Sương Mù Mười Dặm - Hành Trì

Chương 24

tác giả: Hành Trì

dịch: hyeyangs

Mùa Đông năm 2027, Thịnh Uyển đã bay đến Thụy Sĩ. Cô ấy muốn đi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Bắc Thành hoa tuyết tung bay, làm con tim cô lạnh buốt. Thịnh Uyển sốt sắng muốn rời khỏi cái nơi cô ấy đã sinh sống ngần ấy năm.

Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Uyển đã đến Thụy Sĩ không biết bao nhiêu lần. Cô ấy từ lâu đã quen cửa quen nẻo như thể đến vườn hoa sau nhà mình.

Có điều lần này cô lại vô thức không muốn đi.

Thịnh Uyển chưa từng trải qua cảm giác rối rắm khó nói như vậy. Cô ấy rất mong gặp Triệu Dao, đồng thời lại rất sợ gặp Triệu Dao.

Thịnh Uyển nhớ đến ngần ấy năm Triệu Dao bị đưa ra nước ngoài. Anh hết lần này đến lần khác nghĩ cách về nước. Ngặt nỗi kết quả cuối cùng vẫn chẳng có gì thay đổi, lần nào cũng bị tóm về. Đến sau cùng, tất cả hộ chiếu và visa của anh đều bị tịch thu. Ông nội Triệu cử người giám sát Triệu Dao 24 tiếng, đến cả sự tự do cơ bản nhất anh cũng không có.

Thay vì nói anh học tiến sĩ ở Thụy Sĩ, không bằng nói nhà họ Triệu giam giữ anh ở Thụy Sĩ.

Thịnh Uyển hoàn hồn sau đợt máy bay rung lắc. Cô ấy nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.

Cô ấy không biết phải nói làm sao.

Là người bạn thân thiết của Quý Kính. Bao năm nay cô ấy đã tận mắt chứng kiến tháng năm Triệu Dao và Quý Kính chia lìa. Mỗi người đều trải qua những nỗi đau khác nhau.

Và nay nỗi đau này sắp sửa kết thúc, nhưng Thịnh Uyển lại không vui nổi.

Cô không biết phải thông báo với Triệu Dao thế nào về tin tức Quý Kính sắp kết hôn.

Quá tàn nhẫn.

Một người ngoài cuộc như cô còn nghẹn ngào vì chuyện ấy chứ huống chi là Triệu Dao, người đã cố gắng chống lại gia tộc suốt bao năm.

Thịnh Uyển nhớ đến Triệu Dao – đứa con cưng của trời ngày nào, không quan t@m đến bất cứ thứ gì, cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách, giống như một con rối gỗ không có trái tim.

Bao năm ròng qua anh mới gặp cô gái giúp anh được sống lại, đương nhiên anh muốn nắm tay cô đi hết quãng đời còn lại.

Anh khao khát có được cô, muốn cưới cô làm vợ, ở bên cô mãi mãi.

Có điều không thể nữa rồi. Quý Kính sắp sửa kết hôn.

Quý Kính sắp sửa kết hôn với người khác.

 

Khi Thịnh Uyển hạ cánh, Triệu Dao cử người đến sân bay đón cô ấy. Thịnh Uyển nhìn chú Trần kề cận ông nội Thịnh, thấy chú ta niềm nở ân cần hỏi han mình rồi lệnh cho người đằng sau xách hành lý của cô ấy. Thịnh Uyển nhìn thuốc mê gài bên hông chú ta, cô ấy đứng trong tuyết trắng trầm mặc hồi lâu rồi nở nụ cười khổ.

Thịnh Uyển cảm giác gió tuyết ở Thụy Sĩ thật lớn, thổi nhức cả mắt người ta.

Năm ấy, Thịnh Uyển gặp được người bạn tốt đã lâu không gặp. Nhìn trên người anh xuất hiện sự tịch mịch không thuộc về anh, Thịnh Uyển bật khóc trong gió tuyết.

Triệu Dao nhận chiếc vali trong tay Thịnh Uyển, đưa cho người bên cạnh. Sau đó, anh xoa đầu cô ấy giống như thuở bé. Động tác an ủi ấy chẳng hề dịu dàng. Sau đó anh cất lời, giọng nói vẫn pha lẫn chút giễu cợt. “Có tiến bộ.”

Thịnh Uyển không phản bác, chỉ nhìn anh và khóc.

