Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1410 - Chương 1409: Đỉnh

Chương 1409: Đỉnh Chương 1409: Đỉnh

Nguyên bản Chu Văn muốn tùy tiện tìm một Phối sủng thử một chút, có điều sau này cân nhắc Luân Hồi thạch khó tuôn ra như vậy, tựa hồ không rác rưởi như vậy mới đúng, suy nghĩ một chút, vẫn tìm một Phối sủng tương đối có ích một chút như Đại Uy Kim Cương Ngưu tới thử nghiệm.

Sau khi Đại Uy Kim Cương Ngưu biến thành trứng Phối sủng, Chu Văn nhìn thuộc tính của nó một chút.

Đại Kim Cương Ngưu: Phàm thai cấp (có thể tiến hóa).

Lực lượng: 11.

Tốc độ: 11.

Thể phách: 11.

Nguyên khí: 11.

Kỹ năng thiên phú: Đại Uy thần giác, Lôi Đình Chi Nộ, Kim Cương Bất Đảo, Phật Viêm.

Phối hợp trạng thái: Vật cưỡi.

-Trước đó mặc dù Đại Uy Kim Cương Ngưu là Thần thoại, có điều không hề có thuộc tính Có thể tiến hóa, hiện tại có thuộc tính Có thể tiến háo, sau này có cơ hội đột phá Thần thoại, hóa ra Luân Hồi thạch có tác dụng này!

Chu Văn suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Luân Hồi thạch chưa hẳn chỉ có tần nầy hiệu quả, có lẽ có hiệu quả gì đó hiện tại hắn chưa biết được, dù sao Đại Uy Kim Cương Ngưu biến thành Phàm thai cấp, rất nhiều thứ chưa thể nhìn ra.

Có điều Phàm thai Phối sủng có tận bốn kỹ năng, trong Phàm thai cấp cũng xem như cực phẩm trong cực phẩm.

Ấp trứng Phối sủng Đại Uy Kim Cương Ngưu, sau đó Chu Văn bắt đầu nghiên cứu khối kỹ năng kết tinh Quỳ Ngưu.

Quỳ Ngưu kết tinh: Cần năng lực Khủng Cụ hóa Âm hệ, yêu cầu Nguyên khí 99, Thể phách 99.

Yêu cầu này không cao, có điều Chu Văn không có năng lực Khủng Cụ hóa Âm hệ nào, hắn nhớ kỹ những kỹ năng Âm hệ trước đều yêu cầu năng lực Không gian hệ, làm sao Quỳ Ngưu chỉ yêu cầu năng lực Âm hệ, cái này khiến hắn mất đi khả năng hấp thu.

Mặc dù không nỡ bỏ, thế nhưng không hấp thu được, Chu Văn chỉ có thể bỏ qua.

Ngược lại hiện tại hắn đã có năng lực giết Quỳ Ngưu, sau này còn cơ hội cày ra, cũng không cần đau lòng thái quá.

Sau khi thu thập, Chu Văn đi về phía thạch miếu.

Dương thành quỷ dị như vậy, tất nhiên không phải Dị thứ nguyên lĩnh vực tầm thường, nói không chừng bên trong có tuyệt thế bảo bối.

Nếu quả thật có bảo bối gì, đoán chừng chỉ có thể bên trong thạch miếu kia, địa phương khác đều là Huyết Cốt miếu, hẳn không khác lắm.

Đi tới trước thạch miếu, ngoài thân Chu Văn mở ra Tiểu Chu Thiên Sát Trận, đứng trước cửa ra vào nhìn vào bên trong.

Bài trí bên trong thạch miếu rất đơn giản, chỉ có bệ đá thạch án, đồ vật và trang trí bên trong, trên cơ bản đều là đá.

Nhưng chỉ có trên bệ đá trưng bày một cái đỉnh đồng, thoạt nhìn không hợp với thạch khí bốn bên.

