Sương Mù Mười Dặm - Hành Trì

Chương 23

tác giả: Hành Trì

dịch: hyeyangs

Quý Kính ngồi xuống. Một lúc sau, cô mới nhận ra đối tượng xem mắt Văn Viễn giới thiệu cho cô lại là Giang Hoài.

Cô trầm mặc, không biết nói gì trong tình cảnh này.

Trò hề trong buổi xem mắt lần trước hãy còn hiển hiện trước mắt. Lần này người giúp đỡ Quý Kính lại ngồi trước mặt Quý Kính, còn trở thành đối tượng xem mắt mới của cô, chưa kể đến đối tượng xem mắt này còn là phụ huynh của học sinh cô.

Hoang đường.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cụm từ này đã lóe lên trong đầu Quý Kính. Cô bưng tách trà trước mặt lên cốt nhấp ngụm trà cho bình tĩnh lại.

Giang Hoài thấy cô không được tự nhiên, đôi mắt anh xuất hiện sự dè dặt hiếm thấy rồi nhanh chóng biến mất. Anh giả vờ bình tĩnh cất lời.

“Hình như cô Quý rất ngạc nhiên.”

“Một chút.” Quý Kính không sao cười nổi, ngượng nghịu nói.

“Văn Viễn chỉ nói là bạn lâu năm của anh ấy. Ngoài giới thiệu đơn giản về tình trạng của anh thì không nói thêm gì nữa.”

Giang Hoài cũng cảm thán. “Thế thì trùng hợp quá. Cậu ấy chỉ nói với tôi đối phương là cô giáo nhỏ hơn tôi một tuổi.”

Hai người đồng thời nở nụ cười. Văn Viễn không nói dối, nói câu nào đúng trọng điểm câu đấy, cơ mà lại tạo nên một cuộc gặp gỡ diệu kỳ cho hai người.

“Anh và Văn Viễn…” Quý Kính lưỡng lự hỏi.

Cô cứ đinh ninh lần trước anh đưa Giang Cảnh Tinh đến phòng khám của Văn Viễn chỉ là khám thông thường, không ngờ là vì hai người quen biết nhau.

“Bạn thời đại học, tình cờ quen.” Giang Hoài trả lời.

“Ra là vậy.” Quý Kính gật đầu, âm thầm tính toán thời gian. Hai người họ quen nhau ít nhất sáu năm rồi.

Sáu năm. Quý Kính nghĩ bụng. Lâu thật đấy.

Giang Hoài là người khéo ăn khéo nói, anh luôn dẫn dắt câu chuyện đến đúng mực và dừng lại đúng chỗ. Luôn luôn giữ cho cuộc trò chuyện nằm ở mức hai người đều vui vẻ thoải mái.

Văn Viễn nói quả không sai, Quý Kính nghĩ bụng. Đàn ông thành đạt luôn có thứ gì đó hấp dẫn.

Buổi xem mắt hôm đó dường như đã trở thành điểm khởi đầu để hai người phát triển mối quan hệ thân mật.

Sau bữa cơm ấy, Giang Hoài thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Quý Kính.

Anh hay để ý đến các tiểu tiết. Khi họ xem mắt, Quý Kính bị cảm chưa khỏi, ngày hôm sau anh đã dặn Giang Cảnh Tinh mang trà gừng cho cô.

Giang Cảnh Tinh là fan cp hàng đầu của Giang Hoài và Quý Kính. Sau khi biết được tin này, cậu phấn khích chạy đến văn phòng của cô, giọng vui thấy rõ. “Cô Quý, cô bị cảm ạ?”

Quý Kính: “???”

Quý Kính phì cười. “Giang Cảnh Tinh, cô bị cảm mà em vui quá nhỉ.”

Giang Cảnh Tinh cố gắng khống chế khóe môi cong lên vì hóng được tin sốt dẻo. “Đâu có đâu có đâu có ạ. Em không dám, không dám.”

Chung quy cũng là trẻ con, dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói. “Đây là trà gừng bà em làm, khử hàn rất hiệu quả ạ.”

Trà gừng sáng sớm hôm nay cậu em đích thân nấu riêng cho cô đấy ạ, còn dặn đi dặn lại nhất định phải nói là bà nấu. Giang Cảnh Tinh âm thầm bổ sung.

