- Ngươi thấy hắn tự nhiên sẽ biết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù thế nào cũng phải mang hắn về. Sau khi chuyện thành công, ta dùng danh nghĩa Thánh Thần, ban cho ngươi quyền lợi nắm giữ Thánh vật của Quỹ Tích Thánh Điện.
Thánh Thần nói.
-Ta thật sự có khả năng nắm giữ Thánh vật?
Tiêu vừa mừng vừa sợ, Lục đại Thánh Điện đều có một kiện Thánh vật, bản thân Tiêu xuất thân từ Quỹ Tích Thánh Điện, nếu có thể nắm giữa Thánh vật của Quỹ Tích Thánh Điện, thực lực bản thân tất nhiên sẽ tăng lên trên diện rộng, muốn diệt Lạc Dương không phải việc khó.
-Thánh vật không thể rời Thánh Điện quá lâu, cũng không dễ lưu lại lâu tại Địa Cầu, ngươi có thể cầm nó trong một ngày.
Thánh Thần nói.
-Đầy đủ.
-Đi thôi.
Thánh Thần bình tĩnh nói.
Tiêu lần nữa nhảy vào bên trong hồ phiền não, lần này hắn vẫn cảm giác thân thể chìm xuống phía dưới, phảng phất có rất nhiều cái tay oán linh vô hình lôi kéo thân thể hắn.
Thế nhưng so với thời điểm thứ nhất xuống, cường độ đã giảm bớt rất nhiều, Tiêu liều mạng bơi về phía trước, không thể bản thân chìm vào bên trong vực sâu không đáy.
Thế gian có ba ngàn tia phiền não, con người dễ mất sự thái bình trong người.
Nếu con người không có dục vọng, vậy cũng sẽ không có phiền não.
Nhưng người chung quy là người, nếu một chút xíu dục vọng đều không có, sống sót như vậy so với cái xác không hồn, khác nhau ở chỗ nào?
Tất cả mọi người không có khả năng không có phiền não, có phiền não không khả năng sống sót bơi qua hồ phiền não, càng không khả năng đến Bỉ Ngạn.
Thoạt nhìn Bỉ Ngạn tựa hồ cách đó không xa, nhưng vô luận Tiêu làm sao liều mạng bơi về phía đó, Bỉ Ngạn vẫn thủy chung gần ngay trước mắt, lại không cách nào chạm đến.
Thân thể trong hồ nước, phảng phất bị một đạo lại một đạo sợi tơ quấn quanh, khiến thân thể Tiêu càng ngày càng khó hành động, chậm rãi chìm hướng đáy hồ, nơi đó là nơi quy tụ của tất cả phàm trần.
Tiêu cảm giác ý thức bản thân dần dần hơi mơ hồ, hắn đã sớm biết, coi như bản thân tấn thăng Thần thoại trong hồ phiền não, nhưng muốn đến Bỉ Ngạn, vẫn gặp phải cục diện cửu tử nhất sinh.
-Ta vẫn không thể chết!
Tiêu hung hăng cắn đầu lưỡi một thoáng, muốn nhờ cảm giác đau đớn để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng biện pháp như vậy rõ ràng không có lợi ích gì, hắn cắn nát đầu lưỡi, lại chỉ cảm thấy đờ đẫn, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hắn vẫn không hề cảm giác gì.
-Vẫn không được sao?
Thánh Thần xa xa nhìn Tiêu dần dần chìm vào đáy hồ, không khỏi nhíu mày.
Sinh linh mạnh mẽ bao nhiêu, đều khó bơi qua hồ phiền não, dù cho là cường giả Dị thứ nguyên cũng không ngoại lệ. Nhưng nhân loại yếu đuối kia, lại dưới tình huống ắt phải chết, bơi qua hồ phiền não, cái này chính Thánh Thần tận mắt nhìn thấy.
-Đáng tiếc, thiên phú và ý chí của người này tốt nhất bên trong đám Thánh đồ.
Vị trí hiện tại của Tiêu, cho dù Thánh Thần cũng không có khả năng kéo hắn về, cho nên Thánh Thần có chút tiếc hận, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là một suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Dù sao đây chỉ là một nhân loại, sau này có khả năng chậm rãi bồi dưỡng, chết một người, về sau có nhiều Thánh đồ xuất hiện, hắn vẫn có nhiều thời gian chờ đợi.
Mắt thấy Tiêu sắp chìm xuống đáy hồ, Thánh Thần đã chuẩn bị muốn quay người rời đi, lại đột nhiên thấy Tiêu trong hồ nước kia, thân thể đang liều mạng giãy dụa.