Chu Văn quan sát tỉ mỉ đỉnh đồng, thấy phía trên cái đỉnh đồng kia điêu khắc đồ án sông núi dị thú, bộ dáng những sông núi và dị thú kia, tựa hồ quen mắt, hình như gặp qua ở chỗ nào.

-Cái đồ chơi này sẽ không phải là Cửu Châu Đỉnh đi?

Chu Văn nghĩ đến thứ liên quan đến truyền thuyết Đại Vũ.

Sau khi Đại Vũ trị thủy, thành lập Vương triều thế tập “Hạ” đầu tiên trong lịch sử Đông khu, cho nên Đại Vũ cũng được xưng là Hạ Vũ.

Các phương chư hầu tranh nhau dâng tặng lễ vật, đồng thiên hạ tụ lại Dương thành, Đại Vũ đem đồng thiên hạ cho vào một lò, đúc ra Cửu Châu Đỉnh, đóng đô Cửu Châu, hoàn thành công huân xưa nay chưa từng có.

Nơi này là Dương thành, bên trong thạch miếu lại có một đỉnh đồng như vậy, mà theo Chu Văn biết, phía trên mỗi một chiếc Cửu Châu Đỉnh, đều điêu khắc sông núi sinh vật, cái này gọi là Dị Thú Thiên Cầm.

Đồ án điêu khắc trên đỉnh đồng thoạt nhìn rất quen mắt, hẳn là Dị Thú Thiên Cầm, chỉ bởi nó khá trừu trượng, trong lúc nhất thời Chu Văn không nắm chắc.

Có điều Cửu Châu Đỉnh có chín cái, Chu Văn nhìn thạch miếu mấy lần, cũng chỉ có một cái đỉnh như vậy, không phát hiện ra tám cái đỉnh khác ở đâu.

-Nếu đây thật sự là Cửu Châu Đỉnh, đây hẳn là một đại bảo bối!

Chu Văn dùng Tiểu Chu Thiên Sát Trận, hướng về trong cổ miếu cẩn thận từng li từng tí đi vào.

Đế Thính không ngừng quét hình thạch miếu, cũng không phát hiện có chỗ gì dị thường, Chu Văn dùng Tiểu Chu Thiên Sát Trận dạo một vòng trong miếu, cũng không dẫn phát nguy hiểm gì.

-Kỳ quái, chẳng lẽ bên trong Dương thành, chỉ có một đầu Thiên Tai cấp Quỳ Ngưu sao?

Chu Văn rất hoài nghi.

Tuy nói Thiên Tai cấp Quỳ Ngưu đã rất mạnh, nhưng Đại Vũ đã từng giết nhiều quái vật bên trong Sơn Hải Kinh, Huyết Linh nhiều như vậy, nơi đây là nơi ở của hắn, không chỉ có một đầu Thiên Tai cấp sinh vật mới đúng.

-Ta nhớ ra rồi, nghe nói sau này Hạ Vũ dời đô khỏi Dương thành, chẳng lẽ nói đã mang tám đỉnh khác đi rồi? Chỉ để lại một cái đỉnh cho Quỳ Ngưu trông coi?

Chu Văn tối tự suy đoán, đồng thời đưa tay đi sờ đỉnh đồng kia.

Mặc kệ đây có phải Cửu Châu Đỉnh hay không, có thể xuất hiện ở loại địa phương này, được cung phụng bên trong thạch miếu, chắn chắn không phải phàm vật.

Chu Văn thận trọng đi vuốt ve đỉnh đồng, nhưng thời điểm đầu ngón tay hắn chạm đỉnh đồng, lại không sờ được cái gì, đầu ngón tay trực tiếp xuyên vào.

Đầu tiên Chu Văn ngẩn người, sau đó phản ứng lại, lại đưa tay sờ sờ mấy cái về phía đỉnh đồng, kết quả cái đỉnh đồng kia như hư ảnh, cánh tay của hắn tùy ý xuyên qua, hoàn toàn không đụng tới đỉnh đồng.

