Tường thành Dương thành trên cơ bản đều dùng gạch mộc chất lên, nhưng nhìn vô cùng kiên cố, những gạch mộc ửng hồng kia tựa hồ rất cứng rắn, mặc dù đã trải qua tuế nguyện tẩy lễ, chẳng qua chỉ hơi loang lổ, nói chung thoạt nhìn vẫn vô cùng cứng cỏi, có loại khí thế chất phách to lớn.
-Nơi này không tốt!
Chu Văn còn chưa tới gần đại môn Dương thành, Điềm Điềm lại đột nhiên mở miệng nói.
Chu Văn hơi ngẩn ra, quay người nhìn về phía Điềm Điềm, chỉ thấy nhìn chằm chằm đại môn Dương thành, trên mặt tựa hồ có mấy chán ghét.
-Tại sao không tốt? Bên trong rất nguy hiểm sao?
Trong lòng Chu Văn thất kinh, Điềm Điềm chính là Thượng Đế, ngay cả Thượng Đế cũng cảm giác nguy hiểm, chỉ sợ Dương thành so với tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn.
-Không phải, chẳng qua cảm giác có một loại khí tức khiến người ta chán ghét.
Điềm Điềm suy nghĩ một chút nói.
-Khí tức chán ghét? Cụ thể chỉ cái gì?
Chu Văn vừa nói chuyện, một bên quan sát tỉ mỉ Dương thành.
Lối kiến trúc của Dương thành, hiện tại mà nói, có thể nói thô ráp đơn sơ.
Hàng loạt kiến trúc đều làm từ gạch mộc, từ bên ngoài nhìn sang, mơ hồ có khả năng thấy một chút nóc kiến trúc làm bằng gỗ, nhưng nhìn cũng không quá tinh xảo, phần lớn đều rất cổ kính.
Năng lực Đế Thính không cách nào tiến vào bên trong Dương thành, chỉ có thể quan sát bề ngoài.
Bên trong những khối gạch mộc kia ửng hồng, mơ hồ mang theo chút mùi lạ, Chu Văn cẩn thận hít hà, xác định mùi này phát ra từ bên trong gạch mộc, mà không phải bên trong những mảnh gỗ kia.
-Cái ngươi nói chính là mùi vị tường thành bên trong Dương thành sao?
Chu Văn vừa nhìn về phía Điềm Điềm hỏi.
Trong lòng của hắn cũng mơ hồ hơi bất an, nhưng nếu Thiên Tai cấp sinh vật thực sự sinh ra bên trong Dương thành, hắn chỉ có thể đi vào nhìn một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Điềm Điềm nguyện ý đi vào, nếu Điềm Điềm không nguyện ý đi vào, Chu Văn đành phải quay về.
Nơi ngay cả Thượng Đế cũng không nguyện ý đặt chân, Chu Văn vẫn không có đủ dũng cảm hi sinh hay mạo hiểm gì.
-Không phải, bên trong có đồ vật khiến ta chán ghét.
Điềm Điềm nói.
-Cụ thể là cái gì? Sinh vật hay thứ gì?
Chu Văn tiếp tục truy vấn.
-Không biết, nói chung không thích.
Điềm Điềm có chút chán ghét nhìn Dương thành liếc mắt, xem dáng dấp của nàng, tựa hồ không muốn xem lần thứ hai nữa.
Điềm Điềm chỉ nói không thích, cái này khiến Chu Văn hơi an tâm một chút, Điềm Điềm không thích xem, hắn lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ Dương thành.
Đột nhiên, Chu Văn nhãn tình sáng lên, đằng trước đại môn Dương thành, có một khúc gỗ dựng thẳng, nguyên bản Chu Văn tưởng đó là một đồ vật giống cột cờ.
Nhưng nhìn kỹ một hồi, lại phát hiện trên khúc gỗ kia, lại khắc đồ án nhỏ.
-Rốt cuộc tìm được rồi!
Nguyên bản Chu Văn không muốn tiến vào Dương thành, hiện tại thấy đồ án nhỏ, không cần tiến vào mạo hiểm download phó bản Dương thành, trở về chậm rãi cày phó bản là được rồi.
-Ngươi đứng về phía bên kia đi.
Chu Văn chỉ khúc gỗ kia nói.
-Làm gì?
Điềm Điềm nhìn nơi đó một chút, nơi đó chỉ có một khúc gỗ, thoạt nhìn không có cái gì khác.
-Ta chụp cho ngươi một tấm hình lưu niệm.
Chu Văn cầm điện thoại bình thường lên, chụp một cái về phía Điềm Điềm.
-Chụp ảnh là cái gì?
Điềm Điềm nghi ngờ hỏi.
-Là đem hình dạng của ngươi lưu vào trong điện thoại…
Lời Chu Văn còn chưa dứt, đã không nói được nữa, bởi điện thoại di động của hắn, cũng không có khả năng chụp được bộ dáng của Điềm Điềm.
-Ngươi sử dụng trạng thái Khủng Cụ hóa?
Chu Văn hỏi Điềm Điềm.
-Không có.