Quý Kính nhìn đồng hồ, ngạc nhiên. “Bà nội em nấu riêng hả?”

Giang Cảnh Tinh vân vê móng tay của mình. Cậu thoáng chột dạ, có điều chút ít chột dạ ấy nhanh chóng bị đ è xuống. Giang Cảnh Tinh dõng dạc nói. “Vâng ạ!”

“Hôm qua em nói hình như cô Quý cũng bị cảm nên sáng nay bà dậy từ sớm tinh mơ để nấu đấy ạ.” Giang Cảnh Tinh nghiêm túc bịa.

Quý Kính lập tức cảm thấy cốc trà gừng mình vừa nhận nặng tựa ngàn cân. Đây dù gì cũng là tấm lòng của bà cụ.

Cô nghiêm túc nói với Giang Cảnh Tinh. “Cô cảm ơn.”

Giang Cảnh Tinh thấy Quý Kính cảm động, không khỏi bội phục cậu mình.

Giang Cảnh Tinh nhìn Quý Kính, nghĩ đến cô có thể là mợ tương lai của mình liền vui mừng khôn xiết, cứ như không khí hôm nay trong lành hơn hôm qua.

Quý Kính thấy Giang Cảnh Tinh như được bơm máu gà, có lẽ cũng đoán được nguyên nhân. Với trí thông minh của cậu chàng có lẽ không khó để đoán được.

Chẳng trách.

Quý Kính bật cười lắc đầu. “Mau về lớp đi.”

“Dạ vâng m…” Giang Cảnh Tinh phanh gấp. “C…cô Quý.”

“Haha, cô Quý.”

Giang Cảnh Tinh vừa nói vừa chạy biến khỏi văn phòng của Quý Kính. Cậu nghĩ lại phản ứng của mình, ảo não vô cùng. “Giang Cảnh Tinh, sao mày lại nói vậy! Cô Quý chắc chắn phát hiện ra rồi!”

“Bực khiếp, tất cả là tại Giang Hoài!” Cậu bực dọc nghĩ.

 

Sau chuyện này, mỗi ngày Quý Kính vẫn đi truyền dịch đúng giờ, uống thuốc đúng giờ nhưng bệnh cảm không những không khỏi mà còn ngày càng trở nặng.

Khi Giang Hoài hẹn cô ăn cơm, Quý Kính mặt mày xây xẩm, bộ dạng phờ phạc. Đôi tay đang cầm đũa thậm chí còn bủn rủn làm đôi đũa rơi thẳng xuống đất.

Giang Hoài lấy đũa mới đưa cho cô. Anh dùng giấy vệ sinh bọc đôi đũa rơi xuống đất vứt vào thùng rác.

Xong xuôi Giang Hoài quay sang hỏi Quý Kính. “Có phải em làm việc mệt quá không?”

Anh vô cùng nhẫn nại, trong giọng nói là sự lo lắng không giấu được.

“Không phải.” Quý Kính phủ nhận. “Do thay đổi thời tiết thôi.”

“Em đấy…” Giọng anh đong đầy sự nuông chiều nhưng hơn hết là sự đau lòng dành cho Quý Kính.

“Em đi bệnh viện chưa?” Giang Hoài lại hỏi.

“Em đi rồi, hôm trước đi truyền dịch. Lát nữa còn phải đi.” Quý Kính nói.

“Anh đi với em.” Giang Hoài nói.

“Không sao, một mình em đi được.” Quý Kính từ chối trong vô thức.

Trong lòng cô, người có thể đến bệnh viện cùng mình quá quan trọng.

“Quý Kính,” Giang Hoài cười. Giọng nói nghe có chút bất đắc dĩ song lời nói ra lại rất mực thẳng thắn, thậm chí còn có đôi phần cuốn hút.

“Cho anh một cơ hội đi.”

“Cho anh một cơ hội?”

Quý Kính nghe anh nói vậy, đầu óc cô bỗng dưng xuất hiện một người khác. Anh cũng hay mỉm cười nói hỏi cô. “Cho một cơ hội để người đàn ông của em thể hiện được không?”

