Chu Văn đi đến trước đền thờ, chỉ thấy phía trên khắc bốn chữ Chúng Diệu Chi Moon, xuyên qua đền thờ tiến vào trong chính là Minh Đạo cung, Lão Quân đài ở ngay bên trong Minh Đạo cung.
Chu Văn đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu, không thấy đồ án nhỏ, đành phải tiếp tục đi xuyên qua đền thờ tiến vào bên trong.
Đền thời nay vẫn chưa tính là Dị thứ nguyên lĩnh vực, tiến vào Minh Đạo cung mới chân chính tiến nhập Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Đại môn Minh Đạo cung không thể nói khí phái, ngược lại hai tòa vọng lâu bên trong lại thu hút sự chú ý của người khác.
Mặc dù hai tòa vọng lâu không lớn, cũng xem như cổ kính, trên lầu bên phải có một cái chuông lớn, mà bên trái có một cái trống lớn.
Trước kia Chu Văn nghe nói, bên trong Minh Đạo cung không thể sát sinh, đủ loại sinh vật đều có thể chung sống hoà bình, ngoại trừ sát sinh, không thể tùy tiện đi lên gác chuông và lầu canh, càng không thể đi đập, nếu đập không tốt, có thể sẽ mất mạng.
Cũng có người nói, sau khi đụng chuông và gõ trống, sẽ phát sinh chuyện tốt.
Ngược lại cái gì cũng nói, mỗi người nói một kiểu, Chu Văn cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả, ngược lại hắn nhàn rỗi không chuyện gì, cũng không rảnh đi đụng vào mấy món đồ kia.
Đi vài vòng bên ngoài trở về, không tìm được đồ án nhỏ, cái này khiến Chu Văn rất phiền muộn, có điều hắn nghĩ lại một chút:
-Cho dù có đồ án nhỏ cũng vô dụng, bên trong Minh Đạo cung ban đầu không có Dị thứ nguyên sinh vật, hiện tại những sinh vật bên trong kia đều đến từ bên ngoài, coi như download được phó bản, sinh vật bên ngoài cũng không xuất hiện bên trong phó bản, cuối cùng vẫn phải tự vào xem hư thực.
Cũng may Chu Văn không quá sợ, Dị thứ nguyên sinh vật kia có thể không tuân thủ quy củ Lão Quân đài, hắn có Đạo Quyết và Thái Thượng Khai Thiên Kinh, cũng có khả năng không cần tuân thủ.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến Chu Văn có niềm tin mãnh liệt như vậy, vẫn là Cổ Hoàng kinh đã tấn thăng Thiên Tai cấp, mặc dù hắn vẫn là Khủng Cụ cấp, nhưng mở Nhân Hoàng Tế Thiên lĩnh vực, hắn hẳn không thua kém gì Thiên Tai cấp chân chính.
Lại thêm Tiểu Chu Thiên Sát Trận và Chiếu Hồn kính, coi như sinh vật kia thực sự là Thiên Tai cấp, không biết ai giết ai đâu!
-Không phải sợ, chơi nó!
Chu Văn triệu hoán Tù Long khôi giáp lên người, đồng thời sử dụng Cổ Hoàng kinh và Đạo Quyết, lại triệu hoán ôm Chiếu Hồn kính trong ngực, lúc này mới đi về phía đại môn Minh Đạo cung.
Sau khi xuyên qua đại môn, lọt vào trong tầm mắt là quảng trường nhỏ, bên trong đình đài lầu các liên miên như dãy núi, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu kiến trúc.
Thời điểm Chu Văn tới, Dư Thu Bạch đã đưa hắn một phần địa đồ, nhưng bây giờ xem xét, rất nhiều chỗ bên trong không khớp với địa đồ Dư Thu Bạch cho.
Cái này không phải Dư Thu Bạch muốn hại hắn, mà bởi bản thân Dị thứ nguyên lĩnh vực không ngừng dị biến, không gian kéo duỗi bên trong tạo nên kiến trúc mới, bố cục tự nhiên biến hóa theo.
Có điều vô luận hoàn cảnh bên trong biến hóa thế nào, cách cục đại thể không biến hóa quá lớn, Lão Quân đài hẳn phía sau Minh Đạo cung.
Chu Văn quét qua, thấy không ít Dị thứ nguyên sinh vật loài chim nghỉ chân gần đây, còn có một ít thú nhỏ vui chơi trên cánh đồng cỏ, không khỏi chớp mắt:
-Chém chém giết giết không phải mục đích, giải quyết sinh vật kia mới là then chốt, người có tu dưỡng như ta càng không thích hợp chém chém giết giết, dùng chút đầu óc vẫn tốt hơn. Nghe nói sinh vật kia chỉ giết nhân loại, không làm bị thương Dị thứ nguyên sinh vật khác, bây giờ xem xét quả nhiên không sai. Hiện tại ta sử dụng năng lực Yêu Thần Huyết Mạch Đồ Lục, bắt chước biến thành một Dị thứ nguyên sinh vật bên trong, có thể yên tâm lớn mật đi tìm tung tích của nó, nói không chừng có cơ hội dùng trí thắng, tùy tiện giải quyết nó.