Điềm Điềm lắc đầu nói.
-Vậy thật kỳ quái, tại sao ta không thể chụp được bộ dáng của ngươi?
Chu Văn lại thử chụp lần nữa, kết quả vẫn thế, phảng phất Điềm Điềm căn bản không tồn tại, trên tấm ảnh chụp xuống, ngoại trừ Điềm Điềm bên ngoài, tất cả đều bình thường.
-Tại sao phải chụp hình?
Điềm Điềm nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động của Chu Văn một chút, đại khái hiểu ra thế là nào chụp ảnh.
-Có rất nhiều nguyên nhân, phần lớn đều xuất phát từ ý nghĩ muốn lưu lại cái đẹp, ví dụ như gặp được phong cảnh rất đẹp, vậy muốn chụp ảnh lưu lại, sau này để ngươi có thể nhìn thấy. Hoặc đồ vật có ý nghĩa, kỷ niệm đẹp, ví dụ như lúc trẻ con còn nhỏ, cha mẹ sẽ chụp ảnh cho nó, chờ sau khi nó lớn lên, có thể nhìn thấy bộ dáng khi còn bé của nó. Hoặc như hai người yêu nhau, chụp ảnh tình tứ giữa cả hai, có thời điểm không thể không tách ra, muốn nhớ đến đối phương, có thể lấy ảnh chụp ra nhìn một chút…
Chu Văn giải thích nói.
-Hóa ra chụp ảnh như vậy, vậy ngươi chụp cho ta đi.
Điềm Điềm tựa hồ rất hứng thú.
Chu Văn lại chụp mấy tấm ảnh cho Điềm Điềm, kết quả vẫn thế, vô luận chụp thế nào, bộ dáng của Điềm Điềm đều không thể lưu lại bên trong.
Chu Văn thừa cơ dùng điện thoại thần bí chụp đồ án nhỏ một cái, sau đó thu điện thoại thần bí lại, để nó chậm rãi download phó bản.
Điềm Điềm tựa hồ cũng muốn thử, để cho bản thân được chụp, kết quả hoàn toàn không được, coi như nàng thu liễm lực lượng bản thân, vẫn không cách nào chụp ảnh được.
-Ta nhớ ra rồi, quỷ hồn không cách nào chụp được.
Điềm Điềm còn muốn thử tiếp, Chu Văn không muốn chụp nữa, ban đầu hắn cũng không có ý định chụp ảnh Điềm Điềm, chỉ sợ thời điểm hắn chụp điện thoại thần bí dẫn đến sự chú ý của nàng.
-Không được, ta nhất định phải chụp hình.
Điềm Điềm rất kiên quyết, bắt Chu Văn đưa điện thoại di động ra, để nàng tự chụp.
Chu Văn nghĩ thầm:
-Cũng may ta sợ điện thoại hỏng mất, cho nên bên trong Không gian hỗn độn cất giữ rất nhiều điện thoại.
Cầm một chiếc điện thoại đưa cho Điềm Điềm, thời điểm Điềm Điềm đang nhìn Chu Văn thao tác, đã học xong cách chụp ảnh, để điện thoại lơ lửng giữa không trung chụp ảnh nàng.
-Không cần phiền toái như vậy, ngươi chỉ cần dùng camera trước, hoán đổi hình thức chụp là được.
Chu Văn đi qua, dạy Điềm Điềm cách tự chụp.
Điềm Điềm tự nhiên vừa học biết luôn, nhưng tự nàng chụp ảnh, vẫn không cách nào hiện ra chân thể của nàng.
Chu Văn chờ trong chốc lát, thấy phó bản còn chưa download xong, dự định trở về rồi tính tiếp, hắn vẫn còn chưa đi Thần đô đây.
Hắn chưa kịp thuyết phục Điềm Điềm, chỉ thấy một bóng người đang tốc độ cao hướng về bên này tới.
-Thật sự cám ơn trời đất, rốt cuộc tìm được Văn thiếu gia ngươi, An phó quan để cho ta tới tìm ngươi, nói có việc cần ngươi lập tức trở về.
Người kia là một sĩ quan, tốt độ cực nhanh, dưới nón là một đôi tai sói, đoán chừng hắn đã sử dụng Thần thoại dịch tấn thăng Thần thoại.
-Lạc Dương xảy ra chuyện rồi?
Trong lòng Chu Văn giật mình.
-Không có, An phó quan để cho ta nói cho ngài, không cần lo lắng, trong nhà không có việc gì, thế nhưng ngài nhất định phải lập tức trở lại, hắn có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với ngài.
Sĩ quan kia một bên thở dài một bên nói.
Thời điểm Chu Văn đang trở về, đám người Ẩn Sĩ và Động Thế đều bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực Thần đô, mà đã đi tương đối sâu.
-Vi cục trưởng, tiếp theo phải dựa vào cục giám sát các ngươi.
Trước một tòa kiến trúc cổ tháp rất to cổ quái, Ẩn Sĩ nói với Vi Qua bên cạnh.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Nhất Kiếm Độc Tôn (VIP), main hài, bá bạo,...ra đều!