- Lão gia tử, ngài đừng vội, ta và Thiên Hữu đã tính xong, sẽ cứu ngài ra ngoài.
Tiêu nói.
-Không còn kịp rồi, hiện tại ta, chỉ cần rời khỏi Bỉ Ngạn, không có lực lượng của hoa Bỉ Ngạn phụ trợ, tất nhiên sẽ chết.
Âu Dương Đình nói.
-Tại sao như vậy?
Tiêu giật nảy mình.
-Ta đã sớm phải chết đi, phải nhờ hoa Bỉ Ngạn giúp ta sống đến tận nay, thế nhưng cũng đồng thời mỗi thời mỗi khắc phải chịu đựng thống khổ không phải ngươi có thể chịu được. Nếu không phải biết Tiểu Lam và Thiên Tá nhất định sẽ tới tìm ta, ta đã sớm không muốn sống tiếp nữa.
Âu Dương Đình dừng một chút, lại nói tiếp:
-Ngươi không cần nói, nghe ta nói, coi như ngươi mang ta về, những quái vật trong Thánh Điện kia, cũng không có khả năng buông tha ta. Chỉ giao ta cho bọn hắn, ngươi mới có cơ hội mang chuyện kia ra ngoài. Ngược lại ta đã là kẻ chắc chắn phải chết, người đã chết, thân thể đã vô dụng. Ngươi chỉ cần đem đồ vật mang cho Thiên Tá, ta đây chết cũng có thể nhắm mắt.
-Lão gia tử, muốn mang đồ vật ra ngoài, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Tiêu than nhẹ một tiếng nói.
-Cho nên chỉ có thể đưa ta cho Thánh Thần, ngươi mới có cơ hội mang đồ vật ra ngoài.
Âu Dương Đình nói.
-Đó rốt cuộc là thứ gì?
Tiêu hỏi.
Kỳ thực Tiêu rất hoài nghi, trước đó lão gia tử bị bắt, hơn nữa còn bị cầm tù, trên người hắn có đồ vật gì còn có thể bảo lưu lại?
Đừng nói giấu trên người, coi như giống bên trong máu thịt, cũng không cách nào giấu được tồn tại như Thánh Thần.
-Ngươi mở tóc của ta ra.
Âu Dương Đình nói.
Tiêu đưa tay đẩy ra mái tóc trắng bệch kia, cũng không phát hiện bên trong có đồ vật gì.
Đừng nói giấu đồ vật, một con bọ chét, hay một mảnh da đầu đều không có, có lẽ bởi nguyên nhân thân thể tại Bỉ Ngạn, ngoại trừ những đóa hoa kia, chẳng có bất kỳ bụi bặm này.
-Lão gia tử, ở đây không có gì.
Tiêu nói.
-Một vùng tóc trên đỉnh đầu kia, ngươi chặt đứt toàn bộ đi.
Âu Dương Đình tiếp tục nói.
-Có phải nơi này hay không?
Tiêu nghi ngờ sờ lấy mái tóc trắng của Âu Dương Đình, nói.
-Không chênh lệch lắm, chính là chỗ đó.
Âu Dương Đình không định giải thích quá nhiều.
Tiêu ngưng chỉ làm lưỡi đao, quét qua mái tóc trắng kia, tóc trắng của Âu Dương Đình lập tức bị hắn cắt đứt.
-Ồ!
Tiêu phát hiện có một sợi tóc, lại không bị hắn cắt đứt.
Một sợi tóc kia thoạt nhìn không khác gì so với sợi tóc khác của hắn, Tiêu không nhìn ra bất kỳ chỗ nào không giống nhau, thấy thế nào cũng giống một sợi tóc phổ thông, nó nguyên bản vẫn sinh trưởng trên đầu Âu Dương Đình, tuyệt đối không phải cấy ghép lên.
Nhưng một sợi tóc này lại có thể ngắn cản chỉ mang của hắn, điều này hiển nhiên không phải một sợi tóc bình thường.
Hiện tại Tiêu đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì Thánh Thần không phát hiện một sợi tóc này có vấn đề, bởi Thánh Thần quá tự tin, hắn tự nhận thấy rõ, lại trăm triệu lần không ngờ rằng, một sợi tóc này của Âu Dương Đình lại có vấn đề.
Âu Dương Đình nói.
Tiêu gật đầu, nắm cọng tóc kia nhổ xuống.
Cọng tóc này vô cùng cứng cỏi, thời điểm Tiêu rút ra, nhổ tận gốc ra, ngay cả chân lông cũng bị mở ra, máu đỏ tích tích rỉ ra.
Có điều bởi những đóa hoa Bỉ Ngạn kia, rất nhanh được chữa trị hoàn hảo.
-Lão gia tử, còn lời gì muốn chuyển cáo cho Thiên Tá không?
Tiêu lại hỏi.
-Nói cho Thiên Tá, chiếu cố mẹ hắn và Tiểu Tĩnh, Âu Dương Đình ta cả đời này thua thiệt bọn hắn quá nhiều, nếu bọn họ không chê, chờ kiếp sau ta sẽ đầu thai làm con gái của bọn hắn…
Âu Dương Đình khẽ thở dài.
