Sáng sớm, Chu Văn đang hưởng thụ thời khắc tử quang chiếu rọi, lại đột nhiên nghe được phía dưới Lão Quân đài truyền đến tiếng bước chân.
Ban đầu Chu Văn còn tưởng nghe lầm, nhưng lập tức hắn nghe được có tiếng người nói chuyện.
-Lão đầu tử, ngươi xác định nơi này?
Một thanh âm nam nhân hơi lười biếng truyền đến.
Chu Văn nghe thanh âm này làm sao quen tai như thế, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái, bởi thanh âm này làm sao nghe giống Lưu Vân sư huynh như đúc.
-Không thể nào? Lưu Vân chạy tới nơi này làm gì?
Trong lòng Chu Văn hết sức nghi hoặc.
Mặc dù Lưu Vân là đại sư huynh của hắn, nhưng quan hệ giữa hai người thực sự rất khó dùng từ “Thật xấu” để hình dung, ngược lại trước kia Lưu Vân muốn lừa Chu Văn, nhưng mỗi lần gặp Chu Văn đều ăn thiệt thòi.
Ban đầu Chu Văn chỉ bị động phản kích, nhưng thời gian dài, sẽ không nhịn được khi dễ đại sư huynh này một thoáng.
Quan hệ của hai người tuyệt đối không thể coi là tốt, nhưng muốn nói xấu, cũng không hẳn vậy, mặc kệ Lưu Vân nghĩ thế nào, ngược lại Chu Văn chưa bao giờ coi hắn thành kẻ địch.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng người kia gặp mặt muốn lừa hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy đây là địch nhân.
-Nơi Thái Thượng Lão Quân phi thẳng hẳn nơi này không sai!
Một thanh âm già nua truyền đến.
Chu Văn nghe được thanh âm này, lại ngẩn người, bởi thanh âm này hẳn cũng quen, hẳn là thanh âm của Tỉnh Đạo Tiên.
-Làm sao Lưu Vân và Tỉnh Đạo Tiên lại ở chung một chỗ? Hắn chịu thiệt, tổn hại, bất lợi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nói, Tỉnh Đạo Tiên sử dụng thủ đoạn gì trên thân Lưu Vân, khiến Lưu Vân không thể không nghe lệnh hắn!
Chu Văn kỳ thực vẫn luôn kỳ quái, tại sao Lưu Vân lại đi chung với Tỉnh Đạo Tiên.
Sau này suy nghĩ kỹ một chút, trước đó thời điểm ở Tần Hoàng lăng, Lưu Vân bị Tỉnh Đạo Tiên bắt được, nhưng khi đó trúng thủ đoạn của Tỉnh Đạo Tiên, bị Tỉnh Đạo Tiên cho hiếp bách.
-Vậy chưa chắc, rất nhiều nơi đều tự xưng có liên quan đến Thái Thượng Lão Quân, lần trước ở cái gì quê cũ của Lão Tử, ngươi cũng nói vậy, kết quả sao?
Lưu Vân đùa cợt nói.
-Vị Đại Tiên này là Thủy tổ Đạo môn, người người đều muốn dính líu với hắn, khiến tư liệu liên quan đến hắn vô cùng hỗn hoạn, cần phải từ từ khảo chứng. Lão Quân đài này là nơi Thái Thượng Lão Quân phi thăng, chỉ cần không có người tới trước, vật kia hẳn còn ở nơi này.
Tỉnh Đạo Tiên chậm rãi nói.
-Trước nhìn kỹ hẵng nói đi, ta cũng không dám ôm hi vọng lớn như vậy.
Lưu Vân tựa hồ vẫn không quá tin tưởng phán đoán của Tỉnh Đạo Tiên, nói xong muốn đi lên bậc thang, lại bị Tỉnh Đạo Tiên ngăn lại.
-Ba mươi ba bậc thang Lão Quân đài này, tượng trưng cho ba mươi ba tầng trời, nhất giai là một ngày, không phải tùy tiện có thể leo lên.
-Nhìn không có chỗ thần kỳ gì.
Lưu Vân đánh giá bậc thang, cảm thấy ngoại trừ cao một chút, không có gì đặc biệt.
Chu Văn càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, hắn đi nhờ Cự Hùng lên, không cảm thấy những bậc thang kia có gì đặc biệt hơn người, nhưng nghe ngữ khí của Tỉnh Đạo Tiên, ba mươi ba bậc thang này ngay cả hắn cũng không dám khinh thị.
-Đạo gia chú trọng trở lại nguyên trạng, địa phương càng thoạt nhìn không đáng chú ý, ngươi càng phải cẩn thận, bằng không sau này ta không bên cạnh ngươi, coi như ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Tỉnh Đạo Tiên nghiêm túc nói.
-Ta tự mình một người xông xáo nhiều năm như vậy, không phải vẫn sống tốt sao?
Lưu Vân xem thường nói.
-Nếu ngươi không tin, có thể đi lên thử một chút.
Tỉnh Đạo Tiên chậm rãi nói.
-Thử thì thử.
Lưu Vân nói xong, nhảy tới bậc thang.
