Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 26

Dịch giả: HCTver2.

"Khôi Lỗi thuật!" Cầm Cơ nhìn đến mức này, đã hiểu được Lâm Việt đang định làm gì, tên này không chỉ muốn chế tạo một cái thế thân bình thường, mà là muốn làm ra một con người thật sự!

Đây là việc trái ý trời!

Nhưng mà lại diễn ra ngay trước mắt nàng!

Càng kỳ lạ hơn, là người xem còn sợ hãi hơn người làm, Lâm Việt đang từng bước thực hiện, sắc mặt bình thản như thường, nào có chút gì gọi là căng thẳng.

Quan trọng hơn, thao tác của hắn thành thạo điêu luyện, không có chút ngập ngừng, như thể đã làm qua việc này vô số lần.

"Đây là khôi lỗi lợi hại nhất Hồng Mông lục địa."

Lâm Việt thuận miệng giải thích, "Trong thiên hạ, Viêm Thú Huyết và Ứng Long Cân là hai loại bảo vật tốt nhất để rèn luyện Chiến Thể, mà Đạo Thụ Chủ Cán, lại là thứ giống với cơ thể nhân loại nhất."

Tất nhiên, nếu như ở những vùng đất khác, hắn có thể tạo ra những thứ càng kinh khủng hơn.

Nhưng thôi, cứ từ từ đã, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.

Điểm sáng mà hắn chôm được ở Minh Giới không ngừng di chuyển trong thân cây, cùng với những nguyên liệu khác dung nhập vào, Lâm Việt nhặt con dao lên, cắt một vết trên lòng bàn tay.

Theo từng giọt máu chảy xuống, cộng thêm tử khí của mình bên trong, khôi lỗi này nếu không có gì sai lệch, hẳn sẽ giống y hệt Lâm Việt.

Một tay áp vào thân cây, Sinh Mệnh chi lực mạnh mẽ không ngừng tỏa ra, từng mảnh vỏ dần dần bong tróc, bắn mạnh ra khỏi Đạo Thụ Chủ Cán, lưu lại trên mặt đất vô số vết chặt cùng cái bàn đã gãy đôi.

Cầm Cơ giật mình, vội vàng lùi về sau, trong lòng thầm sợ hãi, "Còn chưa hoàn toàn thành hình, liền đã có khí tức kinh khủng như thế này, vậy thì sau khi xong việc, thì còn đáng sợ cỡ nào!"

Nàng lần nữa cảm giác được Lâm Việt sâu không lường nổi.

Hồng Mông Đấu Chiến được quý nhân như này hỗ trợ, còn gì phải lo nghĩ?

Rắc! Miếng vỏ cây cuối cùng rơi ra, rốt cục lộ rõ một người gỗ!

Làn da đã không còn là màu cây khô, ngũ quan và tứ chi đều y như đúc cùng một khuôn với Lâm Việt, ngay cả đường gân, xương cốt, máu thịt nếu có thể thấy được thì hẳn cũng giống như thế!

Khôi lỗi từ từ mở mắt, thấy được hắn, liền quỳ một chân, "Chủ nhân."

Lâm Việt gật đầu, "Cho ta xem thực lực của ngươi nào."

Dường như không có trí tuệ của bản thân, chỉ nghe mệnh lệnh của hắn mà thi hành, đằng sau nó xuất hiện một quả cầu lửa ba trượng lơ lửng trên đỉnh đầu, nhiệt độ của Tông Chủ Điện đột ngột tăng lên cực nhanh!

Cầm Cơ cảm nhận được tu vi của mình bị hỏa cầu áp chế không ít, kinh ngạc, "Nhất Dương Siêu Thoát Cảnh!"

Nàng cảm thấy ở gần tên này có lẽ mình cũng có ngày phát điên, người khác làm ra khôi lỗi, có thể thành công hoạt động bình thường là đã rất tốt, nhưng mà của hắn... vừa xong thì đã là Siêu Thoát Cảnh.

Mẹ nó, đây là chuyện gì?

Còn đâu ra thiên lý a!

