Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 25

Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt thư giãn cơ thể, nới lỏng gân cốt, với sức chiến đấu hiện tại của hắn, chỉ là Chuyển Luân Cảnh thông thường đã không thể làm hắn bị thương.

Thậm chí có thể nói, dưới Siêu Thoát Cảnh, đã khó có người làm hại được hắn.

"Thánh Tử, ta muốn luyện kiếm." Kiếm Si Nhi đột nhiên lên tiếng.

Bây giờ trong cơ thể nàng toàn là kiếm khí sấm sét mạnh mẽ cuồng loạn, tựa như muốn thoát ra ngoài.

Lâm Việt biết cảnh giới Chiến Thể của nàng không cao, liền không chậm trễ mang nàng xuống núi, "Ba người kia có lẽ cũng đã về rồi."

Quả nhiên, bên ngoài Tông Chủ Điện, đã thấy 3 vị Cung chủ, đang đứng đó đợi, thấy hắn liền đi lại.

"Ứng Long Cân đã lấy được rồi." Dương Tình bái một bái, đưa cho hắn một đoạn gân rồng màu vàng kim.

Long Lân tiếp luôn: "Viêm Thú Huyết ở trong này."

Rồi lấy ra một bình gốm lớn chừng nửa người, nắp con chưa mở đã ngửi ra được mùi máu tanh nồng nặc.

"Chất lượng rất tốt." Lâm Việt hài lòng kiểm tra bình máu một lúc, Liễu Vô Ngân tiến đến, đặt một khúc gỗ kì lạ cao bằng người bình thường xuống đất.

"Thiên Tỏa Đạo Thụ Chủ Cán." Đồng thời, nói ra tên món đồ.

(Chủ cán: thân chính của cây, tôi cũng không biết nói rõ hơn thế nào...)

Lâm Việt nhận lấy 3 món đồ, nói với họ, "Tiếp theo, Long Lân mỗi ngày tỷ thí với Dương Tình 3 canh giờ, có thể nhiều hơn không thể ít hơn. Liễu Vô Ngân, ngươi cùng Kiếm Si Nhi luyện tập."

Tam Trưởng lão hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhận lệnh, "Thánh Tử yên tâm, ta sẽ áp chế cảnh giới."

Lâm Việt cười, "Không cần phải thế, xem nàng thử xem."

Theo lời hắn mà nhìn Kiếm Si Nhi, nhận ra từ trong người nàng phát ra một cỗ kiếm khí mạnh mẽ mà ngay cả hắn cũng phải kinh ngạc!

"Kiếm Tu Đệ Nhị Cảnh!" Liễu Vô Ngân vui mừng thốt lên, "Tốt, rất tốt, không ngờ sau Dương Trưởng lão tông ta vẫn có người thứ hai, thế này thì lo gì không có ngày phục hưng."

Nghe thấy thế, Dương Tình cũng vội vàng quay lại nhìn đệ tử mình, vốn dĩ như nàng dự tính, phải cần mấy năm nữa Kiếm Si Nhi mới có thể đạt đến cánh cửa Đệ Nhị Cảnh.

"Là Thánh Tử trợ giúp ta đột phá!" Kiếm Si Nhi bối rối cúi đầu nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi bay.

Đám người càng bất ngờ hơn nhìn Lâm Việt, tự mình đột phá không khó, chỉ cần lĩnh ngộ đủ sâu là được, nhưng mà giúp người khác... có thể giúp được người khác, không phải đẳng cấp cực cao thì cũng là thiên tài tuyệt thế.

Nhưng hắn không muốn nói thêm về việc này, chỉ nhún vai, "Được rồi, mọi người tu luyện cho thật tốt đi."

Liễu Vô Ngân nhìn Lâm Việt, thấy trong mỗi một hành động của hắn đều tỏa ra một cỗ khí huyết mạnh đến đáng sợ, cười nói với 2 người kia,

"Chúng ta đúng là phải cố gắng thôi, nếu không thì không lâu nữa sẽ bị Thánh Tử vượt qua đấy."

Long Lân và Dương Tình gật đầu đồng ý, hiển nhiên cũng là phát hiện được đường tu luyện Lâm Việt không phải dạng tầm thường.

Là đồng tu Diệu Khí cùng Chiến Thể!

Nếu như bọn họ còn biết Thần Niệm của Lâm Việt cũng rất mạnh thì chẳng biết còn có thể kinh ngạc tới mức nào nữa.

Khi 4 người rời đi rồi, Lâm Việt mới nhàn nhã bước vào Tông Chủ Điện, bên trong, Cầm Cơ đã đứng đó sẵn chờ hắn.

"Đã xong rồi." Nàng chỉ vào cái bàn bên cạnh, trên đó có một con dao và một lá bùa.

Nếu quan sát kỹ thêm một chút, có thể mơ hồ thấy được trận văn lập lòe, hiện nhiên trên mặt bàn có bày trận pháp.

