Cuối cùng hình ảnh Ma phương lại dừng phía trên một hành tinh, tinh cầu kia phóng ra tia sáng kỳ dị, toàn thân chanh hồng, bên trong dường như thải quang lóa mắt lưu chuyển.
Bởi hào quang quá mức mãnh liệt, căn bản thấy không rõ bên trong có cái gì.
Hình ảnh Ma phương vẫn dừng tại đây, đã không có bất kỳ biến hóa nào, cũng một mực không đóng lại.
Chu Văn ngửa mặt lên nhìn bầu trời, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của Cự Hùng, giữa thanh thiên bạch nhật chỉ còn một mảnh xanh thẳm.
Tiểu hùng nước mắt rưng rưng, không ngừng kêu ô ô gọi bầu trời, thấy Chu Văn nhìn về phía nó, tiểu hùng nhào tới chui đầu vào trong ngực Chu Văn, ôm hắn kêu.
-Cái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Chu Văn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hiện tại xem ra, ý của của đầu Cự Hùng kia hẳn là nhờ hắn thu dưỡng tiểu hùng.
Nhưng Chu Văn không rõ, đầu Cự Hùng kia dựa vào đâu cho rằng, hắn sẽ thu dưỡng tiểu hùng, mà không phải xử lý tiểu hùng?
Ngược lại Cự Hùng đã rời khỏi Địa Cầu, hẳn không thể trở lại nữa, coi như hắn xử lý tiểu hùng, Cự Hùng cũng không có biện giáp làm gì nó.
Nhưng khi nhìn tiểu hùng ở nơi đó khóc ô ô, Chu Văn thực sự không xuống tay được.
-Chẳng lẽ trí tuệ Cự Hùng đã tới trình độ có thể nhìn ra ta sẽ không đành lòng xuống tay với tiểu hùng?
Chu Văn vỗ vỗ đầu tiểu hùng, trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.
Cũng may tiểu hùng cũng dễ dỗ, một lát sau đã không khóc thút thít nữa.
-Ta phải rời nơi này, ngươi muốn theo ta sao?
Chu Văn nhìn tiểu hùng hỏi.
Tiểu hùng nghi ngờ nhìn hắn, rõ ràng trí tuệ của tiểu hùng vẫn còn chưa nghe hiểu Chu Văn rốt cuộc đang nói cái gì.
Chu Văn liên tục khoa tay, một hồi lâu sau, vẫn chưa thể khiến tiểu hùng hiểu rõ ý của hắn, có điều chờ thời điểm Chu Văn đi về phía ngoài, tiểu hùng tự động đi theo sau.
-Cái tên này đần như vậy, để nó ở đây, đoán chừng nó không tự sống nổi, được rồi, vẫn mang nó về đi.
Chu Văn thu hồi kim giác kia, sau đó mang theo tiểu hùng ra khỏi đại môn Lão Quân đài.
Đi vào bậc ba mươi ba, Chu Văn lập tức cảm thấy so với thời điểm lúc trước không giống nhau, thiên địa đột biến, phảng phất bước vào trong một vùng hư không, cảm giác thân thể đang tốc độ cao rơi xuống, không biết sẽ rơi xuống đâu.
Kỳ dị là, tiểu hùng không đi theo Chu Văn rơi vào hư không, ngay cả bóng dáng của nó ở đâu cũng không thấy.
Chu Văn tâm niệm vừa động, vận chuyển Đạo Quyết, đồng thời khắc hoạ ra Thái Thượng Khai Thiên Kinh.
Một giây sau, Chu Văn phát hiện hắn vẫn đứng phía trên bậc thang, căn bản không ở hư không, càng không hề rơi xuống, mà tiểu hùng ở ngay bên cạnh hắn.
Chu Văn mang theo tiểu hùng đi xuống, có Thái Thượng Khai Thiên Kinh tại thân, ba mươi ba bậc thang đối với hắn mà nói vô dụng, tiểu hùng tựa hồ không bị bậc thang hạn chế, đi theo bên cạnh Chu Văn, đầu luôn dựa vào trên thân Chu Văn.
Xuống Lão Quân đài, Chu Văn dạo qua một vòng quanh Minh Đạo cung, Dị thứ nguyên sinh vật nơi này không ít, thế nhưng đều không công kích nhân loại, rõ ràng chúng nó đều nhận lực lượng quy tắc Minh Đạo cung ảnh hưởng, không giống Kim Kỳ Lân và Cự Hùng chẳng kiêng nể gì cả.
-Cự Hùng rời đi, Kim Kỳ Lân đã chết, nơi này có thể cân nhắc làm địa phương xây dựng thành thị nhân loại, có điều bên trong Lão Quân đài không thể sát sinh, sau này thức ăn là một vấn đề. Mà bất cứ sinh vật nào đều có thể tùy ý ra vào trong Lão Quân đài, nếu lại xuất hiện sinh vật như Cự Hùng, đến lúc đó thật gặp phiền toái.
Chu Văn liên tục cân nhắc, cảm thấy Lão Quân đài có thể tạm thời làm nơi tránh nạn.
Nhưng muốn kiến tạo thành thị nhân loại, làm nơi cư trú lâu dài, tựa hồ không phải lựa chọn tốt.