Không nhịn được chửi bậy một câu trong lòng, lại nghe được Lâm Việt nói, "Nếu không phải tu vi không đủ, ngươi có thể càng mạnh hơn, nhưng thôi cũng được, sau này sẽ cường hóa thêm vậy."

Lần này, nàng có cảm giác muốn tự sát...

Không để ý đến Tông chủ bên cạnh mình, hắn tiếp: "Đi xử lý Luyện Khí Tông, nhớ phải sạch sẽ."

"Vâng." Khôi lỗi nhận lệnh, trong giọng nói không hề mang theo bất cứ thứ gì có thể coi là cảm xúc, trong nháy mắt đã rời khỏi Tông Chủ Điện.

"Luyện Khí Tông?" Cầm Cơ không hiểu Lâm Việt định làm gì.

Hắn giải thích: "Tiêu Dao Tôn bị thiệt nhiều, đương nhiên sẽ tìm nơi xả giận, Luyện Khí Tông là một lựa chọn không tồi."

"Ngươi muốn giết hắn?" Cầm Cơ giật mình hiểu ra.

"Ừm, ta muốn trước Hồng Mông Đấu Chiến, Xích Tiêu Các liền chết đi mấy người quan trọng."

Nàng chợt nhận ra người thiếu niên trước mắt cũng không có hiền lành như nàng nghĩ, trái lại, lúc cần thiết thì sẽ ra tay rất tàn nhẫn, nhưng để sinh tồn được trên Hồng Mông lục địa, có ai không phải như vậy?

Ngược lại nàng càng cảm thấy Xích Tiêu Các có chút đáng thương, định làm khó Vong Tiên Tông, ai ngờ lại đụng trúng tên quái thai này.

Đúng, là cảm thấy đáng thương, tuyệt đối không phải là vui mừng vì kẻ địch bị giết chết, đúng thế...

"Khôi lỗi có thể giết được Tiêu Dao Tôn?" Nhưng Cầm Cơ lại lo lắng hỏi, dù gì một bên có trí tuệ một bên không, chiến lực lại sàn sàn, kết quả cũng khó đoán lắm đấy.

Lâm Việt nhún vai, bộ dáng đã tính được tất cả, đi ra ngoài đại điện, "Vốn dĩ có chút khó khăn, nhưng bây giờ tên kia cũng không phải đang toàn thịnh, có lẽ đã hao phí khá nhiều thể lực ở Luyện Khí Tông đấy."

Nàng có chút nghi ngờ, cái này cũng đoán được, ngươi đi guốc trong bụng hắn sao?

Hắn không nói nữa, rời khỏi Tông Chủ Điện, trên đường về Đệ Thập Nhị Cung, lại gặp được Tư Đồ Quyết.

"Bái kiến Tiểu Thánh Tử." Tư Đồ Quyết cung kính ôm quyền cúi người bái, "Phụ thân để ta tới đây xin lỗi ngài, có chút quà mọn, là ở Luyện Khí Tông, còn xin nhận lấy."

Lâm Việt cười cười, còn đang định tìm Huyền U nói chuyện, nào ngờ chính người còn chưa thấy, đồ đã đến tận cửa.

"Phụ thân ngươi không còn nói gì nữa sao?"

Tư Đồ Quyết lập tức quỳ xuống, "Phụ thân bảo là Tiểu Thánh Tử nhường công lao hôm nay cho mình, đủ để thấy được ngài là người đại nhân đại nghĩa, hắn không còn mặt mũi gặp ngài."

Lâm Việt nhún vai, "Hừm, tên này cũng thật lắm trò."

Nhận lấy hộp gầm trước mặt, mở ra xem, bên trong là một cái lư hương.

"Về đi, những vật khác kiếm được ở Luyện Khí Tông, bản tọa cũng không tranh với hắn."

Nghe vậy, Tử Đồ Quyết cực kỳ vui mừng bái quyền rồi nhanh chóng rời đi.

Đi vào trong phòng, lại ngắm nghía lư hương một hồi, hắn lẩm bẩm một mình: "Không ngờ lúc đó phát hiện ra sóng Linh Khí không ổn định ở gần chỗ đó lại là vật này."

Xem xét thêm lúc nữa, quả không sai.