Hắn cũng không lằng nhằng, trực tiếp rút Ứng Long Cân, Viêm Thú Huyết, Thiên Tỏa Đạo Thụ Chủ Cán ra, để trước mặt.

Cầm Cơ đã sớm biết hắn lấy mấy thứ này ở đâu, dù sao vừa nãy mọi người trò chuyện là ngay trước cửa Tông Chủ Điện đấy, sao có thể giấu giếm, mà cũng chẳng cần giấu.

Chỉ là nàng không hiểu Lâm Việt muốn làm gì, "Ài, đến bao giờ ta mới có thể hiểu được hắn định làm gì?"

Như đọc được suy nghĩ của Tông chủ, hắn cười cười, "Chỉ là làm một thế thân mà thôi."

Với hắn mà nói việc này cũng chẳng có gì quá kinh khủng.

Nhưng Cầm Cơ lại khác, nghe lời hắn nói, sắc mặt nàng chợt đổi. Hẳn nhiên là bị chấn kinh không nhỏ.

Nhưng còn chưa kịp can ngăn, Lâm Việt đã lấy thân Thiên Tỏa Đạo Thụ ra, cắm ở giữa trận pháp, tấm bùa đột nhiên lơ lửng bay lên, nhắm mắt, một ngón tay điểm vào trên phù lục, thầm gật đầu, khen ngợi: "Sinh Tử Phù này không tồi."

Nghe Lâm Việt nói, Cầm Cơ giận dỗi, "Đừng nói như thể ta toàn đem đồ xấu cho ngươi như vậy."

"A, ngươi càng ngày càng nghe lời." Hắn cười, thuận tiện nói một câu, hoàn toàn không biết được sắc mặt của nàng đã thoáng ửng đỏ.

Bởi vì Thần Niệm của Lâm Việt đã phát ra, ngay khi dung nhập vào trong Sinh Tử Phù, từng đạo trận văn cực kỳ phức tạp đột nhiên hiện lên, lóe sáng rực rỡ, chói lọi cả Tông Chủ Điện.

Ý thức của hắn đã không còn ở đây...

Mà là ở trên một ngôi sao khổng lồ.

Nói là sao nhưng thực ra không phải hình cầu, nói đúng hơn là một dòng sông cực lớn, vô cùng vô tận, không thể trông thấy điểm cuối, lơ lửng ở giữa không trung, đúng, là lơ lửng, nước sông hiện ra màu úa vàng ảm đạm, sóng nhỏ dập dềnh liên tục, nhưng nhìn kỹ, kỳ thực những cơn sóng kia toàn là những hồn phách gần như trong suốt, toàn bộ dòng sông đều lúc nha lúc nhúc những linh hồn, không ngừng ngược dòng, tạo ra sóng nước mà hắn nhìn thấy.

Bên bờ, là một cái guồng nước chuyển động chậm chạp, là mục tiêu mà các hồn phách kia hướng đến, không ngừng hút nước sông lên, cùng theo là cả trăm vạn hồn được đưa đến một cây cầu cổ kính khác bên trên bờ sông, hai bên mọc um tùm vô số nhưng bông hoa không lá màu đỏ tươi, đẹp đẽ mà quỷ dị, trên mỗi một nụ hoa là một nhụy, như kết tinh từ những giọt nước mắt, nước mắt của những người phải chịu sự biệt ly của sinh tử.

Hồn phách vô tận đếm không hết trong ánh mắt không có thần sắc, mơ mơ màng màng theo bản năng dọc theo từng bông hoa máu mà leo lên cầu cổ, dưới chân còn có xiềng xích không ngừng ma sát với thân cầu vang lên những thanh âm chát chúa trong bầu không gian tĩnh mịch ảm đạm.

Những sự vật kia, hẳn ai cũng đã biết...

Con sông, người đời kêu Hoàng Tuyền.

Guồng nước, tên nghe là Luân Hồi.

Cầu cổ, thế nhân gọi Nại Hà.

Hoa máu, cổ nhân xưng Bỉ Ngạn!

Toàn bộ cảnh vật này, im lìm mà chuyển động, quá khứ như thế, hiện tại không đổi, tương lai vẫn vậy, tựa như vĩnh hằng tuyên cổ...

Mà bên kia cầu, là một đạo thanh âm vang vọng như tiếng sấm, quanh quẩn không dứt khắp vùng đất kia.

"Địa ngục vị không..... thệ bất thành Phật...."

"Chúng sanh độ tận..... phương chứng Bồ Đề."

(Giải nghĩa: địa ngục chưa trống không, thề không thành Phật; chúng sanh độ hết rồi, mới chứng bồ đề, trích "Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh", mọi người muốn tìm hiểu thêm mời qua gg, tôi chỉ làm đến đây thôi, không dám nói thêm, mong bỏ qua cho.)

