- Cháu nội ngoan, nửa giờ nữa lão già ta sẽ không chịu được nữa, thời gian lâu như vậy chỉ sợ bộ xương già này sẽ hỏng mất, cho ngươi thêm mười phút đồng hồ, dù thế nào cũng phải lấy đồ vật kia đi.
Tỉnh Đạo Tiên nói xong, đã đóng lại đại môn.
-Ngươi coi đây là mua cải trắng sao, nói lấy là lấy luôn được, ta đây có thể khống chế được sao?
Lưu Vân hơi buồn bực, nhưng hắn không có biện pháp khác.
Lão Quân đài không ngừng bị lay động, tiếng nổ mạnh phía ngoài càng ngày càng gần, hắn cũng biết Tỉnh Đạo Tiên chống đỡ không được lâu nữa.
Khẽ cắn răng, Lưu Vân đổ hết đan dược trong bình kia ra, tất cả còn lại tám viên, trước đó Tỉnh Đạo Tiên nhắc hắn cứ mười phút cho hồ lô ăn một viên, hiện tại hắn không quan tâm nữa, cứ một phút đồng hồ cho hồ lô ăn một viên.
Mặc dù biết phương pháp đốt cháy giai đoạn này chưa hẳn hữu dụng, còn có khả năng khiến cố gắng trước đó uổng phí, nhưng chuyện đã tới nước này, hắn không còn lựa chọn nào khá, chỉ có thể chữa ngựa chết như ngựa sống, trước liều mạng rồi nói.
Ngược lại không liều, sau mười phút, hắn khẳng định không có khả năng ôm hồ lô đi, chớ nói chi lấy cối xay phía dưới.
Lưu Vân đang đút cho hồ lô, Chu Văn thì đang chú ý tình huống bên ngoài, hiện tại tiếng bạo tạc đã đến tầng hai mươi ba, mặc dù tốc độ đã chậm lại, nhưng không đáng kể.
Hắn và Tỉnh Đạo Tiên đoán chừng thời gian còn lại, tốt đa tầm mười phút đồng hồ, hai đầu Thiên Tai cấp sinh vật kia sẽ xông lên.
Chu Văn không có gánh nặng gì trong lòng, vô luận Tỉnh Đạo Tiên có thể thành công hay không, đều không liên quan gì đến hắn, ngược lại trong hồ lô phun ra đan dược, hắn không dám ăn nữa.
Lưu Vân một bên cho ăn một bên thử, nhưng coi như hắn cho hồ lô ăn rất nhiều đan dược, trong lòng hồ lô kia vẫn giảm nhẹ rất chậm.
Thậm chí Chu Văn còn cảm thấy tốc độ hồ lô trở nên nhẹ càng chậm hơn.
Lưu Vân rõ ràng cũng phát hiện tình huống này, buồn bực nói:
-Xem ra hôm nay không thể nào cầm thạch hồ lô đi rồi.
Quả nhiên sau khi Lưu Vân cho Bảo hồ hô ăn hết tám viên đan dược còn lại, vẫn không thể nâng Bảo hồ lô lên.
Mà trên bậc thang phía ngoài, thanh âm khí bạo kinh khủng đã tới tầng ba mươi, chỉ còn vài tầng nữa hai đầu Thiên Tai cấp sinh vật kia có thể xông tới.
-Đại sư huynh, nếu ngươi muốn khiêng, vậy tự mình khiêng đi, ta phải đi đây.
Chu Văn muốn tìm đường chạy khỏi Lão Quân đài.
Nhưng thử thuấn di và truyền tống đều không cách nào thành công, trừ phi ra ngoài cửa chính, bằng không bất luận Nguyên Khí quyết hay lực lượng gì đều vô dụng.
-Tiểu sư đệ, ngươi đừng làm bừa, Lão Quân đài nơi này chính là nơi Thái Thượng Lão Quân phi thăng Tiên giới, nếu ngươi cưỡng ép sử dụng năng lực Không gian hệ, không truyền tống ra là vận mệnh ngươi, nếu thật sự truyền tống ra, chỉ sợ sẽ lao thẳng tới Tiên giới.
Lưu Vân một bên thử di chuyển hồ lô một bên nói.
-Không phải nói Tiên giới là nơi tốt sao? Có thể truyền tống đến đó cũng không tệ.
Chu Văn trả lời.
-Tiểu sư đệ, ngươi thật ngây thơ hay ngốc? Nếu chỗ kia tốt đẹp như vậy, còn đến lượt ngươi tới sao? Sợ đến chết cũng không dám đi vào?
Lưu Vân bĩu môi nói.
Chu Văn từ chối cho ý kiến, hắn biết Tiên giới tám chín phần mười là Dị thứ nguyên, nhưng thời điểm thật sự gặp nguy hiểm, không lo được nhiều như vậy.
Dị thứ nguyên sinh vật giống Kỳ Lân kia, Chu Văn không biết nó lợi hại thế nào, nhưng Cự Hùng khủng bố thế nào, Chu Văn đã thấy tận mắt, coi như Chu Văn toàn lực chiến đấu vận dụng luôn cả Lục Tiên kiếm, chi sợ không chiếm cứ thượng phong.
