Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch Full)

Chương 1451 - Chương 1450: Một Cái Mạng

Chương 1450: Một Cái Mạng Chương 1450: Một Cái Mạng

Đứa bé kia mở to hai mắt nhìn, trong lòng đã tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, một đôi tay lại duỗi tới, phân biệt bắt lấy hai cánh tay hắn, kéo hắn về phía trên đỉnh núi.

Cái đỉnh núi hết sức nhọn, không cho phép hai hài đồng cùng tồn tại, nhưng hai tay bọn hắn bắt lấy đối phương, cắm trên đỉnh núi, tạm thời giữ được mạng.

-Vì... vì cái gì phải cứu ta?

Hài đồng được cứu, không hiểu nhìn về phía nam hài đối diện, gương mặt hơi mập mạp hỏi.

-Ngươi là đối thủ của ta, nhưng không địch nhân của ta.

Nam hài nói xong nhìn thoáng qua phương hướng nam nhân trung niên kia, nói:

-Hắn mới là địch nhân, coi như muốn giết người, cũng phải giết hắn mới đúng.

Người đàn ông trung niên nghe mỉm cười:

-Ngươi nói không sai, trên lý luận mà nói, ta mới là địch nhân của các ngươi, nhưng các ngươi chẳng những không có năng lực giết ta, vận mệnh các ngươi còn nằm trong tay ta, ta muốn các ngươi chết, các ngươi phải chết, ta để cho các ngươi sống, các ngươi mới có thể sống, chỉ có giết chết đối phương, các ngươi mới có cơ hội sống sót.

-Ngươi nói cũng không sai, nhưng ta hết lần này tới lần khác không cho ngươi toại nguyện.

Nam hài nói xong, đột nhiên dùng sức kéo nam hài kia một cái, khiến tên kia ghé lên trên đỉnh núi, bản thân thì buông lỏng tay, quay người nhảy xuống vách núi.

-Cho dù chết, ta cũng muốn mạng ta nắm trong tay ta, không đến phiên người khác chưởng khống.

Nam hài giang hai cánh tay, hướng về dưới núi rơi xuống.

Hài tử trên đỉnh núi kia đầu tiên hơi ngác một chút, sau đó không chút gì do dự, không nói một lời đột nhiên nhảy lên một cái, nhảy về phía nam hài đang nhảy xuống kia.

Nhìn hai hài đồng cùng rơi xuống vách núi, người đàn ông trung niên hơi ngoài ý muốn.

Mắt thấy hai hài đồng phải ngã xuống dưới núi, thân thể bọn hắn đang rơi xuống đất trong nháy mắt ngừng lại.

Mặt của bọn hắn cơ hồ chạm đến nham thạch trên mặt đất, tuy nhiên cuối cùng lại không đụng phải.

Người đàn ông trung niên nhẹ buông tay, vào lúc này hai tên hài đồng kia mới rơi vào đống nham thạch.

-Ngươi không muốn bị ta chưởng khống, ta vẫn cứ muốn chưởng khống vận mệnh của ngươi, trò chơi của chúng ta vừa mới bắt đầu.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua đứa trẻ đầu tiên rơi xuống, nói:

-Đừng tưởng rằng dùng những trò vặt kia có thể tùy tiện sống sót, ta có thể cho các ngươi một cơ hội sống sót, thế nhưng có thể sống sót từ nơi này đi ra hay không, phải xem các ngươi có cái mệnh kia không, nếu các ngươi còn mệnh sống sót, sau này chúng ta có cơ hội tiếp tục cái trò chơi này.

Dứt lời, người đàn ông trung niên xoay người mà đi, tan biến giữa núi rừng, chỉ còn lại hai hài đồng ở giữa rừng sâu núi thẳm và núi non trùng điệp.

-Ngươi ngốc sao? Tại sao phải theo ta nhảy xuống?

Nam hài kia nhìn nam hài còn lại, hỏi.

-Từ giờ trở đi, Lý Bất Khốc ta và An Thiên Tá ngươi cùng một mạng.

Hài đồng nghiêm túc nói.

-Nói như vậy, ngươi cũng là của ta?

An Thiên Tá nhìn Lý Bất Khốc nói.

-Đúng vậy.

Lý Bất Khốc gật đầu.

-Nếu đều là của ta, ta đây có thể đổi tên của ngươi hay không, ta không thích cái tên Bất Khốc này, trước đây từ rất lâu đã không thích.

An Thiên Tá nói.

-Tại sao?

Lý Bất Khốc hơi run nói.

-Không khóc có chút cảm giác bi thương, ta không quá thích, như vậy đi, không khóc mỉm cười, ngươi gọi là Lý Tiếu đi, sau này thời điểm không có người khác, ta gọi ngươi là Lý Tiếu.

An Thiên Tá vừa cười vừa nói.

Lông mày Lý Bất Khốc hơi nhíu lại, hờn dỗi nói:

-Ta không thích tên của ngươi, sau này gọi ngươi là Thiên Hữu đi.

-Thiên Hữu cũng rất tốt, hi vọng lão thiên thật sự có thể phù hộ chúng ta.

An Thiên Tá từ bên trong bụi loạn thạch đứng lên, nhìn về phía núi rừng xa xa nói.

Sau bốn ngày, mới có người trên đường núi phát hiện hai hài đồng đang hấp hối, bên trên khắp nơi đều là vết thương, đang bị đàn chó hoang cắn xé, sắp nhanh không thành hình người.

