- Chu Văn. . . Không xong. . .
Dư Thu Bạch lòng như lửa đốt tìm được Chu Văn.
-Chuyện gì xảy ra?
Chu Văn nghi ngờ nhìn Dư Thu Bạch, không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn khẩn trương như thế.
-Lạc Dương xuất hiện sự kiện sinh vật phá cấm quy mô lớn, A Sinh mang theo bộ đội trở lại Lạc Dương trợ giúp, hiện tại bộ đội đã rời khỏi Quy Đức phủ…
Dư Thu Bạch hơi lo âu nói.
-A Sinh bọn hắn mang bao nhiêu người đi?
Chu Văn trâm ngâm nói.
-Bởi đi vội vàng, không mang theo người nào, sau khi những khô lâu sinh vật kia mất áp chế, lần nữa đại quy mô vọt ra, lực lượng chúng ta bây giờ rất khó ngăn cản tất cả khô lâu sinh vật lao ra…
Dư Thu Bạch đem tình huống hiện tại nói rõ ràng.
Chu Văn nghe đến đó, đã biết chuyện gì xảy ra, cái gọi là sinh vật phá cấm tại bốn phía Lạc Dương tàn phá, căn bản chỉ là cớ thôi, hẳn A Sinh đã sớm quyết định chủ ý, muốn giữ bọn họ lại.
-Lão sư, ngài dẫn người đến trường lập tấm biển ngoài cổng chính, nói chỉ cần người vào trường học sẽ được chúng ta bảo hộ, hãy để bọn hắn ký kết khế ước này.
Chu Văn lấy một phần văn kiện đưa cho Dư Thu Bạch.
Dư Thu Bạch đọc văn bản tài liệu, cẩn thận nghiên cứu nội dung phần văn kiện kia, sau đó vẻ mặt dần dần cổ quái.
-Thế này có phải không nhân đạo không?
Dư Thu Bạch do dự nói.
-Nếu bọn hắn trước đó đã lựa chọn muốn rời khỏi, hiện tại lại muốn lưu lại, tự nhiên phải đánh đổi một số thứ, bằng không về sau người ta sẽ nghĩ chúng ta dễ dãi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vậy quy củ còn gì để nói nữa?
Chu Văn không để ý nói.
Hiện tại Chu Văn chỉ có thể dùng trường học cũng làm căn cứ, trước tập hợp chút nhân thủ, chờ tìm nơi thích hợp, lại bắt đầu thành lập thành thị.
Ý nghĩ Chu Văn tốt, có điều dưới tay hắn quá ít người, người tị nạn nơi này lại quá nhiều, rất nhiều người không chủ động tìm Chu Văn ký kết khế ước, coi thế này có thể qua cửa.
Chu Văn cũng biết có rất nhiều trà trộn vào, thậm chí có thể nói, người ký kết khế ước còn chưa đến một phần mười tổng số, phần lớn đều trà trộn vào, căn bản không ký kết.
Nhưng Chu Văn chưa để nó trong lòng, chẳng qua nói cho Dư Thu Bạch biết, để hắn nhắc nhở những người không ký khế ước sẽ có hậu quả gì.
Chu Văn để Phối sủng trông coi phụ cận trường học, không ngừng có nhân loại phụ cận đến đây đầu nhập vào.
Phần lớn người đều không có cách nào khác mới đầu nhập Chu Văn, từ Quy Đức phủ đến Lạc Dương nếu không có thực lực cường đại, căn bản không thể nào tiến lên, bọn hắn chỉ có thể tới dựa vào Chu Văn.
Hiện tại Chu Văn không có tâm tư quản được những chuyện kia, hắn lần nữa đi vào Toại Hoàng lăng, thời gian để mấy động vật nhỏ trong này đã qua bốn ngày.
Trên lý luận mà nói, nếu ngọn lửa kia thật sự ảnh hưởng lên thân chúng, vậy chúng ta đã cách cái chết không xa, hoặc đã chết.
-Đừng chết. . . Tuyệt đối đừng chết. . .
Chu Văn một bên đi về phái Toại Hoàng lăng, một bên cầu nguyện.
Nếu những tiểu động vật kia bị ngọn lửa kia ảnh hưởng chết đi, như vậy không có khả năng kiến tạo thành thị nhân loại nơi đây, Chu Văn chỉ có thể đi tìm Dị thứ nguyên lĩnh vực khác, mà chưa hẳn thích hợp.
Sau khi tiến vào Toại Hoàng lăng, Chu Văn thấy cảnh tượng khiến hắn ngây ngốc một chút.