Vì sao khóc? Bản thân Thịnh Uyển cũng không biết. Cô hai Thịnh trước đây nào rơi lệ trước mặt người ta.

Cô ấy theo Triệu Dao xoay người đi vào trong nhà.

Hai người nhìn nhau không nói. Trong không khí im phăng phắc, Triệu Dao cúi đầu, hỏi bằng giọng hhững hờ. “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm.” Thịnh Uyển vừa khóc vừa cười, bình tĩnh nói ra một câu như sét đánh ngang tai. “Cô ấy sắp kết hôn luôn rồi.”

Triệu Dao cảm thấy nhất định là anh đã đứng đợi quá lâu trong tuyết lớn, lâu đến mức bản thân xuất hiện ảo giác rồi.

Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy bình tĩnh hỏi. “Kết hôn?”

“Đúng, kết hôn.” Thịnh Uyển không nhìn anh, mắt chăm chú nhìn lò sưởi trên tường, cảm thấy ánh lửa Thụy Sĩ lạ thật đấy. Lúc gần lúc xa, khiến người ta nhìn không rõ.

“Chuyện khi nào thế?” Giọng nói ấy lại vang lên, rõ ràng chưa đến vài giây nhưng đã khản đặc như thể bị phủ bụi hàng nghìn năm dài.

“Mới tuần trước.”

“Ồ, ra là vậy.” Triệu Dao gật đầu, dựa lưng vào ghế gắng gượng, bảo mình biết rồi.

Hồn của anh cứ như đã lìa khỏi giác, bay lơ lửng trên trời nhìn bản thân bình tĩnh trò chuyện với Thịnh Uyển. Sau đó lại điềm nhiên nói chuyện khác với cô.

Anh bay giữa không trung rất lâu, không nghe rõ bất cứ điều gì.

Thịnh Uyển nói. “Cô ấy nói mình đã gặp được một người rất tốt. Cân nhắc rất lâu, cuối cùng đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.”

“Người ấy có tốt với cô ấy không?” Triệu Dao nhìn gân xanh không hiểu cớ gì lại xuất hiện trên tay mình, khẽ hỏi Thịnh Uyển.

Thịnh Uyển quay đầu đi không nhìn anh, nghẹn ngào nói. “Chắc là tốt.”

“Hôn lễ…tổ chức khi nào?”

“Mùa Hè năm nay.”

Mùa Hè, cỏ cây mơn mởn, tươi tốt xanh rì, tốt hơn rất nhiều so với mùa Đông quạnh quẽ.

Hôm ấy Triệu Dao không biết cuộc đối thoại đã kết thúc thế nào. Anh thậm chí không nhớ rõ Thịnh Uyển ra về từ khi nào. Anh nhìn tuyết trắng xóa bay lả tả ngoài ô cửa sổ, đột nhiên nhớ đến năm đó lúc họ cùng nhau đến núi Thanh Thành ngắm thác nước.

Thác nước hôm đó đẹp cực kỳ, giống hệt như tà váy cưới.

Lúc đó anh đã nghĩ thầm một ngày nào đó anh cũng sẽ tự tay khoác chiếc váy cưới này lên người cô.

Có điều anh còn chưa chuẩn bị xong chiếc váy cưới này thì người con gái anh muốn nắm tay suốt kiếp lại sắp sửa trở thành cô dâu của người khác.

Tuyết trắng lả tả vẫn đang rơi, chỉ là cây tùng bách mang đầy sẹo thương đứng sừng sững ngoài cửa sổ không hiểu tại sao lại đột nhiên bị tuyết trắng đè gãy sống lưng bất khuất.

Triệu Dao giơ tay che mắt mình một cách khó nhọc, gắng không để nước mắt tuôn rơi.

Đã lâu lắm rồi anh chưa cảm nhận được nỗi đau xé ruột xe gan. Từ nhỏ đến lớn, trách nhiệm và gánh nặng trên vai anh tuy nặng nề nhưng anh vẫn có thể cắn răng nuốt ngược vào trong. Từ thuở ấu thơ, Triệu Dao đã biết rằng cuộc đời này anh chỉ có thể đổ máu, không thể đổ lệ.

Triệu Dao nghĩ thầm, hiện tại đau đớn quá, gấp trăm ngàn lần tất cả nỗi đau trước đây. Anh đã dùng toàn bộ sức lực để khống chế bản thân.