Theo hắn giãy dụa, những tia phiền não trói buộc hắn, lại dần dần thối lui, nguyên bản Tiêu đã sắp chìm đến đáy hồ, thân thể cũng dần dần lơ lửng.
-thức của hắn lại có thể thuần túy đến tình trạng này? Chẳng lẽ cừu hận thật sự có thể khiến người ta trở nên thuần túy thế nào?
Thánh Thần nhìn Tiêu một lần nữa bơi về phía Bỉ Ngạn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Nhưng trừ cái đó ra, hắn thực sự nghĩ không ra, có loại lực lượng gì khiến tâm linh Tiêu trở nên thuần túy như vậy.
Trong đầu Tiêu, một chút trí nhớ thâm tàng bi phong ấn, đang thức tỉnh một chút.
Trên đồng cỏ vùng ngoại ô, có hai hài đồng đang đánh nhau.
-Ta mạnh nhất.
-Ta mới là mạnh nhất.
Thời điểm hai hài tử đang đánh nhau, có một người đàn ông trung niên đi ngang qua nơi này, hứng thú đứng ở bên cạnh nhìn lại.
Sau khi xong trong chốc lát, người đàn ông trung niên tựa hồ cảm thấy không thú vị nữa, thân hình đột nhiên lóe lên, hai hài đồng đang xoay đánh nhau kia, một tên bị hắn tóm cổ xách lên.
-Ngươi là ai? Muốn làm gì?
-Thả ta ra!
Hai hài đồng đều đá chân ra sức giãy dụa, nhưng nam nhân trung niên cao gầy kia dáng người cao gầy, cánh tay đặc biệt dài, hai tên hài đông kia chân ngắn, căn bản không thể đụng tới thân thể nam nhân kia.
-Không phải các ngươi muốn phân ra ai mạnh sao? Thế này không phân biệt được, ta nói cho các ngươi biết, như thế nào mới có thể phân ra ai mạnh nhất.
Người đàn ông trung niên nói xong, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ cao di chuyển về phía núi rừng xa xa.
Phía trên đỉnh núi như mũi kiếm, không biết bị người nào thả một khúc gỗ, như cái bập bênh, chỉ có vị trí trung tâm đè phía trên đỉnh núi.
Hai bên mảnh gỗ, đều có một đứa trẻ, trọng lượng thân thể tụi nhóc khiến mảnh gỗ cân bằng, khiến hai bên trái phải mảnh gỗ chập trùng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
-Muốn quyết đấu, hãy làm ở nơi thế này, các ngươi chỉ cần đánh đối thủ xuống, như vậy dĩ nhiên không có người nào tranh mạnh nhất đối với ngươi.
Người đàn ông trung niên đứng trên nhánh cây cổ thụ bên cạnh vách núi kia, nhìn hai hài đồng kia nói.
Nếu đây là thiếu niên bình thường, lúc này chỉ sợ đã bị hù tè ra quần, nói không chừng trực tiếp sợ hãi rớt xuống.
Nhưng hai hài đồng kia, mặc dù tuổi tác không lớn, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, nhưng không sợ hãi như hài đồng bình thường, bọn hắn chậm rãi chuyển động thân thể, nỗ lực khiến mảnh gỗ bảo trì cân bằng, không đến mức bởi nghiêng quá mà rơi xuống.
Bọn hắn đã tuổi này, lại có hành vi bình tĩnh đến vậy, khiến người nam nhân trung niên kia hứng thú càng đậm.
-Muốn giết chết đối thủ kỳ thật rất đơn giản, các ngươi chỉ cần chạy nhanh đến vị trí trung tâm so với đối phương, mảnh gỗ sẽ mất đi cân bằng, đối thủ tự nhiên sẽ rơi xuống, người sống sót kia, ta sẽ mang hắn trở về.
Người đàn ông trung niên nói.
Hai hài đồng liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ cùng một thời gian, đều hướng về giữa vọt tới.
-Thú vị.
Người đàn ông trung niên càng phát giác thú vị.
Hai hài đồng cơ hồ cùng một thời gian đến vị trí trung tâm, nhưng đỉnh núi kia thực sự quá nhọn, mà phía dưới đều là vách đá trơn trượt, căn bản đứng không vững.
Bên trong có một hài đồng không chút do dự đẩy hài đồng còn lại xuống.
Nhưng ai biết hài đồng còn lại kia, không giống tên kia đẩy về phía trước, ngược lại thân thể hơi nghiêng, nhảy dựng lên.
Hài đồng đưa hai tay đẩy, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có tình huống này, dùng sức quá mạnh, thân thể vọt tới, mà một bên khác không có trọng lượng chống đỡ, mảnh gỗ lập tức trượt rơi xuống.
Thân thể hai đồng, cũng theo mảnh gỗ kia rơi xuống phía dưới.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!