-Ngài không phải trả nợ, đây chính là đòi nợ?
Tiêu im lặng nói.
Âu Dương Đình cười một cái nói:
-Vô luận đòi nợ hay trả nợ, chỉ cần có duyên phận này, cho dù là nghiệt duyên, vậy ít nhất vẫn hơn mỗi người một ngả.
-Lão gia tử, ngài đừng bi kịch như vậy, ngài cứ chờ ở chỗ này, ngược lại chờ kết hoạch của chúng ta chín mùi, ta sẽ cứu ngài ra ngoài.
Tiêu nói.
Âu Dương Đình lắc đầu:
-Lời nên nói đã nói rồi, người đáng chết, sống sót tiếp chỉ nhận lấy thống khổ vô tận, ngươi giúp ta mang đồ vật kia cho An Thiên Tá là được. Mà không có ta yểm hộ, ngươi cũng không có khả năng mang sợi tóc kia ra ngoài.
-Lão gia tử, chuyện liên quan đến cọng tóc này, ngài cần gia giao phó không?
Tiêu lại hỏi.
-Không cần, sợi tóc kia đến tay người biết, tự nhiên sẽ phát huy ra tác dụng của nó.
Âu Dương Đình nói.
-Vậy được, lão gia tử ngươi nhịn thêm một chút, ta chẳng mấy chốc sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra ngoài.
Tiêu thu hồi tóc, giấu kỹ Âu Dương Đình, chuẩn bị muốn rời khỏi.
-Không được, không có ta, Thánh Điện những quái vật kia sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi mang theo đồ vật, không thể trốn được bọn hắn giám thị.
Âu Dương Đình vội la lên.
-Ta tự có biện pháp, mà đồ vật thủy chung là vật ngoài thân, coi như không muốn thứ này, mạng của ngài cũng phải giữ được.
Tiêu nói.
-Không được, tuyệt đối không được, vật kia quan hệ đến vận mệnh tương lai của Địa Cầu, sinh tử của mấy tỉ người, dù thế nào tuyệt đối không thể rơi vào tay Thánh Điện. Ngươi chỉ có thể mang ta về, mới có thể đạt được sự tín nhiệm của bọn hắn, mới có cơ hội mang sợi tóc này ra ngoài, tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Âu Dương Đình vội vàng la lên.
Tiêu nhìn Âu Dương Đình, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.
-Hài tử, người ngoài đều cho rằng ngươi và Thiên Tá như nước với lửa, thậm chí hoài nghi Thiên Tá hại ngươi. Thế nhưng chỉ có ta biết, ngươi là bằng hữu tốt nhất của hắn, mặc dù toàn bộ thiên hạ đều đối địch với Thiên Tá, ngươi nhất định sẽ không. Coi như vì Thiên Tá, ta cầu ngươi, mang ta đến Thánh Điện.
Thanh âm Âu Dương Đình có chút run rẩy.
-Chúng ta không phải bằng hữu, mà là đối thủ.
Tiêu dừng một chút còn nói thêm:
-Nếu ta mang ngươi đến Thánh Điện, chỉ sợ Thiên Hữu sẽ oán hận ta cả một đời.
-Vậy ngươi nguyện ý mang oán hận này không?
Âu Dương Đình hỏi.
-Lão gia tử ngài không muốn sống nữa, oán hận này đáng gì với ta.
Tiêu nói.
-Vậy mang ta trở về.
Âu Dương Đình kiên định nói.
Tiêu bái ba vái đối với Âu Dương Đình, lúc này mới bế thân thể Âu Dương Đình trong bụi hoa lên:
-Lão gia tử, chúng ta đi.
. . .
Chu Văn nghiên cứu rất nhiều ngày, mới nghĩ ra biện pháp che lấp mùi thơm trên người, nhưng loại hấp dẫn vô hình kia cũng không thay đổi lớn, chỉ có thể hơi thu liễm một chút, cũng không thể trừ bỏ.
-Hiện tại ta xem như hiểu rõ, tại sao nói người lừa ngươi chưa chắc là kẻ địch mà những người vừa nói xong vì tốt cho ngươi, lại làm những chuyện hố cha.
Chu Văn vô cùng buồn bực.
Nếu chút lực lượng kỳ quái trên người hắn đều mang tác dụng mặt trái, vậy hắn đã sớm trừ đi, nhưng hết lần này tới lần khác này chút lực lượng kỳ quái này bị phán đoán có chỗ tốt đối với hắn, cho nên hết sức khó thanh trừ.
Thời điểm đang suy tư bước kế tiếp nên làm sao, lông mày Chu Văn đột nhiên hơi nhíu, trực tiếp sử dụng thủ đoạn truyền thống Thâu Thiên Hoán Nhật, tọa độ chính là viên trứng Phối sủng trước đó hắn lưu lại cho Nguyệt Độc, bởi hắn cảm nhận được viên trứng Phối sủng kia bị thương.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!