-Cái đỉnh đồng này hẳn cũng loại với thạch đao trên Hỏa Thần đài, chỉ trong hiện thực mới có thể đụng chạm lấy nó.

Chu Văn nhìn đỉnh đầu, vẻ mặt hơi phức tạp.

Vật tương tự, Chu Văn đã gặp mấy cái, đó đều là thứ không tầm thường, thạch đao bên trên Hỏa Thần đài, ngay cả Đế đại nhân cũng muốn, đáng tiếc không phải ai cũng có thể rút ra thạch đao.

Sau khi Chu Văn luyện thành Cổ Hoàng kinh, mới có thể rút động thạch đao, không luyện Cổ Hoàng kinh, coi như khí lực lớn đến đâu, cũng không có khả năng rút thạch đao ra.

-Mặc dù biết rõ những vật này đều là bảo bối, nhưng những vật này đều là đồ vật trấn áp Dị thứ nguyên lĩnh vực, nếu thật sự lấy đi, chỉ sợ ngay lập tức dẫn phát đại loạn.

Chu Văn thầm nghĩ.

Hắn thậm chí suy đoán, nếu quả thật lấy đỉnh đồng đi, những Huyết Cốt miếu bên trong Dương thành, có thể phục sinh biến thành quái vật Sơn Hải Kinh chân chính, nếu thế thật, đoán chừng người nào tới người đó chết, đừng nói Lạc Dương, toàn bộ Liên bang cũng xong đời.

Sinh vật Sơn Hải Kinh chân chính, tuyệt đối không phải đám Huyết Linh kia có thể so sánh.

-Được rồi, tốt nhất đừng gây chuyện.

Chu Văn từ bỏ dự định lấy đỉnh đồng Dương thành trong hiện thực, hắn lại xoay chuyển vài vòng trong thạch miếu, không phát hiện có thứ gì tốt, đành phải rời khỏi phó bản Dương thành, tiếp tục đi cày phó bản khác.

Bên trong một tòa đại điện trong Thánh địa, rất nhiều Thánh đồ quỳ lạy dưới đất, bên trên bảo tọa kia, một thân ảnh cả người khoác Thánh giáp, quanh thân Thánh quang vờn quanh, như Thánh Thần.

Chẳng qua mũ giáp che khuất mặt mũi của hắn, không nhìn thấy hình dạng của hắn, chỉ có thể cảm giác được sự thánh khiết và mạnh mẽ của hắn, để người ta không kiềm hãm được quỳ bái.

-Phối sủng Kim tinh nhất định phải thuộc về Thánh địa, ai nguyện ý mang hắn về?

Tầm mắt thân ảnh Thánh Thần kia quét nhìn một đám Thánh đồ, lạnh nhạt nói.

-Chúng ta nguyện ý đi.

Một đám Thánh đồ đều ngẩng đầu thỉnh nguyện đi tới, chỉ có một Thánh đồ vẫn một gối quỳ ở nơi đó, cúi đầu không nói tiếng nào.

-Tiêu, ngươi không nguyện ý sao?

Tầm mắt thân ảnh kia rơi trên thân Thánh đồ kia, hứng thú hỏi.

-Không phải không muốn, mà là không thể.

Tiêu vẫn cúi đầu, ngữ khí lại không kiêu ngạo không tự ti.

-Ta nói ngươi có thể, ngươi có thể.

Thân ảnh đứng dậy đi xuống ngọc đài, đi tới trước mặt Tiêu, đưa tay ra, đặt trước mặt Tiêu, nói:

-Ngươi tin không?

-Tin.

Lúc này Tiêu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, đưa tay phải ra, đặt trong lòng bàn tay thân ảnh kia.

Một điểm ánh sáng kỳ dị bay lên giữa bàn tay hai người.

---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Bình Luận (0)
Comment