Nhưng mà đau quá, anh thật sự không chịu được.

Khi Triệu Dao còn nhỏ, luôn có rất nhiều người nói với anh, nói rằng con là người thừa kế của nhà họ Triệu, con phải làm thế nào thế nào, nên làm thế nào mới tốt hơn, xuất sắc hơn.

Ngặt nỗi chưa từng có ai nói với Triệu Dao rằng cầu mà không được thì phải làm sao?

Mùa Đông năm ấy Thụy Sĩ có một trận tuyết lớn chưa từng có. Trong trận tuyết lớn này, Triệu Dao đã không còn tìm lại được người con gái anh yêu.

 

Mùa Xuân năm 2028, Triệu Dao hoàn thành chương trình tiến sĩ trước kỳ hạn, lên đường về nước.

Ngày Triệu Dao về nước, Lan Ngọc và Triệu Khiêm ở nhà đợi anh đến nửa đêm. Anh xa gia đình biết bao năm, giờ đây đã trở về. Cả nhà họ cuối cùng cũng được đoàn tụ, đến thời khắc viên mãn rồi.

Chỉ có điều trời không toại lòng người.

Sau canh ba đèn rạng, cả nhà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Triệu Dao.

Triệu Vân Thư nhìn hy vọng trong đôi mắt bố mẹ mình dần lụi tắt, cô gọi cho Triệu Dao hỏi anh đang ở đâu?

Triệu Dao không đáp, chỉ cười.

Trong tiếng gió Bắc Thành, giọng nói phát ra từ loa khản đặc đi.

“Chị, đừng đợi nữa. Em sẽ không về đâu.”

Tay đang cầm điện thoại của Triệu Vân Thư run rẩy, cô chết cứng, quay đầu nhìn Lan Ngọc và Triệu Khiêm.

Từ nhỏ đến lớn, số lần Triệu Dao gọi chị chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc nào Triệu Dao cũng gọi tên cô bằng giọng lạnh nhạt, chưa từng cảm thấy không ổn chỗ nào.

Lần này, anh đã gọi Triệu Vân Thư là chị.

Lan Ngọc và Triệu Khiêm hiển nhiên cũng nghe thấy. Hai người làm như không việc gì, chỉ căn dặn người giúp việc hâm nóng đồ ăn. Ở nhà đợi anh lâu, cơm canh nguội lạnh cả rồi.

Triệu Vân Thư nhìn mâm cơm đoàn viên ấy. Toàn là món Lan Ngọc và Triệu Khiêm tự tay nấu, giờ đây lại bày trên bàn như cơm thừa canh cặn. Thức ăn vẫn còn đó, nhưng người nên về lại chẳng trở về.

Không biết ai là người khóc trước.

Lan Ngọc cũng không nhịn được nữa. Bà đặt đôi đũa xuống cái bộp, kéo Triệu Khiêm cùng đến cái nơi mà lòng ai cũng rõ.

Họ đã tìm được Triệu Dao dưới cột đèn giao thông ấy, nhìn con trai bình tĩnh ngồi bần thần ở đó.

Lan Ngọc đứng đó nhìn con trai hồi lâu. Nhìn tấm lưng cô đơn quạnh quẽ của anh, bà rưng rưng nước mắt, không nói nên lời.

Trong đầu bà hiện lên tình cảnh gặp Triệu Dao lần trước.

Đó là mùa Đông năm 2026. Triệu Dao thành công trốn thoát sự giám sát của chú Trần, âm thầm về nước. Nhưng ngay khi anh vừa đặt chân xuống sân bay Lạc Thủy thì ông nội Triệu đột nhiên xuất hiện, dẫn người đưa anh về Thụy Sĩ.

Bà và Triệu Khiêm đứng từ xa dõi theo. Chứng kiến Triệu Dao kiên cường phản kháng hết lần này đến lần khác, cho đến khi chi chít vết thương, mình mẩy bầm dập. Máu me bê bết khắp khuôn mặt Triệu Dao song anh vẫn không rơi một giọt nước mắt, hệt như quyết tâm sắt đá muốn gặp Quý Kính của anh.

Không ai biết được nỗi đau trong tim Lan Ngọc khi nhìn thấy thuốc mê được tiêm vào người Triệu Dao, cảm xúc lẫn lộn dâng trào trong lòng bà.