Những nỗi nhớ bị Quý Kính chôn sâu trong đáy lòng đột nhiên trào dâng, bùng lên như pháo hoa.

Cô nhìn ánh mắt mong đợi của Giang Hoài, câu chối từ ngập ngừng đầu môi. Cuối cùng cô vẫn giữ im lặng, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Cuối cùng, Giang Hoài vẫn đến bệnh viện cùng Quý Kính. Cô truyền dịch ba tiếng, Giang Hoài ngồi trong phòng khám cùng cô ba tiếng đồng hồ. Bà cụ bên cạnh cô hâm mộ nói. “Cô gái, bạn trai cháu lo lắng cho cháu thật. Chốc đắp chăn, chốc gọi bác sĩ thay kim, không ngơi tay.”

Bà cụ nói vậy làm Quý Kính không thoải mái. Cô đang định phản bác thì Giang Hoài bên cạnh dửng dưng trả lời. “Chuyện đương nhiên thôi bà”

“Đúng không?” Anh mỉm cười quay sang hỏi Quý Kính.

Quý Kính thôi nhìn anh, không trả lời đúng cũng không trả lời không đúng.

Trước mặt người ngoài, cũng nên giữ mặt mũi cho Giang Hoài.

Giang Hoài cũng không để tâm. Anh rời mắt đi, tiếp tục trò chuyện với bà cụ nhưng thực ra vẫn đổ dồn hết sự chú ý lên cô.

Dù thời gian dài đến đâu cũng sẽ có hồi kết. Quý Kính truyền dịch xong, y tá đến rút kim cho cô, dặn dò cô nhất định phải uống thuốc đúng giờ và mặc nhiều quần áo.

Giang Hoài bên cạnh ghi lại từng điều một sau đó lái xe đưa cô về nhà.

Quý Kính đã mệt lử từ lâu, vừa ngồi vào ghế phụ của xe anh liền ngủ li bì. Giang Hoài nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, không khỏi đau lòng.

Anh cố gắng lái xe êm nhất có thể, sợ làm ảnh hưởng đến giấc mộng của cô.

Khu chung cư cao cấp mà Quý Kính sống cách bệnh viện không xa, chạy xe mười phút là đến.

Xe chạy đến dưới khu chung cư của Quý Kính, Giang Hoài dừng xe lại.

Anh ích kỷ muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Ngặt nỗi thấy cô mệt mỏi như vậy, Giang Hoài lại muốn cô lên trên nghỉ ngơi.

Cuộc đấu tranh trong lòng Giang Hoài chỉ kéo dài một lát rồi kết thúc. Hai người vẫn còn rất nhiều thời gian bên nhau, không cần phải sốt sắng.

Anh khẽ gọi Quý Kính. “Cô giáo Quý?”

“Quý Kính!!!”

“Dậy đi em, đến nhà rồi, lên trên rồi ngủ.”

Giọng anh dịu dàng quá đỗi như thể sợ Quý Kính giật mình.

“Quý Kính?”

Quý Kính vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khung cảnh quen thuộc dưới tầng nhà mình. Giang Hoài đang ở bên cạnh dịu dàng gọi tên cô.

Quý Kính mơ màng nhận ra mình đã ngủ gật trên xe Giang Hoài.

Giang Hoài bên cạnh vẫn đang gọi cô: “Quý Kính? Dậy đi em.”

“Anh Giang.” Quý Kính xoa xoa cái đầu ngày càng mụ mị của mình.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Cô nói.

Cô nghỉ ngơi trên xe một lúc, đôi mắt dần tỉnh táo.

Cô không sốt sắng xuống xe, cứ ngồi trên xe với anh, nét mặt dần thẫn thờ. Sau đó, Quý Kính hạ quyết tâm nói.

“Anh giống Cảnh Tinh, đều là người cực kỳ cực kỳ tốt, điều này em biết từ lâu rồi.”

Cô đổi đề tài câu chuyện, bắt đầu nói những điều không liên quan.

Giang Hoài cau mày, vô thức cảm thấy không đúng.

Đúng như anh nghĩ, Quý Kính nói tiếp.

“Sau một thời gian tiếp xúc, em cảm thấy chúng ta không hợp lắm.”