Sau khi Lưu Vân nhảy phía trên bậc thang, Chu Văn đột nhiên không nghe được thanh âm của hắn, nhưng Lưu Vân rõ ràng phía trên bậc thang, làm sao lập tức như biết mất, hoàn toàn không nghe được thanh âm của hắn?
-Xem ra những bậc thang này quả nhiên giống Tỉnh Đạo Tiên nói, có lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ bởi ta nhờ Cự Hùng đi lên, Cự Hùng trực tiếp đột phá lực lượng hạn chết trên bậc thang, cho nên ta mới không cảm giác được lực ượng kia tồn tại.
Chu Văn đang nghĩ ngợ, đột nhiên nghe được tiếng hét thảm “A” một cái.
Nguyên bản Lưu Vân như biến mất, kêu thảm té lăn quay trên mặt đất phía ngoài bậc thang, tựa như xuất hiện từ trống rỗng.
-Ba mươi ba bậc, ngươi mới đi lên bảy bậc đã không chịu nổi, không khỏi quá yếu một chút.
Tỉnh Đạo Tiên chế giễu nói.
-Có thể đi đến thất giai, đã là tư chất ngút trời, thiên tài giống ta, đã hiếm thấy trên đời, nhân gian khó tìm, trong nhân loại cũng không có mấy người.
Lưu Vân từ dưới đất bò dậy, xóa đi máu tươi trên khóe miệng, mạnh miệng nói.
-Mấy sư đệ ngươi, có kẻ nào không mạnh bằng ngươi?
Tỉnh Đạo Tiên chậm rãi nói.
-Ta đây nhường bọn hắn, nể tình đồng môn không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.
Lưu Vân vặn cổ nói.
-An Thiên Tá Lạc Dương, Độc Cô Ca Độc Cô gia, Trương Xuân Thu Trương gia, Hạ Lưu Xuyên Hạ gia, hẳn đều không kém ngươi? Còn có tiểu tử Phong gia Nam Hải kia, tiểu oa nhi dùng kiếm Minh gia kia, so với ngươi cũng không kém bao nhiêu? Tựa như loại thiên tài như ngươi, thoạt nhìn không hiếm thấy lắm!
Tỉnh Đạo Tiên nêu từng ví dụ lên.
Lưu Vân lập tức không vui:
-Hai tên tiểu tử Phong Thu Nhạn và Minh Tú kia đâu phải đối thủ của ta, An Thiên Tá tối đa đánh ngang tay với ta, miễn cưỡng xem như cùng trình, mặc khác mấy người kia không phải sợ!
-Theo ngươi nói bất phân thắng bại, có phải giống lần trước ở Long Môn động, ngươi bị hắn đuổi chạy trối chết, kết quả hắn không đuổi kịp ngươi? Cũng đúng, ngược lại chỉ cần ngươi không chết, coi như ngang tay.
Tỉnh Đạo Tiên cười nói.
-Làm sao ngươi biết?
Lưu Vân giật nảy cả mình, trừng mắt Tỉnh Đạo Tiên hỏi.
-Ta còn biết rất nhiều chuyện khác.
Tỉnh Đạo Tiên lại không trả lời hắn, nhìn bậc thang trước mặt nói:
-Ba mươi ba bậc thang này là khoảng cách giữa trời và đất, là quá trình từ Phàm đến Tiên, nếu ngươi dùng năng lực Sử thi cấp đi đến bậc thứ ba mươi ba sẽ đột phá thời hạn Thiên Nhân, dùng thân thể nhân loại tấn thăng Thần thoại. Đáng tiếc, đương thời hẳn không có ai làm đến.
Dừng một chút, Tỉnh Đạo Tiên mới nói thêm:
-Đi theo ta, đi lên trước rồi nói.
Dứt lời, Tỉnh Đạo Tiên đi lên bậc thang, Lưu Vân cũng đi sát theo hắn.
Lúc Chu Văn nghe được thanh âm của bọn hắn, đã hơn một giờ về sau, Tỉnh Đạo Tiên và Lưu Vân đã tới trước cổng chính.
Đại môn bị Cự Hùng đập nát, lúc này đã khôi phục như lúc ban đầu, không nhìn ra nó đã từng bị đập nát.
-Cửa này không phải dùng man lực có thể mở, nếu cưỡng ép tiến vào, rất có thể sẽ bị trực tiếp chấn xuất Lão Quân đài.
Tỉnh Đạo Tiên nhìn đại môn kia một chút, chậm rãi đến trước đại môn, đưa tay gõ gõ bên trên đại môn.
Lúc hắn đánh vào đại môn, cảm giác có một loại tiết tấu kỳ dị, sau khi gõ mấy lần, đại môn kia lại tự động mở ra.
-Không phải ngươi nói cửa này rất khó mở sao, làm sao tùy tiện gõ gõ có thể mở ra?
Lưu Vân tự nhiên biết trong đó tất có bí mật, hắn nói vậy muốn Tỉnh Đạo Tiên nói ra chỗ bí mật kia.
Tỉnh Đạo Tiên vừa đi tiến vào sân nhỏ vừa nói:
-Đây là Thiên Nhân chi môn, chỉ cần người đột phá thời hạn Thiên Nhân, tự nhiên có thể gõ mở, cho nên ta mới có thể mở được, ngươi lại không mở ra được.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!