Hai đứa nó rõ ràng không làm gì sai, vậy mà lại bị hành hạ suốt bao năm trời.

Lan Ngọc hoàn hồn, nhìn Triệu Dao hồn bay phách lạc trước mặt, chậm rãi bước đến gọi anh. “Triệu Dao.”

Triệu Dao giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc và Triệu Khiêm bằng đôi mắt đỏ hoe, tia sáng trong mắt tắt lụi. Anh thầm thấy bản thân nực cười, lại cúi đầu xuống.

Lan Ngọc và Triệu Khiêm đứng lặng dưới cột đèn giao thông, chứng kiến con trai mình suy sụp tinh thần nhưng lại bó tay.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Triệu Dao đột nhiên hỏi với giọng hững hờ. “Mẹ, mẹ nói ngồi ở đây suốt đêm dưới trời mưa là cảm giác gì?”

Anh vừa dứt lời, Lan Ngọc siết chặt tay Triệu Khiêm, móng tay ngắn in năm vệt trăng lưỡi liềm lên tay Triệu Khiêm.

Triệu Dao ngồi bệt dưới đất, phát ra tiếng cười thê lương khốn khổ. Trong tiếng cười ấy là vô vàn đau khổ phức tạp, khiến người nghe vô thức rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, cô ấy sắp kết hôn rồi.” Triệu Dao quay sang nhìn thẳng vào mắt Lan Ngọc, nói từng chữ một.

“Dao Nhi.” Lan Ngọc nhìn đôi mắt ậng nước mắt của anh, giọng nói mang theo sự hoang mang bất lực.

Chỉ bảy chữ ngắn ngủi, một câu trần thuật rất đỗi bình thường.

Nhưng câu ấy lại giống như vũ khí sắc bén kẹp bên dưới lời nói bình thản. Một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Lan Ngọc. Một nhát trí mạng.

Người phụ nữ khéo ăn khéo nói này giờ đây lại chẳng thốt nổi lời nói đủ sức mạnh nào để an ủi con trai mình.

Bởi vì bà cũng đau đến nghẹt thở.

“Bố mẹ về đi, con không tiễn đâu.” Triệu Dao nhìn bóng dáng liêu xiêu của Lan Ngọc, lảo đảo đứng dậy kéo vali đến ngôi nhà của anh và Quý Kính.

“Triệu Dao!” Triệu Khiêm bước đến đỡ Lan Ngọc, nghiêm giọng gọi Triệu Dao đang quay lưng bước đi. “Anh vì nó mà bỏ luôn cả bố mẹ anh sao?”

Triệu Dao đứng quay lưng về phía họ rất lâu, đột nhiên hỏi một câu bằng giọng hoài nghi. “Bố, bố yêu mẹ nhiều như vậy. Liệu bố có bỏ mẹ lại ở một nơi nào đó để mẹ đau khổ chờ đợi suốt đêm không?”

Triệu Dao cười. “Ngày con tốt nghiệp thạc sĩ, bố gọi điện bảo con về, con đã về.”

Anh chậm rãi nói. Anh vĩnh viễn không muốn nhắc đến đoạn ký ức đó.

“Con nói muốn cưới Quý Kính. Bố không đồng ý, ông nội cũng không đồng ý. Con đã quỳ trong mưa bão cả đêm.”

“Dù gãy ba chiếc xương sườn cũng không thể lay chuyển suy nghĩ của mọi người. Dù thập tử nhất sinh mọi người cũng hoàn toàn không nếm xỉa. Chỉ cần có thể chia lìa chúng con, mọi người sẵn sàng lạm dụng tất cả cực hình trên cuộc đời này.”

“Anh muốn rời khỏi gia tộc của mình đúng không?”

“Đương nhiên con không muốn, nhưng con còn lựa chọn nào hả bố?”

Anh vẫn luôn cười, trong nụ cười đượm nét bi ai. Trái tim anh đã cằn cỗi tự thuở nào. Trong lòng anh, cơn mưa tầm tã năm ấy chưa bao giờ tạnh.

“Bố để ông nội đưa con đến quân khu, tự ý đi gặp cô ấy, tống con đến Thụy Sĩ, dù con trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi. Sau cùng, mọi người thẳng thừng tịch thu giấy tờ tùy thân của con, hạn chế sự tự do của con.”