Trước đó hắn bỏ vào những tiểu động vật kia, chẳng những khống chết đi, từng con nhảy nhót tưng bừng khỏe mạnh kinh người, càng đáng sợ chính là, trong bụi cỏ có không ít tiểu động vật sinh con non.
Trong lòng Chu Văn vui vẻ, bây giờ nhìn lại, lực lượng ngọn lửa Toại Hoàng lăng không phải thời gian gia tốc, sẽ không khiến động vật chết đi.
Ngược lại, trong ngọn lửa kia tỏa ra sinh cơ, còn khiến động vật nhỏ cường tráng, khóe mạnh hơn.
-Khảo nghiệm lại mấy lần, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn có thể bắt tay kiến tạo thành thị.
Chu Văn nhìn Tiểu điểu hút hỏa diễm phía trên pho tượng, rõ ràng thấy lông vũ trên người Tiểu điểu, tựa hồ trở nên sáng bóng.
Không dám khinh thường, Chu Văn lại tiến hành một chút khảo thí, kết quả đều cho thấy, lực lượng bên trong Toại Hoàng lăng, đối với động thực vật đều có tác dụng tăng cường sinh cơ.
-Cái này tương tự lực lượng Nhân Hoàng của ta.
Trong lòng Chu Văn hết sức hoài nghi, Cổ Hoàng kinh rất có thể do Toại Nhân Thị sáng tạo, mà bản ý của hắn không khác Cổ Hoàng kinh sở ngộ lắm, chẳng qua sau này bởi không ai đi thông con đường này, nên mới chọn con đường khác.
Chu Văn mượn cơ hội nghiên cứu pho tượng Toại Hoàng một thoáng, hỏa diễm bình thường không thể nhóm lên ngọn lửa, ngọn lửa kia thoạt nhìn từ tảng đá điêu khắc mà sinh, lại không có nhiên liệu, hỏa diễm bình thường tự nhiên không thể khiến tảng đá bốc cháy lên.
Nhưng Phượng Hoàng viêm đụng phải nó, ngọn lửa sẽ lập tức bốc cháy lên, thế nhưng vô luận đốt bao lâu, đều sẽ không hao tổn bản thân pho tượng.
Mà Tiểu điểu cũng hứng thú đối với ngọn lửa kia, mỗi một lần Chu Văn để nó đi hút hỏa diễm, nó đều vô cừng hưng phấn.
Chu Văn sử dụng mấy loại hỏa diễm, đều không nhóm lửa lên, trong lòng vẫn không cam tâm, hoàn đổi Cổ Hoàng kinh, Nhân Hoàng như mặt trời xuất hiện, đứng đằng trước Chu Văn.
Nhân Hoàng mới vừa ra, Chu Văn lập tức phát hiện chỗ khác thường.
Nguyên bản pho tượng Toại Nhân Thị không chút động tĩnh nào, lúc này toàn thân cũng bắt đầu tràn ra sinh cơ kinh khủng.
Trước đó thời điểm Tiểu điểu dùng Phượng Hoàng nhóm lửa, ngọn lửa nơi đó chẳng qua phát ra sinh cơ và hỏa diễm, thân thể Nhân Hoàng cũng không có dị trạng.
Nhưng bây giờ, thân thể pho tượng Toại Hoàng lại bắt đầu tản ra sinh cơ, mặc dù không mãnh liệt như trước, lại khiến Chu Văn hơi mừng rỡ.
Tâm niệm vừa động, Nhân Hoàng duỗi tay đè chặt tượng ngọn lửa phía trên pho tượng.
Lực lượng hỏa diễm khác đều không thể nhóm lửa lên, lần này Nhân Hoàng chỉ vừa đụng vào, đã bắt đầu khiến nó cháy rừng rực.
Không chỉ ngọn lửa, toàn bộ pho tượng Toại Nhân Thị đều bắt đầu cháy rừng rực, giống như giội xăng lên.
Sinh cơ và hỏa diễm trên pho tượng kia đồng thời truyền vào thân Nhân Hoàng, khiến nguyên bản hư ảnh Nhân Hoàng mờ mờ, càng thêm sáng chói mắt.
Chu Văn có khả năng rõ ràng cảm giác được, Cổ Hoàng kinh trong cơ thể hắn đang điên cuồng vận chuyển, sinh cơ bốn phía không ngừng truyền vào cơ thể hắn.
Ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc đột nhiên truyền vào trong tay Chu Văn, pho tượng Toại Nhân Thị đang thiêu đốt kia, lại chuyển động.
Rõ ràng pho tượng Toại Hoàng bằng đá đứng im, lúc này lại chậm rãi giơ chân lên, đứng lên trên ghế đá, Sinh Cơ hỏa diễm trên người hắn càng ngày càng đậm, cơ hồ khó thấy thân thể của hắn.
------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!