Như phát hiện được có gì đó không đúng, âm thanh chợt im bặt, một đôi mắt cực lớn, chiếm tới một nửa bầu trời, mở ra nhìn về Luân Hồi, hay nói cho đúng, là nhìn về Lâm Việt.

Một âm thanh vang lên, đọc một cái tên, vừa mới nói ra, một ngọn lửa màu lam đậm lạnh lẽo bùng lên, bao trùm lấy hắn và vị trí danh tự, nhanh chóng thiêu đốt.

Chớp mắt, chỉ còn lại hư không, như thể Lâm Việt chưa từng xuất hiện, tên kia tự nhiên cũng biến mất theo.

Tuy chỉ có mắt hiện ra, nhưng dường như nhận ra mình đã bị lừa, cơn thịnh nộ bùng lên, tỏa ra một sức mạnh rung trời chuyển đất, ma quỷ kinh sợ, vong hồn kêu rên, Hoàng Tuyền cuồn cuộn.

"Ai? Là ai to gan dám sửa số mệnh của bản thân?"

Âm thanh như sấm động ầm vang khắp vùng trời này, ngàn vạn ma quỷ, vô số linh hồn đều run rẩy sợ hãi, tuyệt nhiên không một ai dám trả lời.

Còn nhân vật chính của chúng ta, dĩ nhiên đã trốn gấp về lại Tông Chủ Điện rồi, may mà té kịp, bằng không cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cầm Cơ lo lắng nhìn Lâm Việt, Sinh Tử Phù đột nhiên bị một ngọn lửa màu xanh đậm lạnh lẽo thiêu cháy tro bụi không còn làm nàng vô cùng hoang mang, chợt thấy hắn mở mắt, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Đi đâu thế?"

Nàng cũng tính là một cao thủ trong Thần Niệm, dĩ nhiên có thể biết được hồn Lâm Việt vừa nãy đã thoát thể, đi đến một nơi khác.

"Hừm, cảnh giới Thần Niệm cũng không phải cao hơn mình, nhưng mà... Không, có lẽ là có bí pháp nào đó chăng? Bí pháp giúp Thần Niệm có thể tự do đi tới thời không bất kỳ?"

Cầm Cơ nhíu mày suy nghĩ, dù sao hắn đã quay về, cũng không còn phải lo sợ nữa rồi.

Lâm Việt thở ra một hơi, trên khuôn mặt cũng giãn ra một nụ cười, nhìn một điểm sáng giữa lòng bàn tay, thì thầm: "Thành công rồi!"

"Sao? À, ta đi đâu ấy hả? Xuống Minh Giới một lúc thôi."

Nàng nghe xong, chợt hoảng sợ, "Minh Giới, ngươi điên à?"

(Dịch: gì vậy má, tội nghiệp anh giai, xuống âm có tí mà đã bị chị nhà chửi, haizz... =)) )

"Đây là lãnh địa của Địa Tạng Vương Bồ Tát." Toàn thân nàng có chút run rẩy, sở dĩ nàng không chút nghi ngờ Lâm Việt, bởi vì Minh Giới không phải nơi có thể tùy tiện nói đùa, "Địa Tạng Vương..... Minh Giới Chúa Tể, chủ nhân vùng đất hồn phách người chết, còn kinh khủng hơn cả Thất Nghiệp Quỷ Hoàng!"

Nàng chỉ là chủ nhân một tông môn đang lụn bại ở Hồng Mông lục địa nhỏ bé trong vũ trụ, nghĩ rằng sẽ khó có ngày được tiếp xúc với những nhân vật lớn cỡ kia, bởi vì nếu như lỡ có sơ sót, ài, một ánh mắt của đối phương liền có thể để Vong Tiên Tông bay màu, biến mất hoàn toàn.

Nhưng thiếu niên trước mắt nàng lại có thể trốn thoát được Địa Tạng, hình như lại còn chôm chỉa được thứ gì đó của Minh Giới, vẫn có thể sống sót quay về, cũng quá mạnh mẽ rồi!

Lâm Việt bị nàng nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên, "Mọi chuyện không quá dễ dàng, nếu là chậm một chút, ta cũng không kịp dùng Sinh Tử Phù ra đỡ đám lửa kia, đến lúc đó, hẳn là phải ở lại Minh Giới rồi."

Cầm Cơ nghe hắn nói mà trống ngực thình thịch liên hồi, vội nói, "Không sao là tốt, không sao là tốt."

Lâm Việt gật đầu, cầm đốm sáng nhỏ kia ấn vào trong thân cây vẫn đang cắm giữa trận pháp, chỉ chớp mắt, khúc gỗ chợt run lên bần bật, không sai đâu, đúng là tự nó run lên bần bật, đáng sợ hơn là còn có khí tức của con người như ẩn như hiện phát ra từ bên trong lõi.

Bình Luận (0)
Comment