“Nhưng bố mẹ ơi, chúng con chỉ yêu nhau thôi mà. Con không sai, Quý Kính cũng nào có lỗi gì. Sao mọi người nỡ nhẫn tâm chia rẽ chúng con?”

“Hiện tại cô ấy sắp kết hôn rồi. Con sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Chẳng phải đúng như mong muốn của bố ư? Bây giờ hai người lại làm gì đây?”

Anh nhìn khuôn mặt hối hận của Triệu Khiêm và Lan Ngọc, đau lòng hơn cả chết tâm.

“Con biết nguyên nhân bố mẹ làm như vậy. Con không oán trách.”

“Nhưng mẹ à, mẹ không thể yêu cầu con tha thứ.”

Mọi người không thể ích kỷ đến vậy, càng không thể yêu cầu con tha thứ.

Không thể chia lìa chúng con rồi ép con phải chứng kiến hai người ân ái hạnh phúc bên nhau trọn đời, ép con cưới vợ sinh con con cháu đầy đàn.

Lan Ngọc hiểu rõ tình cách của con trai mình. Từ nhỏ Triệu Dao đã rất xuất sắc. Thứ người ta theo đuổi cả kiếp người, Triệu Dao có dễ như trở bàn tay. Triệu Dao vô cùng lạnh nhạt, có thể từ bỏ mọi thứ không thương tiếc.

Triệu Dao cũng rất bướng bỉnh. Thằng bé rất giống Quý Kính, nói làm là làm. Một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ hối hận.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Dao, Lan Ngọc đã biết mâm cơm đoàn viên ấy coi như bỏ. Thằng bé sẽ không bao giờ quay về nhà họ Triệu nữa.

Con bà sẽ không bao giờ quay về nữa.

 

Triệu Dao nhìn đèn giao thông vừa quen thuộc vừa xa lạ hết sức, lòng nghĩ rốt cuộc Quý Kính đã trải qua cơn mưa tầm tã đó thế nào. Cô sợ tối lại sợ lạnh, vậy mà tối ấy lại chẳng có ai nắm tay dắt cô về nhà.

Triệu Dao từ nhiều năm trước đã nhờ Thẩm Tam mua lại căn nhà họ sống. Giờ phút này tất cả vẫn như xưa nhưng người đã chẳng bao giờ quay trở lại. Lòng anh trào dâng một nỗi xót xa vô bờ, hòa với đớn đau cùng nhau nuốt chửng lấy anh.

Anh đứng trước cửa nhà rất lâu. Cuối cùng quyết định mở cửa.

Ký ức theo bụi đất ập thẳng vào mặt Triệu Dao.

Trên chiếc bàn phòng khách, Triệu Dao nhìn thấy chuỗi tràng hạt và bông hồng vàng vĩnh cửu anh tặng Quý Kính. Anh dịu dàng vuốt v3 bông hồng như thể thông qua nó, anh có thể chạm vào khuôn mặt tươi tắn của Quý Kính.

Anh siết chặt bông hồng vàng trong tay, đi đến cửa nhìn bóng dáng hai người ngang qua nhà mà bần thần. Rõ ràng họ đang cười nhưng Triệu Dao lại cảm thấy tứ chi đau nhức khôn cùng. Anh cúi gập xuống đến mức gần như không thở nổi.

Quý Kính…Quý Kính.

Kiếp này vận mệnh rốt cuộc phải trớ trêu đến đâu mới cầu mà chẳng được.

Anh đeo chuỗi tràng hạt, trở về Đại học Bắc Thành giảng dạy trong cô liêu. Anh nhìn tất cả kỷ niệm đã qua của hai người, giữa bao lời khuyên nhủ, Triệu Dao đã lựa chọn trở thành giảng viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại học Bắc Thành.

Cô đơn lẻ bóng, con đường từng có hai người sánh vai giờ chỉ còn lại mình anh bước, nhưng anh lại lực bất tòng tâm.

Sau khi hết tiết dạy, Triệu Dao gặp được giáo sư Lương. Giáo sư Lương đến văn phòng tìm anh, Triệu Dao vừa mở cửa liền nhìn thấy giáo sư Lương Diệc An.

Triệu Dao lúc ấy mất khả năng ngôn ngữ, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.

Anh lễ phép mời bà vào trong, pha cho bà loại trà ngon nhất rồi ngồi xuống phía đối diện bà.

Triệu Dao luôn giữ nụ cười trên môi tựa như đã buông bỏ mọi chuyện.

