- Có gì đắc ý!
Lưu Vân lẩm bẩm một câu, đi theo Tỉnh Đạo Tiên tiến vào sân nhỏ.
Đi vào bên trong sân, Tỉnh Đạo Tiên thấy thiết trụ bị Cự Hùng cắm vào bên trong tường, lập tức biến sắc:
-Có người đã đi trước chúng ta một bước tới nơi này.
Nói xong, Tỉnh Đạo Tiên đi về phía trước tường, đưa tay khẽ vuốt bộ phận bên ngoài thiết trụ, đồng thơi ngưng mắt quan sát tỉ mỉ.
-Hẳn là lão sư? Xem ra ngươi tới chậm một bước.
Lưu Vân cười trên nỗi đau của người khác nói.
-Ngươi rốt cuộc là cháu trai của ai?
Tỉnh Đạo Tiên trừng mắt liếc hắn một cái.
-Ai biết ngươi có phải đang lừa dối ta, ta làm sao biết ngươi nói thật?
Lưu Vân bĩu môi một cái nói.
-Nếu ngươi không phải cháu trai duy nhất của ta, ta sớm quất chết bầm ngươi rồi.
Tỉnh Đạo Tiên lạnh lùng nói một câu, sau đó buông lỏng tay vuốt ve thiết trụ, lui về phía sau hai bước nói:
-Chỉ sợ khiến ngươi thất vọng, người tới không phải Vương Minh Uyên, Vương Minh Uyên sẽ không làm chuyện nhàm chán này.
Lúc này Chu Văn đã sợ ngây người:
-Đại sư huynh Lưu Vân chính là cháu trai của Tỉnh Đạo Tiên? Khó trách ta vẫn cảm thấy có chút không đúng, tại sao Lưu Vân lại luôn đi cùng Tỉnh Đạo Tiên, hóa ra thế này!
Sau khi hết khiếp sợ, Chu Văn không khỏi lại dấy lên tâm tình hừng hực:
-Lưu Vân là cháu trai của Tỉnh Đạo Tiên, vậy cha mẹ của hắn là ai? Không phải nói Tỉnh Đạo Tiên không lấy vợ sinh con sao?
-Chuyện gì nhàm chán?
Lưu Vân hỏi.
-Cây cột sắt này tên là Cản Sơn tiên, nguyên bản là đồ tốt, đáng tiếc đây là đồ giả, trước đó người đến trước chúng ta, phát hiện cây cột sắt này là giả, nổi trận lôi đình, nện nó vào trong tường, dùng tích cách của Vương Minh Uyên, tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
-Hẳn vậy, nếu đây là lão sư, hắn phát hiện đây là đồ giả, chắc sẽ trả về chỗ cũ.
Lưu Vân nói.
Tỉnh Đạo Tiên lại cười quỷ dị nói:
-Cái này cũng có khả năng, chẳng qua nếu để ta đoán, ta cho rằng hắn sẽ mang Cản Sơn Tiên này đi.
-Tại sao?
Lưu Vân không hiểu hỏi.
-Bởi ta cũng làm vậy.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, đưa tay đi rút cây cột sắt kia.
Thiết trụ cắm vào đã khó, rút ra cũng không dễ, Tỉnh Đạo Tiên dùng sức rút mấy lần, thiết trụ kia vẫn gắt gao cắm trong tường, không nhúc nhích.
-Nếu đồ vật là giả, còn lãng phí thời gian rút nó ra làm gì?
Lưu Vân lại hỏi.
-Ngươi không hiểu.
Tỉnh Đạo Tiên triệu hoán ra một Phối sủng, Chu Văn chỉ nghe được đó là một Phối sủng hình người, bởi không có Đế Thính gia trì, hắn không cách nào hoàn toàn quét hình được thân ảnh kia, chỉ có thể phán đoán đại khái một thoáng.
Dưới sự trợ giúp của Phối sủng hình người, cây cột sắt kia chậm rãi bị rút ra.
Tỉnh Đạo Tiên không biết dùng phương pháp gì, bàn tay khẽ vỗ trên cột sắt, thiết trụ đã biến mất không thấy.
-Thời gian đã tiêu tốt khá nhiều, nếu ngươi không làm chính sự, chờ đầu Cự Hùng kia về, sợ mạng không còn.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Lưu Vân đi về phía tây, lập tức thấy bàn đá, thạch hồ lô và Chu Văn.
Hiện tại Chu Văn có bộ dáng thạch thú, Lưu Vân tự nhiên không nhận ra, còn bị giật nảy mình, chỉ Chu Văn nói:
-Kỳ quái, không phải ngươi đã nói vận thạch và hồ lô ở chung một chỗ, làm sao chỗ này lại có một đầu thạch thú, chẳng lẽ còn có Vận thú?
-Vận thú gì?
Tỉnh Đạo Tiên khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh Lưu Vân nhìn ra, thấy thạch thú do Chu Văn biến thành, hơn ngẩn ra.
