Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1391: Kiếm Tiên

Chương 1391: Kiếm Tiên Chương 1391: Kiếm Tiên

- Ai dám xông loạn Bát Bộ trọng địa?

Dạ Xoa và Già Lâu La đang trông coi Bát Bộ chúng Thánh sơn, thấy một ngoại tộc đi về phía Thánh sơn, lập tức lớn tiếng quát lớn.

Người kia thoạt nhìn là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, tóc trắng phơ, toàn thân áo trắng hơn tuyết, cứ như vậy từng bước một đi tới, rõ ràng đi phía trên đại địa, tuy nhiên lại khiến người ta cảm giác như đi trên đám mây.

Phảng phất dưới chân hắn đã không phải đại địa bẩn thỉu, mà mây trắng vô ngần.

Nam nhân kia không trả lời, vẫn từng bước một đi tới.

Dạ Xoa và Già Lâu La lập tức giận dữ, người được phái tới trông coi Thánh sơn, đều là người nổi bật, có thể nói là thiên chi kiêu tử, làm sao từng bị khinh thị như vậy.

Bọn hắn bộc phát ra lực lượng Khủng Cụ cấp, một trái một phải công kích nam tử kia.

Bạch y nam tử như không nhìn thấy bọn hắn, tiếp tục đi lên phía trước, trước mặt nam tử kia, Dạ Xoa và Già Lâu La lại kêu thảm bay lên.

Phảng phất có từng đạo kiếm vô hình ý lóe lên, đem lực lượng và thân thể bọn hắn cắt chém thành từng mảnh vỡ, hóa thành huyết vũ đầy trời.

Nam tử tóc trắng kia thoạt nhìn như chưa từng xảy ra việc gì, bước lên thềm đá Thánh sơn, chỗ hắn đứng vô cùng sạch sẽ, sau lưng lại một mảnh cát vàng nhuộm máu.

Tiếng kêu thảm thiết của Dạ Xoa và Già Lâu La trước khi chết, đã kinh động đến Bát Bộ chúng trên núi, không ít người từ trên núi vọt xuống, nhìn thấy nam tử đang leo núi và vết máu trên mặt đất, đều giận dữ.

Rất nhiều Tu La và Dạ Xoa tính khí nóng nảy, đã giết về phía nam tử kia, dị quang đầy trời đánh về phía nam tử áo trắng kia.

Nam tử tóc trắng ngay cả mí mắt đều không nhấc một thoáng, vẫn thẳng tắp xuôi theo thềm đá đi lên.

Những Bát Bộ chúng phóng về phía hắn, đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị kiếm vô hình ý cắn giết, đao, kiếm, thương, nhạc khí các loại, đủ loại tàn binh đoạn khí theo huyết nhục văng tung tóe.

Nơi nam tử tóc trắng kia lướt qua, không có bất kỳ Bát Bộ chúng nào sống sót rời đi.

Trên Thánh sơn lớn như vạy, Bát Bộ chúng đã có hơn vạn người tụ tập tới, tuy nhiên không ai dám tới gần nam tử tóc trắng kia.

-Bát Bộ chúng ta luôn luôn giao hảo với Tiên tộc, các hạ thân là một thành viên Tiên tộc, tại sao muốn đồ sát sinh linh Bát Bộ chúng? Chẳng lẽ Tiên tộc muốn trái với ước định của Dị thứ nguyên?

Càn Thát Bà phất phới như Tiên, cầm trong tay tỳ bà, lơ lửng giữa không trung, nhìn chăm chú nam tử tóc trắng đang lên núi, chất vấn.

Nam tử Tiên tộc kia chẳng để ý tới nàng, vẫn tự mình đi lên núi, phảng phất hắn là kẻ điếc.

-Ta đang nói chuyện cùng ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Ta là Càn Thát Bà Chi Vương, nếu ngươi có chuyện gì, có thể nói với ta, nếu không có chuyện gì, tiến lên trước một bước, đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Sắc mặt Càn Thát Bà lạnh xuống, ôm ấp tỳ bà nhìn chằm chằm nam tử tóc trắng kia nói.

Nam tử tóc trắng không để ý, tiếp tục đi lên phía trước.

Càn Thát Bà lập tức giận dữ, ngón tay gảy trên dây, khuấy động tiếng nhạc hóa thành sát cơ vô hình, quấn về phía nam tử tóc trắng kia.

Răng rắc! Răng rắc!

Không nhìn thấy kiếm quang, cũng không nghe được thanh âm kiếm khí, tuy nhiên lại có lực lượng vô hình, đem tiếng nhạc xoắn nát, tỳ bà trong tay Càn Thát Bà, tất cả dây đàn trong cùng thời gian bị gãy nát.

Trong lòng Càn Thát Bà kinh hãi, muốn lui không còn kịp rồi, nàng đã cảm giác được, có kiếm khí kinh khủng bay tới người, có lẽ một giây sau, nàng sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

Thân là Càn Thát Bà Chi Vương, nàng dù sao cũng là Thiên Tai cấp cường giả, trăm triệu lần không ngờ đối phương thậm chí ngay cả tay cũng không động, đã ép nàng tới tình trạng này.

Một tiếng long ngâm vang vọng vân tiêu, Long khí như thác nước từ đỉnh Thánh sơn rủ xuống, vây quan thân thể Càn Thát Bà, tựa hồ va chạm với thần binh lợi khí gì, Long khí trong chốc lát phá toái.