Mà Chu Văn mơ hồ cảm thấy, Đạo Quyết của hắn nói không chừng có thể dựa vào Lão Quân đài tấn thăng, đến lúc đó nếu Lão Quân đài bị hủy, thành thị nhân loại bên trong chẳng phải bị nguy hiểm.
Có điều bây giờ Chu Văn vẫn chưa tìm được đồ vật gì giúp Đạo Quyết tấn thăng Thiên Tai cấp, chỉ có thể trước tiên nhìn tình huống một chút rồi nói.
Tiểu hùng một tấc cũng không rời theo Chu Văn, liếc mắt không nhìn thấy Chu Văn, sẽ phi thường kinh hoảng, thoạt nhìn Cự Hùng rời đi, đối với nó tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn.
-Không cần sợ, rất nhanh ngươi sẽ có nhiều bằng hữu.
Chu Văn sờ đầu tiểu hùng, mang theo tiểu hùng trở về Quy Đức phủ.
Tình huống hiện tại của Quy Đức phủ không tệ, mấy ngày nay Chu Văn tại Lão Quân đài, từng có mấy lần đại quân khô lâu xuất hiện trên trên quy mô lớn.
Nguyên bản Dư Thu Bạch hết sức lo lắng, nhưng ai biết Tiểu điểu phun một ngụm hỏa diễm, đại quân khô lâu kia như vật liệu gỗ khô héo, một truyền mười, mười truyền trăm, tiêu diệt một mảng lớn.
Đại quân khô lâu trước mặt Tiểu điểu, căn bản không không chịu nổi nhất kích, khiến Dư Thu Bạch vừa mừng vừa sợ.
Cũng bởi Tiểu điểu đại triển thần uy, nguyên bản đám người vẫn còn đang do dự, nhanh chóng tụ tập về phía trường học bên này, thậm chí đã có rất nhiều người ký hiệp nghị, nguyện ý trở thành một phần tử mới trong thành thị.
-Chu Văn, Tiểu điểu của ngươi thực sự là Thái Thần, bên ngoài bây giờ đều coi nó là Thần điểu, nói nó là Huyền điểu trong truyền thuyết.
Dư Thu Bạch có chút hưng phấn kể lại chuyện Tiểu điểu đại phát thần uy và được mọi người sùng bái thế nào.
Chu Văn nghe lại có chút dở khóc dở cười, Huyền điểu là Thần điểu nhà Thương, nhưng chữ Huyền trong đây, hẳn chỉ một lại chim màu đen mới đúng.
Tiểu điểu là hậu duệ Phượng Hoàng, thân thể đã hiện ra màu vàng nhạt, thấy thế nào cũng không giống Huyền điểu.
Có điều Tiểu điều lại rất đắc ý, lúc Dư Thu Bạch kể lại chuyện của nó, cằm của nó sắp ngẩng lên bầu trời, một bộ thần khí không thể đỡ được.
-Đây là cái gì?
Lúc này Dư Thu Bạch mới nhìn tiểu hùng sau lưng Chu Văn.
Tiểu hùng kỳ thật hết sức nhát gan, nó một mực tránh sau lưng Chu Văn, tình cờ mới dám duỗi nửa cái đầu ra nhìn lén Tiểu điều và Dư Thu Bạch.
Nguyên nhân Dư Thu Bạch hỏi vậy, bởi tiểu hùng xác thực không giống gấu, hình thể của nó khác Cự Hùng, gần giống thú bốn chân như hổ, sói.
-Đây là thú nuôi của ta, tính tình của nó hơi hoang dã, không nghe lời giống Tiểu điều, không nên tới gần nó.
Chu Văn căn dặn Dư Thu Bạch.
Dư Thu Bạch gật gật đầu, ngược lại hỏi:
-Tình huống Lão Quân đài bên kia thế nào?
-Đã giải quyết Dị thứ nguyên sinh vật kia, có điều ta cảm thấy Lão Quân đài không thích hợp kiến tạo thành thị nhân loại, mặc dù nơi đó tạm thời tương đối an toàn, nhưng không thể sát sinh, mang ý nghĩa chúng ta cần thu hoạch thức ăn từ bên ngoài, mà sinh vật nào cũng có thể tự do ra vào Minh Đạo cung, chuyện này với chúng ta rất bất lợi.
Chu Văn nói.
Dư Thu Bạch giận dữ nói:
-Ta cũng biết nơi đó không thích hợp, nhưng bây giờ nhiều người như vậy đều trông cậy vào chúng ta, bọn hắn cần một nơi yên ổn.
-Có Tiểu điểu thủ hộ nơi này, tạm thời sẽ không có vấn đề, chúng ta còn có thời gian, suy nghĩ lại một chút xem, có Dị thứ nguyên lĩnh vực khác thích hợp không?
Chu Văn vẫn cảm thấy không nên vì an ổn nhất thời mà lựa chọn Minh Đạo cung và Lão Quân đài.
-Để ta suy nghĩ lại một chút đi.
Dư Thu Bạch dừng một chút, đột nhiên lại nói:
-Đúng rồi, ngươi biết chuyện Ma phương mở lại chưa?
-Nơi này cũng có Ma phương sao?
Chu Văn hơi kinh ngạc.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Mời đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch), hắc ám, lầy, nhây, bựa...!!!