-Kỳ quái, Hảo Vận thạch được Thái Thượng Lão Quân dùng để làm cối đá, thạch hồ lô dủng đề chứa đan dược, ta chưa từng nghe nói qua có Thủ Hộ thú gì. Coi như có, cũng phải là Đồng tử thủ lô, không phải đầu thạch thú kỳ dị thế này chứ….
Tỉnh Đạo Tiên một bên dò xét Chu Văn một bên trầm ngâm nói:
-Hơn nữa nhìn bộ dáng thạch thú này, có mấy phần giống đầu Cự Hùng kia…
Chu Văn thầm nghĩ:
-Tỉnh Đạo Tiên hẳn không gặp tiểu hùng, mà tiểu hùng kỳ thực không giống Cự Hùng lắm, thế này vẫn có thể nhìn ra, nhãn lực Tỉnh Đạo Tiên này quả nhiên không đơn giản.
-Quản nhiều như vậy làm gì, ngươi ngược lại muốn Hảo Vận thạch và bảo hồ lô, lấy cả hai đi là được.
Lưu Vân nói xong, đã động thủ cầm thạch hồ lô.
Kết quả hai lần dùng sức, hồ lô kia không nhúc nhích tí nào, Lưu Vân dùng sức quá mạnh, gân xanh trên trán đều nổi lên.
-Đừng uổng phí sức lực, bảo hồ lô mặc dù không phải Tử Kim Hồ Lô, nhưng không phải phàm vật, không dễ dàng mang đi như vậy. Nếu có thể dùng man lực lấy đi, trước chúng ta đã có người khác đến, sớm mang đi rồi, chỗ nào đến phiên chúng ta.
Tỉnh Đạo Tiên dừng một chút, còn nói thêm:
-Xem ra lần này chúng ta tới đúng, đây là đồ vật thật.
-Ngươi có biện pháp?
Lưu Vân hỏi.
-Hai thứ bảo vật này đều dùng để luyện dược, muốn lấy chúng đi, tự nhiên cần bỏ nhiều công sức trên đan dược.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, từ trong lồng ngực móc ra một vật.
Đó là một cái bình nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, Tỉnh Đạo Tiên cẩn thận từng li từng tí mở nắp bình, đổ ra ngoài một viên đan dược, sau đó đem viên đan dược này ném vào thạch hồ lô.
Nguyên bản thạch hồ lô chỉ sáng sớm mới có phản ứng, lúc này lại lóe lên kim quang, hút viên đan dược kia vào.
Tỉnh Đạo Tiên cầm bình nhỏ trong tay ném cho Lưu Vân:
-Ngươi cách mỗi mười phút đồng hồ, liền dùng một viên đan dược đút cho hồ lô kia, sau mấy giờ có thể di chuyển hồ lô.
-Tại sao ngươi không tự làm?
Lưu Vân tựa hồ rất thích cãi Tỉnh Đạo Tiên.
Tỉnh Đạo Tiên lạnh nhạt nói:
-Nếu đầu Cự Hùng kia trở về, ta phải suy nghĩ một chút biện pháp, chặn đầu Cự Hùng kia bên ngoài. Vạn nhất người lúc trước chưa đi, chúng ta cũng phải đề phòng.
-Không phải ngươi nói, hiện tại trên Địa Cầu, sinh vật có thể đấu với Cự Hùng kia không đến năm cái, trong đó không ai là nhân loại. Vậy ngươi cản nó thế nào?
Lưu Vân nghi ngờ nói.
-Đứa nhỏ ngốc, có đôi khi cần động não, chuyện man lực không làm được, có lẽ chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ có thể tùy tiện giải quyết. Tóm lại, ngươi ở chỗ này cho hồ lô kia ăn, vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, đừng đi ra.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, đi ra khỏi đại môn, còn đóng đại môn từ bên ngoài.
-Lão già chỉ biết tự cho mình là đúng, không biết đây là thật hay giả?
Lưu Vân một bên lầm bầm, một bên chờ đã hơn tiếng, lại nhét đan dược cho hồ lô.
Nhắc cùng kỳ quái, mỗi lần hắn quăng một viên đan dược, thời điểm dùng lực đẩy hồ lô ra, cũng cảm giác hồ lô kia sẽ nhẹ hơn một chút.
-Lão đầu tử, không phải ngươi ở bên ngoài sao?
Lưu Vân là người không chịu ngồi yên, chờ trong chốc lát, cảm thấy thực sự nhàm chán, gào to về phía bên ngoài.
Nhưng không ai trả lời hắn, Lưu Vân hỏi liên tiếp vài tiếng, thấy Tỉnh Đạo Tiên đều không trả lời, đoán chừng thanh âm không truyền ra bên ngoài, nên không hô nữa.
Lưu Vân chớp mắt, nhìn về phía Chu Văn một bên, tựa hồ muốn làm gì đó, đứng dậy đi về phía Chu Văn.
-Ta đi, ngươi muốn làm gì?
Chu Văn lập tức cảm giác có chút không ổn, nhưng hắn không thể động, cũng không phát ra được âm thanh nào, không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Vân đi tới bên cạnh hắn.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!