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giang Hoài, nghiêm túc nói. “Anh cực kỳ tốt nhưng em không tốt. Em không thể cho anh câu trả lời anh muốn.”

“Trung Quốc có một câu nói gọi là biết dừng lại đúng lúc. Anh Giang…”

Giang Hoài nhìn khuôn mặt cô, trên khuôn mặt ấy không có lấy một chút buồn bã và lưu luyến. Anh bỗng dưng cảm thấy trái tim đau nhói nhưng vẫn bình tĩnh phản bác. “Anh không nghĩ vậy.”

“Em đừng nói bản thân như vậy. Anh cảm thấy em cực kỳ tốt, tốt đến mức anh không xứng với em.”

Giang Hoài đổi giọng. “Huống chi là anh thích em, đây là chuyện của bản thân anh, em không cần phải cho anh bất cứ câu trả lời nào.”

Quý Kính cúi đầu không nhìn anh, cố gắng trốn tránh. Cô nói. “Mục đích của xem mắt không phải là tranh thủ thời gian tìm được người phù hợp để kết hôn sao?”

Giang Hoài nhìn cô, nói. “Em nghĩ anh xem mắt với em là vì kết hôn ư?”

Anh nhìn đôi mắt Quý Kính khi cô lần nữa ngước lên, lộ ra nụ cười dịu dàng khôn xiết. “Không, là em.”

Là vì em.

Anh thầm bổ sung.

Hôm đó Quý Kính và anh ngồi trên xe rất lâu, hai người không nói chuyện. Quý Kính đắm chìm trong thế giới của mình còn Giang Hoài thì nhìn cô.

Họ không suy nghĩ gì cả.

Khi tạm biệt, Giang Hoài ngỏ lời. “Ngày mai anh đi truyền dịch cùng em nhé?”

Quý Kính do dự rất lâu. Cuối cùng cô nhìn vào mắt anh, gật đầu.

Anh khẽ thở dài. “Quý Kính, không thử làm sao biết được anh không phải người phù hợp?”

Vành mắt Quý Kính cay xè như sắp vỡ òa. Cô quay sang nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, nó vẫn đang sáng rực và ấm áp khôn cùng song có gì đó đã thay đổi.

Giang Hoài nói. “Cho anh một cơ hội được không?”

Quý Kính quay sang nhìn vào mắt Giang Hoài. Trong đôi mắt anh chan chứa chân thành và yêu thương.

Cô cũng đã từng nhìn thấy đôi mắt giống vậy.

Cuối cùng Quý Kính gật đầu. Đến cả bản thân cô cũng không rõ tại sao.

Văn Viễn nói cô nên thử một mối quan hệ mới.

 

Mùa Thu năm ấy, bên cạnh Quý Kính đã có thêm một Giang Hoài tỉ mỉ chu đáo.

Anh đưa đón cô đi làm, đưa cô đến bệnh viện. Cuối tuần họ cùng nhau đi xem phim, anh đưa cô đến tái khám ở chỗ Văn Viễn. Dường như tất cả đều đã đi đúng hướng.

Bệnh cảm của Quý Kính vẫn không khỏi. Cô cũng đã quen với chuyện này rồi.

Giang Hoài ngỏ lời đưa cô đến bệnh viện kiểm tra có điều Quý Kính không muốn đi. Trong tiềm thức, cô sợ hãi những thiết bị đó. Giang Hoài không thuyết phục được cô, đành phải săn sóc cô chu đáo hơn nữa giống như báu vật mất đi mà tìm lại được.

Tháng thứ ba sau khi họ chính thức tìm hiểu, Giang Hoài đưa cô về nhà, hiếm khi anh không lái xe. Khi đi đến dưới tầng nhà cô, dưới bầu trời đầy sao, Giang Hoài đột nhiên quỳ một chân trước mặt Quý Kính, cầu hôn cô. Anh nói.

“Anh sẽ cho em thật nhiều thật nhiều tình yêu, sẽ dậy sớm nấu cơm cho em ăn, sẽ đưa đón em tan làm, không chỉ vào những ngày mưa.”

“Khi hoàng hôn buông xuống, ăn xong bữa tối, chúng ta sẽ nắm tay đi dạo trên phố đông.”