Bên trong có một hài đồng đang gắt gao bảo về hài đồng còn lại, toàn bộ phía sau lưng đều bị cắn xé máu thịt be bét, mãi đến khi ngất đi bất động.

-Sống sót, chỉ có sống sót, mới có cơ hội để cho địch nhân trả giá đắt.

Người cứu bọn hắn, nghe được một hài tử trong hôn mê nghiến răng nghiến lợi nói.

-Ta nhất định phải đi qua!

Tiêu liều mạng bơi về phía trước, trong lòng không có những ý nghĩ khác, hắn chỉ biết, hắn phải bơi qua.

Nguyên bản Bỉ Ngạn bị sương mù bao phủ, không cách nào đến gần, lại dần dần trở nên gần lại.

Thánh Thần nhìn thân hình Tiêu biến mất trong sương mù Bỉ Ngạn, tự lẩm bẩm:

-Vậy thật sự đi qua được, hi vọng hắn có thể mang người kia về.

Hoa như biển, biển hoa mênh mông vô tận.

Tiêu bò lên bờ, quỳ gối bên trong biển hoa, thở hồng hộc.

Tiêu bò lên bờ, quỳ gối đóa hoa kia, lại nhanh chóng khôi phục sức sống, nguyên bản thân thể tiêu hao, lại trong thời gian ngắn ngủi, đã khôi phục được trạng thái tốt nhất.

Tiêu cảm giác trong thân thể tràn đầy sức sống, phảng phất trùng sinh, cũng không thở hổn hển nữa, vẻ mặt dị dáng đánh giá những đóa hoa kia.

Lúc này mới phát hiện một chút cổ quái, hoa chỗ này lại không thân thân không lá, đóa hoa trực tiếp mọc trên mặt đất, che kín cả vùng, mênh mông vô bờ, mắt đi tới đâu cũng đều là hoa và hoa.

Tiêu đi phía trên biển hoa, có loại cảm giác kỳ dị, phảng phất thần kinh của hắn và những đóa hoa kia tương liên, bản thân hắn đạp phía trên đóa hoa, lại có thể cảm nhận được thống khổ khi đóa hoa bị giẫm đạp.

Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, có loại thiên nhân hợp nhất, con người và tự nhiên hòa làm một thể.

Có loại lực lượng kỳ dị này có tác dụng, Tiêu tựa hồ có cảm giác, hướng về một phương hướng mà đi.

Đi không bao xa, thấy một người trên thân mang xiềng xích và xiềng xích, nằm trong bụi hoa.

Tóc và sợi râu trên người lão nhân kia đã trắng bệch, thân thể bị xiềng xích trói buộc, nhìn tài liệu xiềng xích kia đã biết nó do Thánh thiết chế tạo.

Lão nhân kia thoạt nhìn đã gần đất xa trời, thân thể trốn trong biển hoa, lại mọc ra rất nhiều đóa hoa, thoạt nhìn như muốn trở thành một phần của nơi này.

Loại hình này vô cùng quỷ dị, cho dù Tiêu nắm giữ kiến thức rất rộng rãi, cũng có chút lo sợ.

Một người sống, bị đóa hoa ký sinh trên thân, đó là một loại trải nghiệm kinh khủng thế nào.

-Ngươi là ai?

Lão nhân kia cũng không miệng, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm, thậm chí con mắt đã không cách nào mở ra, nhưng Tiêu lại cảm ứng được lời hắn nói.

Tựa như Tiêu có khả năng cảm ứng được cảm xúc của những đóa hoa kia, hắn cũng có thể cảm ứng được tin tức từ đại não lão nhân kia phát ra.

-Lão gia tử, ta là Lý Tiếu, ngài quả nhiên tại đây.

Tiêu ngồi xổm xuống, đẩy ra râu tóc và đóa hoa trên mặt lão nhân kia, cẩn thận phân biệt trong chốc lát, lập tức vui mừng quá đỗi.

-Tiểu Tiếu…

Lão nhân phí sức vươn tay muốn đi phủi gương mặt của Tiêu, trên cánh tay của hắn đã có không ít chỗ đã mọc ra cánh hoa, hành động tương đối miễn cưỡng.

Tiêu vội vàng cầm tay của hắn, nắm tay của hắn đặt trên mặt, tiếp tục nói:

-Lão gia tử, là Thiên Hữu để cho ta tới tìm ngươi, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.

-Tiểu Tiếu. . . Thật chính là ngươi. . .

Lão nhân nghe được Tiêu nói hai chữ Thiên Hữu, lập tức vui mừng quá đỗi, bởi chỉ có một người trên đời này mới có thể gọi An Thiên Tá như vậy.

Lão nhân giãy dụa muốn đứng lên, nhưng thân thể của hắn lại giống như bị tê liệt hơn phân nửa, căn bản không đứng dậy nổi.

Tiêu muốn nâng đỡ lão nhân kia, lão nhân kia lại nói:

-Không còn kịp rồi, ta đã đến thời điểm dầu hết đèn tắt, nếu không phải có những thứ này, ta đã sớm chết từ lâu, Tiểu Tiếu, có một vật, ngươi cần giúp ta mang cho Thiên Tá, dù thế nào cũng phải nhất định phải tự tay giao cho hắn.

------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Long

Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!

Bình Luận (0)
Comment