- Ngươi đừng nói, ta giúp ngươi trị liệu.
Chu Văn nói xong chuẩn bị muốn sử dụng lực lượng Nhân Hoàng chữa trị Nguyệt Độc.
Nguyệt Độc lại duỗi tay nắm chặt Chu Văn, ho ra máu nói:
-Vô dụng. . . Khụ khụ. . . Ta tự biết tình huống của ta. . . Khụ khụ. . . Thiên Tai chi thể. . . Khụ khụ. . . Không phải lực lượng Thiên Tai cấp trở xuống có thể trị liệu. . . Khụ khụ. . . Chu Văn. . .
Ngón tay Nguyệt Độc muốn dùng sức nắm chặt tay Chu Văn, nhưng bởi xương ngón tay đã bị chặt đứt thành nhiều mảnh, làm sao cũng không bắt được.
-Ta đứng đây, ngươi nói đi.
Chu Văn vội vàng dùng hai tay nắm Nguyệt Độc, truyền lực lượng Nhân Hoàng tới.
-Ta. . . Trước kia từ trước tới giờ không biết cái gì là sợ hãi. . . Nhưng bây giờ ta sợ. . . Thật sợ. . .
Sắc mặt Nguyệt Độc tái nhợt, hơi thở mong manh, bên trong đôi mắt vô thần tràn đầy vẻ sợ hãi:
-Nhân loại các ngươi có luân hồi. . . Có khả năng có kiếp sau. . . Khụ khụ. . .Nhưng sinh vật như chúng ta, không có thân nhân, không có bằng hữu, không có bất cứ liên hệ nào với thế giới này. Nếu chết đi, vậy chính là tan thành mây khói, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì giữa thiên địa. . . Khụ khụ. . . Không có người nào có thể chứng minh ta từng tồn tại trên thế giới này, thật giống như ta nguyên bản là hư ảo không tồn tại. . . Ta. . . Ta thật sợ. . . Thật sợ. . . Ta không biết bản thân có phải thật sự tồn tại hay không. . . Khụ khụ. . . Hay nói. . . Ta tồn tại. . . Nguyên bản cũng chỉ là một giấc mộng không ý nghĩa. . .
-Không phải vật, ngươi là tồn tại chân thật.
Chu Văn cảm giác sinh cơ trên người Nguyệt Độc càng ngày càng yếu, cho dù truyền lực lượng Nhân Hoàng vào người nàng cũng vô dụng, khó ngăn cản sinh cơ nàng tiêu tán.
-Chu Văn. . . Nhân loại các ngươi sẽ không hiểu. . . Ta không sợ chết. . .Nhưng ta thật sợ… Thật sợ bản thân bị thế giới này triệt để quên lãng. . . Ngươi có thể giúp ta lưu lại một chút gì đó trên trên giới này. . . Cho dù chẳng qua là đồ vật không ý nghĩa. . .
Nguyệt Độc đứt quãng nói xong, tình huống của nàng, tựa hồ thần trí cũng bắt đầu không rõ ràng, con mắt như bất cứ lúc nào cũng nhắm lại.
-Ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?
Chu Văn vội vàng hỏi.
-Có thể chết trong ngực người yêu. . . Ta vốn nên thỏa mãn. . . Khụ khụ. . .Nhưng ta vẫn hơi tham. . . Muốn có được nhiều hơn. . . Muốn lưu lại chút gì đó trong sinh mệnh của ngươi… Có phải ta quá tham hay không?
Nguyệt Độc nói mấy lần như sắp thở không ra hơi.
-Không, con người vốn tham, lòng tham của ngươi đã nói rõ ngươi đã giống con người như chúng ta.
Chu Văn thấy tình huống của Nguyệt Độc rất nguy kịch, khẽ than nói.
-Có thể nghe được ngươi nói vậy… Ta thật cao hứng. . . Khụ khụ. . . Chỉ có ngươi nguyện ý coi ta là người… Nếu có khả năng… Ta muốn chết đi giống một người bình thường… Làm vợ ngươi chết đi… Cho dù chẳng qua trên danh nghĩa. . . Khụ khụ. . . Mặc dù thế giới này không có bất kỳ địa phương nào tồn tại dấu vết của ta… Ít nhất ta vẫn có danh phận là vợ của ngươi…
Nguyệt Độc nói xong, trong miệng không ngừng ho ra máu.
-Cái này…
Chu Văn hơi ngẩn ra, không ngờ Nguyệt Độc sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
-Thật xin lỗi. . . Do ta khiến người khó xử. . . Ta thủy chung là một ngoại tộc. . . Làm sao có tư cách trở thành thê tử của ngươi. . . Ta không xứng làm vợ của ngươi. . . Thật xin lỗi. . . Ta. . . Không nên. . . Nói. . . Những thứ này. . .
Thanh âm Nguyệt Độc dần dần yếu bớt, sinh cơ gần như đã diệt sạch.
-Không. . . Ngươi đương nhiên. . .
Trong lòng Chu Văn rất khó chịu, cảm thấy không nên để Nguyệt Độc chết đi như vậy, ôm chặt Nguyệt Độc.
-Đừng nói. . . Dùng phương thức của nhân loại các ngươi. . . Nói cho ta biết đáp án. . .Cuối cùng vẫn phải xa nhau. . .
Nguyệt Độc nhắm mắt lại, bờ môi nhiễm máu tươi hơi nhếch lên.