Cũng may kiếm ý kia đã biến mất không thấy gì nữa, Càn Thát Bà vội vàng lui lại, kéo dài khoảng cách với nam tử kia.

Bên trong Bát Bộ chúng, ngoại trừ hai bộ Thiên Long vương, sáu vị Vương khác đều xuất hiện, chặn đường đi của nam tử kia, tựa hồ muốn động thủ bắt hắn lại.

Mấy vạn Bát Bộ chúng đều tụ tập tới, bốn phương tám hướng vây con kiến chui không lọt, trong tay đều cầm lấy binh khí, toàn bộ chỉ về phía nam tử tóc trắng kia.

Mấy vạn Bát Bộ chúng và sáu vị Thiên Tai cấp Vương, tựa hồ đều không tồn tịa trong mắt vị nam tử Tiên tộc kia, hắn vẫn đang tiếp tục đi lên phía trước, mà ánh mắt của hắn, một mực nhìn chăm chú thân ảnh đứng cuối bậc thang.

Sáu vị Vương thấy bộ dáng nam tử tóc trắng kia, đều giận dữ, chuẩn bị muốn tiêu diệt người này.

-Để hắn đi lên.

Thanh âm từ phần cuối thềm đá truyền đến, người đứng nơi đó, bất ngờ chính là Vương Minh Uyên đã trở thành Long Vương, người vừa rồi dùng Long khí cứu Càn Thát Bà cũng là hắn.

Sáu vị Vương nghe Vương Minh Uyên, đành phải ra lệnh người các bộ thối lui, nhường đường.

Chẳng qua mấy vạn Bát Bộ chúng đều nhìn chằm chằm vây quanh hai bên, trên trời dưới đất ở khắp mọi nơi, nếu đổi người bình thường, chỉ sợ đã sớm sợ hãi.

Nam tử Tiên tộc kia không hề cảm giác gì, từng bước một đi về phía phần cuối thềm đá.

-Vì sao các hạ tới?

Thời điểm nam tử tóc trắng đi đến gần Vương Minh Uyên, Vương Minh Uyên mở miệng hỏi.

Nam tử Tiên tộc kia lại không để ý đến hắn, đi tới cạnh hắn, tóc trắng tung bay phất phới, cơ hồ phật đến mặt Vương Minh Uyên.

Vương Minh Uyên đứng ở nơi đó, nhìn nam tử Tiên tộc kia đi vào Thần điện, sau đó ngồi xuống chủ vị Thần điện.

Nơi đó vốn là vị trí Bát Bộ chúng chi chủ, coi như Đế Thiên làm thủ lĩnh Bát Bộ chúng cũng không có tư cách ngồi, hiện tại Vương Minh Uyên cũng giống vậy, chẳng qua ngồi phó vị, chỉ khi nào Thượng tộc chi vương mà Bát Bộ chúng dựa vào mới có tư cách ngồi vị trí này.

Nhìn nam tử Tiên tộc kia lại ngồi lên vị trí này, vô luận thành viên hay Vương của Bát Bộ chúng đều muốn xông vào Thần điện, muốn chém giết nam tử kia, nhưng tất cả lại bị Vương Minh Uyên cản lại.

-Rốt cuộc các hạ muốn làm gì?

Vương Minh Uyên nhìn nam tử Tiên tộc ngồi trên bảo đài cao cao tại thượng, hỏi.

-Kể từ hôm nay, Bát Bộ chúng phong sơn ba năm, bất luận Lạc Ấp thành Bát Bộ chúng cũng không được rời khỏi nửa bước, người vi phạm trảm.

Nam tử Tiên tộc từ trên cao nhìn xuống, lúc nhìn về phía Vương Minh Uyên, tiếp tục nói:

-Ngày xưa Đạt Ma diện bích chín năm, cuối cùng hiểu chút đạo lý, ngươi cũng không cần phải diện bích, cứ đứng ở nơi đó tự xét lại chín năm, coi như thiên tư ngu dốt thế nào, cũng cần hiểu rõ một chút đạo lý.

-Ngươi dựa vào cái gì?

Bát Bộ chúng đều giận dữ, Dạ Xoa Vương lên tiếng chất vấn, trong lúc nhất thời quần chúng xúc động phẫn nộ, đã có Bát Bộ chúng không nhịn được muốn xông vào trong điện.

Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, lại thấy một đoàn kim quang phá không tới.

-Tôn giả… Hắn…

Kim quang rơi xuống đất, rõ ràng là Phật Đà, đám người Dạ Xoa Vương vội vàng tiến lên hành lễ, còn không có đợi bọn hắn nói cái gì, đã bị Phật Đà cắt ngang.

Phật Đà đi đến trước mặt nam tử kia, chắp tay trước ngực, hơi hơi khom lưng hành lễ nói:

-Kiếm Tiên xin chớ tức giận, từ hôm nay trở đi, Bát Bộ chúng phong sơn ba năm, Long Vương tự xét lại chín năm, không thể di chuyển nửa bước, các hạ còn có yêu cầu gì nữa?

-Đệ tử Kiếm Tiên nhất mạch không thể chết vô ích, người giết hắn, nhất định phải bồi mệnh.

Thời điểm nam tử kia nói chuyện, tầm mắt một mực nhìn Vương Minh Uyên đứng nơi đó, hắn biết Khương Nghiên chính là đệ tử của Vương Minh Uyên.

-----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Bình Luận (0)
Comment