Trong 10 vạn năm, Lâm Việt từng cảm giác được có Linh Khí xuất thế ở trong phạm vi Luyện Khí Tông, chỉ là tu vi quá thấp, lại nói món binh khí kia cũng chưa hoàn toàn thành hình, vậy nên cũng không có lấy được.

Nhưng khi sử dụng Thần Niệm dò xét qua một lượt, hắn liền xác nhận là cái lư hương trong tay mình.

"Không thể tin nổi lần này lại Huyền U nhặt về." Lâm Việt cười cười, vốn còn nghĩ đợi khôi lỗi đi diệt Luyện Khí Tông và Tiêu Dao Tôn xong đi kiểm tra một chút, nào ngờ đồ đã tự vào tay.

Mở lư hương ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng, nghĩ về những thứ mình đã đọc trong sách cổ, lại suy ngẫm một lúc, liền cắt một vết lên ngón tay, nhỏ một giọt máu vào.

Rắc!

Đúng như dự đoán, lư hương vỡ tan, lộ ra một cái y hệt nhưng màu tím, lơ lửng xoay tròn tren lòng bàn tay Lâm Việt.

Ánh sáng tím lập lòe hiện rõ hai đoạn chữ.

"Tử Khí Đông Lai, Đế Hồn Tây Khứ."

Xoa xoa cằm, trong đôi mắt lóe lên tia sáng khó có thể nhìn thấy, hắn cười đầy thâm ý, "Chẳng lẽ là vật để Thần Niệm Đại Đế luyện hồn người chết?"

Dựa theo cách thức đã được xem qua, đem Thần Niệm của bản thân dung nhập vào trong, đột nhiên hắn cảm giác mình đã đi vào đó.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy được hắn đang cầm một lư hương đứng im không nhúc nhích, nhưng mà nếu nhìn kỹ, lại có thể trông thấy một Lâm Việt cỡ nhỏ đang xếp bằng bên trong.

Nhìn bốn phía xung quanh, hắn cười lớn, "Quả nhiên công pháp cả đời Thần niệm Đại Đế sáng tạo ra được khắc ở chỗ này."

Bên trong, bằng mắt thường nhìn vào chắc chắn không thể nhìn ra, chỉ có dùng Thần Niệm đi vào mới phát hiện được những chữ cái lờ mờ chằng chịt kín cả vách tường.

"Phệ Hồn Đại Pháp, vô địch thần niệm, thôn phệ chư thiên."

"Ài, nếu ta không sai thì môn đạo pháp này còn có cấm chế."

Sách cổ từng ghi, thời kỳ viễn cổ có chín vị Đại Đế, Thần Niệm Đại Đế là trẻ nhất, cũng có cách thức tu luyện nhanh nhất, nhưng mà đây cũng là vì sao hắn gục ngã, Thần Niệm tăng trưởng cực nhanh, mà lại quên rằng Chiến Thể là vật chứa cũng vô cùng quan trọng, lại không chịu tu luyện, cuối cùng, không thể chịu nổi, Thần Niệm Đại Đế cũng bởi vậy không thể đi vào cảnh giới cuối cùng, bạo thể bỏ mình."

Đã từng có lúc quá rảnh rỗi đi nghiên cứu cổ tịch nên những nhân vật viễn cổ này hắn cũng hiểu rất rõ.

Cứ nghĩ chỉ là để thêm kiến thức cho bản thân mà thôi, nào ngờ lại thật sự có thể lấy được vật Thần Niệm Đại Đế lưu lại.

Phệ Hồn Đại Pháp, quý giá hơn mấy thứ như Phượng Minh Thương quá nhiều.

"Vốn nghĩ chỉ là Linh Khí, nào ngờ lại nhặt được Thánh Khí, ta cũng quá may mắn rồi, hôm nay không nên ra đường nha."

Vừa học tập những đoạn pháp quyết trên vách đã được xóa bỏ cấm chế, Lâm Việt mỉm cười thầm nghĩ.

(Không ngờ công việc lại phát sinh chuyện ngoài dự kiến, thật xin lỗi!)

Bình Luận (0)
Comment