Giáo sư Lương nhận chén trà anh kính. Bà hớt phần bọt rồi để tách trà xuống, thở dài. “Con ơi.”

Tiếng thở dài ấy đã xuyên qua bao năm đằng đẵng.

Anh nhớ lại rất lâu về trước, giáo sư Lương cũng đã thở dài thế này, còn mình đứng trước mặt bà, dốc hết tâm can nói.

“Ngoại ơi, Triệu Dao yêu cô ấy.”

Cứ ngỡ đã mấy kiếp trôi.

Giờ đây chỉ một câu nói, Triệu Dao đã tan nát con tim.

Lương Diệc An nhìn hai hàng lệ bỗng nhiên lăn dài trên khuôn mặt Triệu Dao, cũng không khỏi xót xa. Bà đã chứng kiến mọi chuyện của hai người, ngặt nỗi cũng bất lực.

Xưa này, bốn chữ môn đăng hộ đối đã chia lìa bao đôi người.

Giáo sư Triệu một lần nữa cảm nhận được bánh răng số phận xoay chuyển không ngừng nghỉ. Hai chữ số phận quá huyền diệu, chẳng ai đoán được giây tiếp theo nó sẽ đẩy ta về hướng nào.

Bà vỗ nhẹ lưng Triệu Dao như hồi anh còn bé. Bà nói. “Nhìn về phía trước.”

“Con ngoan, nhìn về phía trước.”

Mùa Hè năm 2028 tới sớm đến lạ. Thịnh Uyển và Châu Niệm bay đến Lạc Thủy tham dự hôn lễ của Quý Kính.

Trong khoảnh khắc của Thịnh Uyển cập nhật về hôn lễ liên tục, chỉ chặn mỗi mình Triệu Dao.

Triệu Dao nhìn Thịnh Tân im lặng, chỉ rót rượu cho mình liên tục, anh đại khái cũng đoán được.

Anh lấy điện thoại của Thịnh Tân, nhìn người ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mắt mình.

Hôm ấy, thực ra anh và Thịnh Tân đã bí mật đến hôn lễ.

Cô khoác trên mình lễ phục Trung Hoa đẹp nao lòng, đến độ khiến tất cả những người có mặt ở đó đều lu mờ. Triệu Dao lại một lần nữa nhìn thấy mùa xuân trên núi tuyết Mai Lý.

Triệu Dao nhìn Giang Hoài ôm Quý Kính, rồi lại nhìn Quý Kính. Đột nhiên cảm thấy vô cùng gai mắt.  

Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Nhưng Triệu Dao không muốn thừa nhận.

Anh chứng kiến người đàn ông cao lớn đó hứa hẹn sẽ yêu thương cô thật nhiều. Trong khoảnh khắc họ trao lời thề, Triệu Dao đã ngẩn ngơ, thâm tâm anh cảm thấy bộ lễ phục của cô thật sự rất đẹp.

Triệu Dao nghĩ thầm. Anh đã từng nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần trong mơ, giờ đây nó đã thành sự thật nhưng người đứng bên cạnh cô không phải là anh.

Anh không biết mình đã rời đi như thế nào.

Tối hôm đó, trong ánh đèn chập chờn, Triệu Dao đã uống say bí tỉ. Anh nhìn tấm ảnh Quý Kính mặc lễ phục trong điện thoại, nghẹn ngào khóc nấc.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì người đứng bên cạnh Quý Kính đã là anh.

Chỉ thiếu một nữa là anh đã có thể vĩnh viễn có được mùa Xuân trên núi tuyết Mai Lý.

Triệu Dao nhìn cô xinh đẹp vô ngần mà bất giác bần thần. Trong đầu anh hiện lên tất cả những kỷ niệm giữa hai người. Giờ đây ngoảnh đầu nhìn lại chỉ còn mắt ướt lệ nhòa.

Anh biết mùa Xuân của anh sẽ chẳng bao giờ đến nữa.

Trong ánh đèn rạng, Triệu Dao trở về Bắc Thành. Quãng đời còn lại anh cũng sẽ vĩnh viễn ở lại đây. Ngắm tuyết trắng Cố Cung, ngắm trăng táng Tây Hải, ngắm vô vàn xuân thu phai màu của Bắc Thành, mang theo ký ức của họ mà sống nốt phần đời còn lại.

Bình Luận (0)
Comment