“Anh sẽ ghi nhớ tất cả tiểu tiết giữa chúng ta, sẽ mua cho em hoa linh lan em thích, sẽ cùng em nghe nhạc Trần Dịch Tấn, sẽ cùng em xem bộ phim truyền hình em muốn xem. Anh sẽ bầu bạn cùng em đi qua thật nhiều bình minh hoàng hôn, cũng như xuân hạ thu đông.”

“Em không thích chốn đông người, vậy ta sẽ mua một căn nhà nhỏ ở quê, nửa trồng hoa, nửa trồng rau, cùng nhau trải qua kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng. Mùa Hè hóng mát ngoài sân, cùng nhau ngắm sau.”

“Đến khi Xuân về, ta sẽ cùng nhau đốt thật nhiều thật nhiều pháo hoa, ước thật nhiều điều ước, sau đó cùng cố gắng thực hiện.”

Anh nói. “Quý Kính, cuộc sống em hằng mong, dần dần đôi ta sẽ có.”

“Chúng ta kết hôn đi. Sau này, chúng ta cùng xây một tổ ấm.”

Quý Kính khóc nghẹn trong lời tả của Giang Hoài.

Nấu cơm, cùng nhau về nhà, nắm tay đi dạo, bình minh hoàng hôn, pháo hoa rực rỡ.

Tất cả những điều này lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Ngoảnh lại nửa đời trước của mình, cô đã từng có những tháng ngày như thế. Rõ ràng chỉ mới đây thôi nhưng dường như đã trôi qua rất nhiều năm.

“Giang Hoài.” Quý Kính nghẹn ngào.

“Em không thể đồng ý.”

Cô từ chối không chút do dự.

“Em không thể có con.”

Giang Hoài dịu dàng nhìn cô. Anh khẽ nói. “Không sao, Quý Kính.”

“Kiếp này có em là đủ rồi.”

“Cho dù em vĩnh viễn cũng không yêu anh?”

“Cho dù em vĩnh viễn cũng không yêu anh.”

Quý Kính không biết rốt cuộc mình tốt ở điểm nào mà có thể khiến Giang Hoài làm đến mức này vì cô. Dù cô không thể có đứa con của mình, dù không có tình yêu nhưng anh vẫn muốn cưới cô.

Nhưng dù là vậy, Quý Kính vẫn không thể chấp nhận lời cầu hôn của Giang Hoài.

Đợt này sức khỏe của cô ngày càng đi xuống, suốt ngày uể oải tinh thần, còn bỗng nhiên ngất xỉu trong nhà. Tất cả đều báo hiệu đây không chỉ là dấu hiệu của cảm sốt. Cô đã đến bệnh viện kiểm tra tổng quá, hôm nay trùng hợp có kết quả.

Quý Kính nhớ đến kết quả chẩn đoán, không khỏi bật cười.

Kẻ gần đất xa trời, cô nghĩ.

“Suy đa phủ tạng do suy giảm hệ miễn dịch.”

Bác sĩ cau mày, thở dài. “Ôi, cô mau làm thủ tục nhập viện đi.”

Quý Kính nhìn những chữ ấy, ngẩn ngơ. “Còn bao lâu thưa bác sĩ?”

“Cái gì?” Bác sĩ nghi hoặc.

“Tôi còn sống được bao lâu?” Quý Kính bình tĩnh lại.

“Nếu cô phối hợp điều trị, ba đến năm năm không thành vấn đế. Nếu tình hình tốt, có thể là hơn mười năm thậm chí hai mươi năm đều có thể.”

“Không phối hợp thì sao?”

“Không phối hợp thì chưa chắc đã trụ được một năm.” Bác sĩ tức giận nói, sau đó tận tình khuyên nhủ. “Cô gái à, cô vẫn còn trẻ.”

Thời gian một năm đủ đến lúc lớp 12/17 tốt nghiệp rồi. Cô thầm nghĩ.

Cũng đủ cho cô tạm biệt Giang Hoài và mọi người.

Trong khung cảnh tiêu điều, cô nhìn lại rồi nhận ra mùa Đông năm nay đến sớm.  

Bình Luận (0)
Comment