-Cháu nội ngoan, làm xong chưa?
Tỉnh Đạo Tiên lần nữa đẩy cửa ra, thúc dục.
-Không có cách, vẫn không mang nổi.
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
-Đừng thử nữa, đi theo ta.
Tỉnh Đạo Tiên cũng biết, nếu hai đầu Dị thứ nguyên sinh vật kia tới, nói cái gì cũng không kịp, cho nên hắn dứt khoát bỏ hồ lô kia.
-Chu Văn, chúng ta đi.
Lưu Vân lưu luyến không dời nhìn hồ lô kia, nói Chu Văn cùng rời đi.
-Các ngươi đi trước đi, ta tự có biện pháp rời đi.
Chu Văn lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Lưu Vân.
Tỉnh Đạo Tiên khẳng định muốn lợi dụng thời điểm hai Dị thứ nguyên sinh vật kia xông lên, thừa cơ lao xuống, lợi dụng thềm đá hất chúng ra.
Có điều Chu Văn hiểu rõ thực lực của Cự Hùng, loại phương pháp này chưa chắc chạy trốn được, mà hệ số nguy hiểm quá cao, hắn còn chưa nghĩ biện pháp ra ngoài đây.
Mà Chu Văn cũng động tâm đối với Bảo hồ lô này, cái hồ lô kia đã ăn nhiều đan dược, trọng lượng bản thân đã nhẹ hơn nhiều, Lưu Vân không ôm nổi, không có nghĩa hắn không ôm nổi.
Lưu Vân còn ở nơi này, hắn hơi ngại ra tay trước mặt Lưu Vân, nhưng nếu Lưu Vân tự mình bỏ đi, thì không thể trách hắn.
-Tiểu sư đệ, không phải ngươi cũng đánh chủ ý lên Bảo hồ lô chứ?
Lưu Vân rõ ràng hiểu ý của Chu Văn, lập tức đoán được Chu Văn muốn làm gì, nhếch miệng tiếp tục nói:
-Ta khuyên ngươi nhanh chóng làm gì thì làm đi, đừng đến lúc tham mất mạng.
-Ngươi tự quản mình đi.
Chu Văn mỉm cười nói.
-Chớ nói nhảm, đi nhanh một chút, trễ không kịp nữa, chúng ta nhất định phải thừa cơ bọn chúng xông lên trong tích tắc, lao xuống.
Tỉnh Đạo Tiên hô to bên ngoài, nghe âm thanh của hắn đã biết, tình huống hiện tại xác thực không thể lạc quan.
-Tiểu sư đệ, ngươi tự cầu phúc đi.
Lưu Vân cũng biết không thể chần chừ, khẽ cắn răng lao ra cửa chính, hướng về Tỉnh Đạo Tiên ngoài cửa lao tới.
Chu Văn thấy hắn ra ngoài, tự quay đầu thuấn di đến phía trước Bảo hồ lô, hai tay khẽ ôm lấy hồ lô, muốn thử một chút xem, có thể nhấc hô lô lên được hay không?
Chỉ cần nhấc lên được một li, hắn có thể bỏ nó vào bên trong Hỗn Độn châu, thế nhưng không cầm lên được, sẽ không bỏ vào Không gian hỗn độn được.
Thời điểm hai tay Chu Văn dùng sức ôm hồ lô, kém chút ngã ngửa trên mặt đất.
Thạch hồ lô kia dễ dàng bị hắn nhấc lên, cảm giác nhẹ giống như bọt biển, căn bản không cần dùng sức.
-Kỳ quái, tại sao lại nhẹ như vậy, giống bọt biển? Chẳng lẽ nói Lưu Vân sư huynh không may, chờ sau khi hắn đi, đan dược hắn cho hồ lô ăn mới phát huy tác dụng.
Trong lòng Chu Văn tối tự suy đoán.
Có điều rất nhanh Chu Văn đã phủ định ý nghĩ này, trọng lượng thạch hồ lô chậm rãi yếu bớt, không có khả năng lập tức nhẹ như vậy.
-Không phải vận khí Lưu Vân quá kém, cũng không phải vấn đề đan dược, chẳng lẽ nói bởi…
Trong lòng Chu Văn hơi động, bỏ thạch hồ lô vào bên trong Hỗn Độn châu, sau đó lại đưa tay đi lấy thạch bàn kia.
Truyền thuyết đây là cối xay Thái Thượng Lão Quân dùng để ép dược, được nhân loại gọi là Hảo Vận thạch, nếu thật bàn về độ trân quý, có lẽ cối xay này còn quỳ hơn hồ lô.
Thạch hồ lô này chẳng qua dùng để chứa đan dược, cối xay có thể tự động ép dược, hai công năng này khác nhau nhiều.
Hai ngón tay Chu Văn đụng vào cối xay, sau đó dùng lực nhấc lên, kết quả cối xay kia dễ dàng được Chu Văn nhấc lên, không khác gì thời điểm cầm thạch hồ lô kia.
-Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Bản thân Chu Văn cũng giật mình, không biết tại sao hắn có thể nhẹ nhàng nhấc Bảo hồ lô và cối xay đá này như vậy.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!