Chu Văn càng nghĩ càng thấy phải tuân theo đạo lý này, thế là lặng lẽ ẩn núp bên cạnh cánh đồng cỏ, đồng thời khắc họa Yêu Thần Huyết Mạch Đồ Lục.
Có Thất Cách Giả phụ trợ, năng lực mô phỏng của Yêu Thần Thể không hề yếu đi, ngược lại gia trì cực mạnh.
Chu Văn mặc dù đã tận lực thu liễm khí tức, để khí tức Yêu Thần Thể hạn chế hiển lộ ra, nhưng những thú nhỏ tới gần hắn, cả đám vẫn rất cảnh giác lui vào trong rừng cây.
Có mấy con thú nhỏ thoạt nhìn vụng về, lại chạy chậm, có một đầu thú nhỏ còn không cẩn thận bị rễ cây nhô lên mặt đất ngáng chân, thân thể béo ị lông xù ngã xuống đất, có loại cảm giác giống mèo ú.
Đương nhiên thú nhỏ này không phải mèo ú, đoàn chừng là một loại đồng vật họ mèo nào đó, chỉ cao đến đầu gối Chu Văn, nhưng bởi nó quá mập, bộ dáng hành động hết sức vụng về, mặt cũng mập mạp tròn trịa, một đôi mắt lại đen vừa lớn vừa tròn, giống hết sức mê mang, không giống lão hổ họ mèo hung dữ như vậy, có điểm giống gấu mèo.
Có điều lông trên người nó không phải màu trắng đen, mà là một loại xám, lam.
-Biến thành nó đi.
Chu Văn thấy nó ngốc nhất, chạy chậm nhất, thế là trực tiếp sử dụng Yêu Thần Thể, hai mắt quét hình thân thể nó đồng thời, thân thể cũng biến hóa theo.
Chẳng qua trong chốc lát, trên cánh đồng cỏ xuất hiện hai đầu thú nhỏ vụng về, vô luận ngoại hình hay khí tức đều giống như đúc, giống song bào thai.
Vốn thú nhỏ còn muốn chạy trốn, ngửi được khí tức, nhìn lại phát hiện có một đầu sinh vật giống nó như đúc, lập tức dừng bước.
Cái tên này đầu óc khẳng định không quá thông minh, lại quay đầu, tò mò dò xét Chu Văn, còn tự mình tới gần, dùng mũi đi ngửi mùi trên thân Chu Văn.
Chu Văn cũng phải bội phục năng lực biến hình của hắn, thú nhỏ kia ngửi trong chốt lát, lại coi Chu Văn thành đồng loại của nó, nó dùng thân thể chà gần Chu Văn, như muốn ôm.
-Nghe lời. . . Ngươi đã là một đầu dã thú lớn, chúng ta cùng đi chơi đi!
Chu Văn vừa vặn lấy nó làm yểm hộ, một bên đùa nó, một bên đi về phía Minh Đạo cung.
Đi chính diện, rất có thể sẽ trực tiếp đụng tới sinh vật kia, Chu Văn dự định đi về phía hành lang bên phải, tốt nhất trước không kinh động đầu Dị thứ nguyên sinh vật gặp người là giết kia.
Bởi Chu Văn biến thành Dị thứ nguyên sinh vật, những Dị thứ nguyên sinh vật trên đường kia thấy hắn, không sợ hãi, đều nên làm cái gì thì làm cái đó, coi hắn như không tồn tại.
Chu Văn câu dẫn thú nhỏ kia một đường đi tới gác chuông, xa xa có thể nhìn thấy chiếc chuông lớn trên gác chuông như gang đúc thành, cao hơn người bình thường, phía trên khắc chữ Minh Đạo cung.
Chu Văn không dự định đi kiếm chuyện, đương nhiên sẽ không leo lên gác chuông, đi trong chốc lát, vẫn chưa đi đến chỗ hành lang bên cạnh gác chuông, thấy bên cạnh trong rừng cây có một cái thạch đình.
Có thạch đình cũng không tính là chuyện lạ, sau khi Minh Đạo cung dị biến, thạch đình không có 100 cũng có 80, nhưng bên trong thạch đình lại có một đầu cự thú, lúc này hai mắt nó như hai bánh xe huyết hồng, nháy mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!