bố lại bắt đầu chầm chậm mất đi những vết sẹo cùng vết thương đẫm máu chằng chịt.

Tô Trầm Hương mơ hồ có thể nhìn ra, sau khi vết sẹo nhạt dần, dưới mái tóc đen lộ ra một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp.

Oán khí cùng sự thù hận đã mất đi, cô ta bắt đầu hiện ra dáng vẻ xinh đẹp từng có.

Giống như Tiểu Bạch đã từng.

Tô Trầm Hương đã từng gặp trường hợp này rất nhiều, bởi vì âm khí nặng nề nên mặc dù nữ quỷ váy đỏ đã lộ ra một chút vẻ xinh đẹp vốn có nhưng thực ra vẫn còn rất đáng sợ, cô bình tĩnh thu lại ánh nhìn.

“Cô rất dễ nhìn.” Cô thẳng thắn nói.

Chiếc khăn quàng màu đỏ biến mất trong tay của nữ quỷ.

Có lẽ đã giấu ở không gian nào đó của lệ quỷ rồi.

... Đường đường là không gian của lệ quỷ lại trở thành nơi lưu trữ đồ vật tuỳ thân.

Được thôi.

Cứ xem là không gian tái sử dụng, miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Âm khí nặng nề, ngoài tác dụng cất giữ còn có thể bảo quản độ tươi mới, có hiệu quả giữ lạnh. Rất đáng để sở hữu.

“Tôi chuẩn bị đi về đây. Cô có quay về không?” Tô Trầm Hương cúi đầu vẽ một tấm bùa may mắn ở trên mặt bàn, thấy nữ quỷ váy đỏ không có ý muốn rời đi, cô cũng không để ý… Cô và cô ta cũng không thân đến mức phải ngày ngày ở cùng với nhau.

Cô và Trần Thiên Bắc chuẩn bị đi về.

Xuống dưới lầu, cô xin một dì ở tầng một có gương mặt tươi cười và vô cùng thân thiện với mình một ít hồ dán, dán tấm bùa may mắn lên cửa lớn của toà nhà rồi quay đầu lại nhìn căn nhà của nữ quỷ váy đỏ hồi nãy.

Trên cửa sổ, lờ mờ có một bóng dáng màu đỏ, đối diện với Tô Trầm Hương, giống như muốn giơ tay lên vẫy tay với mình.

Tô Trầm Hương:...

Nếu là người khác thì e rằng đã sợ chết khiếp.

Cô lẩm bẩm trong lòng, cùng lên xe với Trần Thiên bắc nhưng xe vừa mới đi ra khỏi tiểu khu, đi tới đi lui cả ngày trời, đến khi hoàng hôn, đột nhiên một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy chạy ra từ một con đường khác.

Người phụ nữ này lao đến phía trước chiếc xe, trong mắt chứa đựng sự kích động và khẩn trương, thấy xe dừng lại liền vội vàng đi qua đập vào cửa kính phía sau, vội vã nói: “Tiểu Hương, là mẹ đây! Con xuống xe đi, mẹ có lời muốn nói với con!”

Mấy ngày nay, Từ Lệ đều không xuất hiện, Tô Trầm Hương còn cho rằng bà ấy có thể nhẫn nhịn được.

Ai biết được bà ấy hay là Quỷ Môn thực sự không giữ được bình tĩnh, mắt thấy cô ra khỏi thành phố, rời khỏi phạm vi giám sát trọng điểm của Bạch Vân Quan liền không thể chờ đợi mà chạy đi tìm cô.

Nhưng mà đột nhiên tới tìm cô...

Tô Trầm Hương kéo cửa kính phía sau xuống, nhìn Từ Lệ ở bên ngoài đang cố gắng thể hiện tình yêu thương, cố gắng nở nụ cười với mình nhưng lại đang run nhè nhẹ.

“Không phải tôi đã nói với bà là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa hay sao?”

“Tiểu Hương, mẹ rất nhớ con! Mẹ biết lúc trước mình đối xử với con không tốt, khiến con thất vọng, nhưng tất cả cũng là vì con!” Từ Lệ đỏ mắt nhìn Tô Trầm Hương không hề cảm động, đôi mắt chợt lóe lên, đè thấp giọng nói: “Con, không phải con cần tiền sao, không phải con muốn trải qua một cuộc sống tốt đẹp sao? Không cần, không cần phải giả danh lừa bịp mọi người nữa, mẹ có cách tốt hơn, con đừng cực khổ như vậy nữa.”

Giả danh lừa bịp sao?

Tô Trầm Hương nhìn Từ Lệ.

Ánh mắt của Từ Lệ đầy ẩn ý lướt qua cô, bà ấy nhìn phía sau cô, hướng về phía ngôi nhà của nữ quỷ váy đỏ đã bị cô quăng lại ở đằng sau.
Bình Luận (0)
Comment