Tâm tình Chu Văn phức tạp, thấy mặt mày Nguyệt Độc ảm đạm, giống bông hoa sắp héo tàn, trong không không khỏi sinh thương tiếc, hơi hơi cúi đầu, muốn hôn trên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Rống!
Chu Văn vừa mới cúi đầu xuống, thạch thú bên kia không biết nguyên nhân gì, một mực không có xông tới, đột nhiên gầm thét vọt lên, từ trên trời giáng xuống, như tinh cầu hủy thiên diệt địa lao xuống.
Chu Văn đành phải ôm lấy Nguyệt Độc thuấn di ra ngoài, tránh thoát thạch thú.
-Ta. . . Nhanh. . . Sắp không được. . .
Nguyệt Độc hô hấp dồn dập, cuống họng như sắp bị chặn lại.
-Sẽ không…
Chu Văn ôm Nguyệt Độc, đưa tay vuốt ve tóc của nàng.
Rống!
Thạch thú kia lần nữa ngửa mặt lên trời gào thét, chẳng qua lần này chính nó không nhào tới, nguyên bản bia đá một mực lơ lửng trên không trung bắn ra hào quang, ký tự phía trên đột nhiên lấp lánh, từng đạo đạo quang tuyến bắn vào bên trong nham thạch, vách đá bốn phía và bên trên mặt đất, lại nổi lên từng cột đá, theo bốn phương tám hướng không ngừng đánh về phía Chu Văn.
Chu Văn không ngừng thuấn di, nhưng những cột đá kia cơ hồ ở khắp mọi nơi, Chu Văn vừa mới xuất hiện, có hàng loạt cột đá oanh kích tới, khiến cho hắn căn bản không có thời gian dừng lại.
-Ta. . . Ta. . . Ta. . .
Nguyệt Độc nói “Ta” mấy lần, đều bởi Chu Văn không ngừng né tránh thạch thú và cột đá công kích, mà không thể thành công nói tiếp.
Bộ dáng nàng tựa như bắt cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng vẫn chưa tắt thở.
-Ta…
Chu Văn lại một lần thuấn di ra ngoài, muốn nói chuyện với Nguyệt Độc lại bị đánh gãy, bị nghẹn mặt đỏ bừng, đột nhiên nàng thoát khỏi ngực Chu Văn, thân thể lơ lửng giữa không trung, tóc dài đầy đầu bay lượn, trên thân phát ra Nguyệt quang kinh khủng, hai mắt lãnh nguyệt nhìn chằm chằm thạch thú kia.
-Đi chết đi!
Nguyệt Độc nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ tới cực điểm.
Theo thanh âm tức giận kia của nàng, Thiên Tai lĩnh vực lần nữa xuất hiện, một vầng trăng sáng giữa không trung, vô số quỷ vật ở dưới ánh trăng hiển hiện.
Răng rắc! Răng rắc!
Cột đá lao ra đều bị quỷ vật đánh vỡ, từng đầu quỷ vật nhào về phía thạch thú, bao bọc thạch thú, cắn xé oanh kích thạch thú kia.
Bành bành! Bành bành!
Trên trăm quỷ vật mang đủ loại lực lượng quỷ dị đánh trên thân thạch thú, mạnh mẽ đánh vỡ từng mảng từng mảng trên thân thạch thú.
Mặc dù mỗi công kích của quỷ vật đều không đủ gây trọng thương cho thạch thú, nhưng trên trăm quỷ vật không ngừng oanh kích, lít nha lít nhít các loại lực lượng đánh trên thân thạch thú, mạnh mẽ đánh thạch thú kia thành tổ ong vò vẽ.
Ầm ầm!
Trong mấy phút, thân thể thạch thú thể bị mạnh mẽ oanh bạo, thân thể vỡ vụn tản mát đầy đất.
Chu Văn há to miệng, hơi giật mình nhìn Nguyệt Độc, lực lượng những quỷ vật kia rõ ràng so với trước mạnh hơn không chỉ nửa điểm.
Mấu chốt là, Chu Văn thực sự không có cách nào đem Nguyệt Độc liên hệ với với Nguyệt Độc hấp hối cách đây vài phút.
-Cái này. . . Đây là chuyện gì. . .
Chu Văn trừng tròng mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Độc chất vấn.
Cảm xúc phẫn nộ kia của Nguyệt Độc cũng bởi oanh nát thạch thú bình tổn lại, thấy ánh mắt chất vấn kia của Chu Văn, thân thể lập tức mềm nhũn, như Tây Thi mềm mại vô lực lấy tay che trán, lảo đảo ngã vào ngực Chu Văn.
-Vừa rồi là hồi quang phản chiếu. . . Lần này ta thật không xong rồi. . . Khụ khụ. . .
Nguyệt Độc vừa đi về phía Chu Văn vừa nói.
-Vậy ngươi tiếp tục hồi quang phản chiếu đi.
Chu Văn đơn giản im lặng, lách mình né tránh, thuấn di đến trước tấm bia đá.
Thân thể thạch thú kia bị oanh bạo, bia đá kia cũng rơi xuống đất, nhưng ký hiệu trên bia đá vẫn bắn ra tia sáng, khiến nham thạch bốn phía tiếp tục sinh trưởng.
Nếu không giải quyết nốt bia đá kia, rất nhanh toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực này sẽ bị nham thạch phá hỏng.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!